← Quay lại trang sách

Chương 6

Ngôi nhà trống đang chờ đợi. Chờ bắt đầu lịch sử của nó, đối với một ngôi nhà thì đó chính là những người cư ngụ bên trong. Những cây đèn dầu rất có thể đã được thím Sarah thắp sáng trong từng phòng, trước khi ra về, đốm lửa nhỏ như hạt đỗ, an toàn trong những chiếc bóng thủy tinh, chỉ nhấp nháy đủ để xua đi bóng tối và tỏa ra quầng sáng hổ phách. Thứ mùi hỗn hợp của vỏ bào, sơn, và mát-tít, pha thêm chút véc-ni đánh sàn, vẫn còn nguyên, nhưng giờ đã giảm đi đáng kể, nhờ những tấm thảm trải trên sàn gỗ thô, và rèm giăng kín cửa sổ.

Ai đó đã mang hoa vào phòng khách, không phải những bông hoa đắt đỏ ở cửa tiệm mà là hoa dại, nhưng vẫn vui tươi, rực rỡ và đẹp mắt; một bó hoa lớn lấp đầy chiếc bát miệng rộng đặt trên bàn giữa phòng khách, với những cành mảnh mai chĩa ra mọi phía như lông nhím.

Một chiếc đồng hồ được lên dây và bắt đầu hoạt động, một chiếc đồng hồ mới trên mặt lò sưởi, nhập khẩu từ Pháp, mặt đồng hồ là khối mã não màu xanh dương, một bức tượng đồng nhỏ than Cupid với đôi cánh bướm đang leo lên một dây hoa hồng bằng đồng trang trí hai bên. Tiếng tích tắc mới mẻ cần cù của nó điểm vào một nốt trấn an, sự lặng lẽ yên bình mà bằng không ắt sẽ là im lìm lạnh lẽo.

Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu người ở.

Một ngôi nhà, chờ đợi một người đàn ông và vợ anh ta đến chiếm giữ.

Tiếng móng ngựa vang vang tiến đến gần phá vỡ sự yên tĩnh bên ngoài, dừng lại trong một nhịp đôi trầm đục. Trục xe răng rắc dưới trọng lượng di chuyển, rồi ổn định lại. Một tiếng tặc lưỡi thành thạo, tiếng móng ngựa tiếp tục vang lên, nhỏ dần rồi chìm hẳn.

Có tiếng cọ xát của da giày trên lớp sỏi vỉa hè, một tiếng thì thầm tinh nghịch, như một bí mật mà hai bàn chân kể cho nhau nghe.

Lát sau một chiếc chìa khóa xoay trong ổ của cửa trước.

Durand và cô hiện ra nơi khung cửa. Nhuốm màu hổ phách từ ánh đèn trước mặt họ trong nhà, đóng khung bởi mảng trời đêm chi chít sao đằng sau và trên đầu họ. Họ bất động như khung cảnh trước mặt và sau lưng. Hai gương mặt quay sang nhìn nhau, đôi tay anh ôm lấy cô, đôi tay cô đặt trên vai anh.

Hai người không nhúc nhích, y như những ngôi sao phía sau hay ngôi nhà mở cửa đang chờ đón họ. Đó là một trong những khoảnh khắc không bao giờ có lại được nữa. Nụ hôn ở ngưỡng cửa cuộc hôn nhân.

Nụ hôn kết thúc, khoảnh khắc ấy không thể tự kéo dài. Cuối cùng họ cũng rời nhau ra, và anh nói dịu dàng, “Chào mừng đến ngôi nhà mới của em, bà Durand. Mong rằng niềm hạnh phúc em tìm được ở đây cũng đầy ắp như hạnh phúc em mang đến cho nó.”

“Cám ơn anh,” cô khẽ đáp, cụp mắt xuống vài giây. “Em mong anh cũng vậy.”

Anh bế bổng cô lên. Cô nhấc gấu váy khỏi mặt đất nghe sột soạt. Nghiêng người để vai tránh khỏi cánh cửa đung đưa, anh bế cô qua bậc cửa và vào trong nhà. Rồi đặt cô đứng xuống, trong lớp sóng đăng ten bồng bềnh.

Anh bước sang bên, đóng cửa lại, cài then.

Cô quay trái quay phải nhìn ngó mọi thứ.

“Em có thích không?” Anh hỏi.

Anh đến bên một ngọn đèn, vặn cái núm nhỏ, tăng ngọn lửa lên thành màu vàng của nhũ đá. Rồi đến một ngọn đèn nữa, và một ngọn đèn nữa, đến tất cả những chỗ để đèn. Những bức tường từ màu ngà đục bừng lên thành sáng trắng. Sự tươi mới của mọi thứ trở nên rõ rệt gấp bội.

