Chương 39 SỰ CÔ ĐƠN, CÙNG VỚI NHỮNG NỖI SỢ HÃI ĐẦY HOANG MANG CỦA NÓ
A. L. giải thích rằng có một người đàn ông đang theo đuổi cô. Tuy thân thiết với người này, nhưng cô không hề dành tình yêu cho anh. Cô muốn vui vẻ làm bạn bè với nhau, song anh ấy lại coi đây là chuyện nghiêm túc và vì vậy, nó trở thành một vấn đề rắc rối.
Trong quá trình nói chuyện, chúng tôi đã khám phá nhiều thứ. Chúng tôi phát hiện rằng không phải anh ấy mà chính cô mới là nguyên nhân.
Trong sự cô đơn của mình, cùng với tất cả nỗi sợ hãi đầy hoang mang của nó, chúng ta muốn trốn chạy, muốn dựa dẫm vào một người khác, lấp đầy bản thân bằng mối quan hệ bầu bạn… Chúng ta là những tác nhân ban đầu và là những con tốt khác trong trò chơi của mình. Khi con tốt đổi chiều và đòi hỏi thứ gì đó đáp lại, chúng ta bị sốc và đau buồn. Nếu pháo đài của chúng ta vững chắc, không có điểm yếu nào thì sự công phá từ bên ngoài sẽ chẳng gây ra hậu quả gì. Tuổi tác và các khuynh hướng dị biệt xuất hiện cùng với nó phải được hiểu rõ và “sửa chữa” trong khi chúng ta vẫn có khả năng tự quan sát, tìm hiểu một cách khách quan và bao dung. Giờ đây, những nỗi sợ hãi này phải được quan sát và thấu hiểu. Năng lượng của chúng ta phải được định hướng để không chỉ chống lại các áp lực và đòi hỏi từ ngoại cảnh mà nó còn được dùng để hiểu chính mình, hiểu những nỗi cô đơn, sợ hãi, đòi hỏi và nhược điểm của chúng ta. Nỗi cô đơn không thể che đậy bằng bất cứ phương tiện nào. Cho dù bạn có che giấu thì nó vẫn hiện diện ở đó và chờ cơ hội để lại bộc lộ ra. Không có cách nào thoát khỏi nó trừ phi hiểu được nguyên nhân và vượt qua nó. Sự bám víu, ham muốn, tích lũy về bản chất là trống rỗng và dù bạn ít nhượng bộ ham muốn thế nào đi nữa thì, giống như một đứa trẻ, nó càng lớn mạnh hơn. Ham muốn là vô tận bởi vì tự thân nó có tính tiêu cực dù hành động của nó thì có vẻ tích cực. Và chúng ta bị lừa dối vì cái vẻ tích cực ấy, vì thế ham muốn càng phát triển và nhân lên thêm nữa. Nếu chúng ta quan sát ham muốn của chính mình bằng cách tự nhận thức thì chúng ta sẽ khám phá ra ngay sự trống rỗng của nó, và đồng thời, sự tĩnh lặng phong phú của hiểu biết cũng bắt đầu hiện hữu. Chính sự hiểu biết này sẽ xua tan nỗi cô đơn và sợ hãi. Sự hiểu biết này mang lại sự phong phú kèm niềm vui của nó.
Các mối quan hệ luôn đầy đau khổ và việc sống một mình đòi hỏi trí tuệ cao độ. Mối quan hệ là một quá trình tự bộc lộ vốn hầu như chẳng bao giờ dễ chịu, vì vậy mới có xung đột, không chỉ trong chính mình, mà còn với người khác. Sự căng thẳng trong mối quan hệ giống như tấm gương, trong đó mỗi người đều bị vạch trần. Sự phơi bày này rất đau đớn, và người suy nghĩ chín chắn không bao giờ thoái thác nó nhưng cũng không hoan nghênh nó, họ sẽ xem xét nguyên nhân của sự va chạm và nỗi đau. Kẻ thiếu suy nghĩ cố gắng trốn tránh vào một mối quan hệ thỏa mãn và không có sự phơi bày.
Không có cái gọi là sống một mình, bởi vì mọi cuộc sống đều là một mối quan hệ, nhưng sống cô đơn mà không có mối quan hệ trực tiếp thì đòi hỏi nhận thức nhanh hơn và lớn hơn trong việc tự khám phá. Sự tồn tại đơn độc, mà không có sự nhận thức trôi chảy và sắc bén này, sẽ củng cố các khuynh hướng đã có ưu thế, do đó gây ra sự mất cân bằng, méo mó. Và đây chính là điều mà người ta e sợ: những thói quen cá biệt và cố định của suy nghĩ-cảm xúc đi kèm tuổi tác. Giờ chính là lúc mà người ta phải nhận thức về chúng và nhờ hiểu được chúng mà tiêu diệt chúng. Chỉ có sự phong phú nội tâm mới mang lại sự bình an và niềm vui.