← Quay lại trang sách

Chương 4

Bên trong nhà thờ Dryades German Methodist lúc mặt trời lặn. Màn sương màu cam tỏa ra từ những cửa sổ nhiều mắt nhưng không xóa nhòa hình dạng của chúng; vòm giáo đường cao vút chìm khuất trong ánh lam chiều. Trang nghiêm, yên bình, song chỉ có năm người hiện diện.

Năm con người tập trung trong không khí trang trọng quanh một chiếc bục. Bốn người đứng trước nó, người thứ năm đứng trên nó. Bốn người im lặng, người thứ năm nói rì rầm. Hai người đầu tiên trong bốn người đứng cạnh nhau; hai người còn lại đứng chếch sau họ. Bên ngoài, như được lọc qua tấm màn dày, những âm thanh của thành phố nghèn nghẹt, mơ hồ, xa xăm vọng vào. Thỉnh thoảng có tiếng lộp cộp của vó ngựa gõ trên nền sỏi, tiếng kẽo kẹt bất mãn của bánh xe khi đổi hướng, tiếng rao của người bán hàng rong, tiếng chó sủa.

Bên trong, những câu nói trịnh trọng của nghi thức kết hôn được lặp lại rành rọt trong sự tĩnh lặng mênh mông. Đức Cha Edward A. Clay, hai nhân vật chính Louis Durand và Julia Russell. Allan Jardine và Sophie Tadoussac - quản gia của Cha Clay, là những người làm chứng.

“Và con, Julia Russell, con có đồng ý coi người đàn ông này, Louis Durand, là người chồng trên luật pháp…

Nguyện trung thành…

Yêu thương, tôn trọng và nghe lời…

Dù sung sướng hay hoạn nạn…

Dù giàu hay nghèo…

Lúc ốm đau hay khỏe mạnh…

Cho đến khi cái chết chia lìa?”

Im lặng.

Rồi như tiếng reo của một chiếc chuông nhỏ, không lớn hơn cái đê khâu trong không gian rộng lớn của nhà thờ, nhưng rõ ràng và trong trẻo.

“Con đồng ý.”

“Giờ con hãy đeo nhẫn cho cô dâu.”

Durand vòng tay ra sau. Jardine lấy nhẫn ra đặt vào bàn tay qườ quạng của anh. Durand ướm nó vào đầu ngón tay cô.

Xuất hiện một tình huống khó xử. Kích thước ngón tay cô đã được đo bằng một sợi dây, thắt nút đúng chỗ và gửi kèm trong một bức thư. Nhưng hẳn đã có sai sót trong việc thắt nút hoặc ở thợ kim hoàn. Nó bị mắc, không xỏ vào được.

Anh thử lần thứ hai, thứ ba, nắm bàn tay cô chặt hơn, song vẫn không được.

Cô nhanh nhẹn đưa ngón tay lên môi, rồi trả lại cho anh, nó đã được thấm ướt. Lần này chiếc nhẫn trượt vào trơn tru.

“Bây giờ ta tuyên bố hai người là vợ chồng.”

Và rồi, với nụ cười chuyên nghiệp để khích lệ nỗi xấu hổ muôn đời của những kẻ yêu nhau khi ở chốn đông người, vì tình yêu càng thầm kín thì nỗi xấu hổ càng lớn, Cha Clay nói, “Con có thể hôn cô dâu được rồi.”

Gương mặt họ từ từ quay về nhau. Ánh mắt họ gặp nhau. Hai mái đầu chụm vào nhau. Đôi môi của Louis Durand chạm vào môi Julia, vợ anh, và hoàn tất thủ tục.