← Quay lại trang sách

Chương 49 NHỮNG MẦM MỐNG ĐỒI BẠI TRONG CÁC TỔ CHỨC

M. O. cho biết cô là người đứng đầu của một tổ chức đang phát triển nhanh chóng. Cô cho biết nó có thể được coi là một tổ chức tâm linh, dù nó đã sử dụng một cách hạn chế các kỹ thuật của tổ chức thế tục. M. O. nói tiếp rằng cô tới đây để hỏi xem việc cô trở thành lãnh đạo của tổ chức này thì có phải lẽ không, bởi vì cô cảm thấy một sự khao khát quyền lực đầy nguy hiểm và sự thống trị ở mức độ ngày càng tăng. Tuy nhiên, người trong tổ chức của M. O. mong muốn cô tiếp tục giữ cương vị lãnh đạo tổ chức đó. Nếu cô từ chức thì có thể – và cô gần như chắc chắn – rằng nó sẽ rơi vào tay của những kẻ muốn sử dụng tổ chức này cho các mục đích tư lợi. Chính M. O. sẽ phải quyết định mình cần làm gì, nhưng cô muốn thảo luận về vấn đề ấy.

Các nhóm quy mô lớn và có tổ chức thường mang trong mình những mầm mống đồi bại. Chúng trở thành phương tiện quyền lực được sử dụng bởi những vị lãnh đạo hoặc mỗi cá nhân cảm thấy quyền lực của tổ chức đó làm họ thấy thỏa mãn, họ được chia sẻ quyền lực nội bộ tùy theo năng lực. Việc chia sẻ quyền lực này giúp duy trì các tổ chức, dù tôn giáo hay thế tục, và điều đó củng cố hơn nữa kiểu suy nghĩ nhỏ nhen, khuyến khích tính độc chiếm và không khoan dung. Tổ chức, dù tâm linh hay thế tục, càng lớn thì càng trở nên chuyên chế và bóc lột.

Cái gọi là những tổ chức tâm linh sẽ đánh mất ý hướng của họ khi trở thành những tổ chức truyền bá tư tưởng và lý thuyết một cách máy móc. Tại sao bất cứ ai gia nhập một nhóm, dù lớn hay nhỏ, cũng đều được dạy hoặc phải đọc các lý thuyết? Người ta gia nhập nhóm bởi vì nó có lợi, bởi họ có thể nhận được thứ gì đó từ nó. Tính hám lợi thật xảo quyệt và khó thấy. Tại sao lại cần những tổ chức tâm linh lớn và mạnh mẽ với những món tài sản và các khoản đầu tư để khám phá thực tại, một điều chỉ có thể khám phá thông qua nhận thức và nỗ lực đúng đắn của cá nhân? Các tổ chức trở nên quan trọng hơn trong phạm vi chính nó – có bao nhiêu thành viên, mối quan tâm về hội phí… – và việc tìm kiếm chân lý sẽ chìm nghỉm trong những buổi họp ồn ào. Các tổ chức thường trở nên cứng nhắc, khô khan như suy nghĩ của những người thuộc tổ chức đó. Đời là một sự thay đổi không ngừng, một diễn biến liên tục, một cuộc cách mạng. Trong khi một tổ chức không bao giờ có thể uyển chuyển và do đó nó ngăn cản sự thay đổi. Nó trở thành phản động để bảo vệ chính nó. Việc tìm kiếm chân lý thì mang tính cá nhân chứ không dính dáng tới giáo đoàn. Để giao tiếp với cái thực hữu, ta cần phải cô đơn – không hoàn toàn tách biệt nhưng phải thoát khỏi tất cả những tác động và ý niệm. Các tổ chức tư duy chắc chắn sẽ trở thành một chướng ngại đối với suy nghĩ.

Như chính M. O. đã nhận ra, sự tham lam quyền lực là gần như vô tận trong một tổ chức. Lòng tham này được che đậy bởi tất cả kiểu ngôn từ ngọt ngào và trịnh trọng, song sự thối nát của tính hám lợi, lòng kiêu hãnh và sự đối kháng sẽ được nuôi dưỡng, chia sẻ và khuyến khích. Từ đây, sự xung đột, tính không khoan dung, khuynh hướng bè phái và những biểu lộ xấu xa khác sẽ phát triển.

Chẳng phải sẽ khôn ngoan hơn khi lập ra những nhóm nhỏ, khoảng hai mươi, hai lăm người, không chính thức, không có hội phí và tư cách hội viên, gặp nhau ở nơi thuận tiện, để thảo luận một cách nhẹ nhàng về cách tiếp cận thực tại? Để hạn chế việc những nhóm như vậy trở nên độc quyền, mỗi người trong các nhóm nhỏ đó có thể khuyến khích và có thể gia nhập một nhóm nhỏ khác. Do đó, nhóm sẽ rộng mở, không giới hạn và không mang tính cục bộ.

Để leo lên cao, người ta phải bắt đầu từ vị trí thấp. Có lẽ từ khởi đầu nhỏ bé này, người ta có thể giúp tạo nên một thế giới lành mạnh và hạnh phúc hơn.

Chúng tôi gặp lại M. O. nhiều lần sau đó, và cô cho biết cô đang bắt đầu tự giải thoát khỏi tính tham lam quyền lực và khuyến khích mở rộng cho các nhóm nhỏ độc lập.