Chương 44 NGHỀ DIỄN XUẤT
T. Y. là một anh lính trẻ. Anh giải thích rằng trước đó một người bạn của anh từng tới đây để gặp tôi. Và T. Y. muốn thảo luận về một việc quan trọng đối với anh. Anh nói rằng anh muốn giúp đỡ người ta theo cách chân chính và anh cảm thấy mình có thể làm tốt nhất việc này thông qua kịch nghệ, bởi vì anh có tài diễn xuất, song gia đình anh lại phản đối.
Chúng tôi đã trò chuyện với nhau trong một lúc và T. Y. kể cho tôi nghe về cuộc đời của anh. Anh rất lanh lợi, sắc sảo và đang bất mãn. Anh nói rằng mọi thứ đều đang hỏng hết và anh cảm thấy mình phải ra tay giúp đỡ.
Để giúp người khác, ta phải hiểu biết và việc hiểu biết phải bắt đầu từ chính mình. Tự biết mình phải là bước đầu tiên trong việc giúp đỡ người khác. Chẳng phải vào lúc đầu anh thật sự quan tâm đến việc giúp người khác, không xem diễn xuất như một nghề nghiệp mà chỉ là một phương tiện cho sự quan tâm của anh sao? Vì vậy nghề diễn viên có tầm quan trọng thứ yếu và anh không nên bị ràng buộc hoàn toàn vào đó. Anh đang là một người lính nên không nhất thiết phải lập tức đưa ra quyết định.
Nếu anh thật sự muốn “giúp” người ta theo cách cơ bản, thì liệu nghề diễn xuất có phải là phương tiện tốt nhất để làm việc đó không? Chẳng phải người ta chủ yếu chỉ viện tới nó để giải trí, tiêu khiển và không coi đó là thứ nghiêm túc hay sao? Với một số ít người nghiêm túc thì liệu kịch nghệ có phải là phương tiện tốt nhất để thu hút họ không?
Nhưng T. Y. giải thích rằng anh không liên quan tới tôn giáo có tổ chức và rằng anh thậm chí không thích nói về điều đó.
Ngoài ra, việc diễn xuất có tác động gì lên diễn viên? Chẳng phải anh càng diễn tốt hơn thì anh càng có nguy cơ trở nên vị kỷ hơn hay sao? Chẳng phải anh có thể sẽ luôn luôn đóng kịch, thậm chí trong cuộc sống riêng tư sao? Mà điều đó chắc chắn là có hại cho việc tự biết mình và sự hiểu biết. Chẳng phải việc đó sẽ kích động tham vọng, tính tự phụ và hoàn toàn hời hợt hay sao? Trong những hoàn cảnh như vậy, làm thế nào có thể có sự nghiêm túc thật sự?
Trước khi quyết định, tại sao không xét xem anh còn có một tài năng tiềm tàng nào khác ngoài việc diễn xuất mà tốt hơn cho ý định của anh chăng? Nếu anh cứ cương quyết với nghiệp diễn thì có lẽ sẽ không thể nào khám phá ra tài năng khác. Song nếu cởi mở, tìm hiểu sâu xa thì anh có thể biết được. Khi tìm hiểu sâu xa, anh có thể tìm thấy những yếu tố khác vốn đang khuấy động một cách mơ hồ trong hiện tại mà khi xem xét kỹ lưỡng, nó có thể làm thay đổi quá trình suy nghĩ hiện tại của anh ta. Sự bất mãn – vốn có thể được đào sâu và cố định trên sân khấu – phải được cho phép phát triển, và từ sự bất mãn đó sự trọn vẹn, đủ đầy sẽ xuất hiện. Đó là điều mà mỗi người đều tìm kiếm.