“Em thích chứ?” Anh nghiêng đầu hỏi, như thể được nghe lời xác nhận của cô chính là sự tưởng thưởng.

Hai bàn tay cô đan chặt nhau, đưa lên ngang mặt; giữ nguyên tại chỗ đúng kiểu vui sướng tột độ.

“Ôi, Louis,” cô nghẹn ngào. “Thật lí tưởng, thật tuyệt vời.”

“Nó là của em đấy,” anh nói, cách anh hạ giọng thể hiện lòng biết ơn trước thái độ trân trọng của cô.

Cô chuyển hai bàn tay vẫn nắm chặt sang một bên mặt, dựa má lên đó. Rồi chuyển sang bên kia, lặp lại hành động ấy.

“Ôi, Louis,” dường như là tất cả những gì cô có thể thốt ra. “Ôi, Louis!”

Sau đó họ dạo một vòng, từ phòng này sang phòng kia, anh giới thiệu với cô phòng khách, phòng ăn, những gian phòng khác. Và ở mỗi phòng cô đều thở hắt ra. “Ôi, Louis,” cho đến cuối cùng, dường như hơi thở cũng rời bỏ cô, và cô chỉ có thể nói yếu ớt, “Ôi!”

Họ trở lại tiền sảnh, và anh hỏi có phần ngại ngùng như chực thu câu đó về.

“Em tự tìm phòng của chúng ta được chứ?” Anh bổ sung, khi cô quay về phía cầu thang. “Hay để anh lên cùng em?”

Cô cụp mắt xuống trước ánh mắt anh. “Em nghĩ em sẽ tìm được,” cô nói một cách giản dị.

Anh đặt một cây đèn nhỏ hơn vào tay cô. “Em cầm cái này theo cho yên tâm. Bà ấy có thể để đèn sáng, nhưng cũng có thể không.”

Chiếc đèn giữ ngang ngực tỏa ánh sáng lên gương mặt cô, khiến anh có cảm tưởng cô như hiện thân của thánh mẫu. Cô là hình ảnh đẹp khôn tả trong một nhà thờ cổ châu Âu bước ra đời thực trước con mắt của một kẻ sùng đạo, tưởng thưởng cho lòng thành của anh. Một phép màu của tình yêu.

Cô bước lên một bậc, rồi một bậc nữa. Một thiên thần đang rời khỏi trần gian, nhưng vẫn quay lại lưu luyến.

Bàn tay anh thậm chí đã hơi đưa ra, như tìm đến hình bóng trong không trung mà anh chiêm ngưỡng, để kéo dài sự hiện diện của cô.

“Tạm biệt,” anh nhẹ nhàng nói.

“Một lúc thôi,” cô thì thầm.

Rồi cô quay đi. Bùa mê bị phá vỡ. Cô chỉ còn là một phụ nữ trong chiếc váy dạ tiệc, đang đi lên cầu thang.

Những nếp váy duyên dáng của phong cách thời trang đẹp nhất trong một trăm năm qua gợn sóng theo bước chân cô. Bàn tay tự do của cô lần theo lan can.

“Hãy để ý đến giấy dán tường,” anh nói. “Nó sẽ chỉ dẫn cho em.”

Cô quay lại vẻ thắc mắc. “Bằng cách nào?”

“Em sẽ biết nhờ giấy dán tường, cứ đi đi.”

“Ồ,” cô ngoan ngoãn đáp, nhưng nghe chừng vẫn chưa hiểu lắm.

Cô lên đến đỉnh cầu thang và đi qua mép của nó, chìm dần xuống sàn khi cô đi tiếp, cho đến khi đôi vai, rồi đầu cô biến mất. vầng sáng hắt lên trần từ cây đèn xa khuất khỏi tầm mắt anh, cũng chìm dần.

Anh đi vào phòng khách trước, rồi sang những căn phòng khác dưới nhà, cài chốt những cửa sổ nào chưa cài, lay thử những cái đã cài. Giũ tung những tấm rèm và kéo chúng che kín từng cửa sổ. Không khí ban đêm độc hại, cả thế giới biết điều đó; phải giữ nó tránh xa ngôi nhà đang say ngủ. Rồi cuối cùng anh thổi tắt từng cây đèn chào đón trong các phòng.

Trong bếp, thím Sarah đã để chùm nho xanh tươi trên đĩa, một sự chào mừng nữa dành cho hai người. Anh ngắt một quả cho vào miệng, hơi mỉm cười trước sự chu đáo của bà, rồi tắt nốt đèn ở đó.

Ngọn đèn cuối cùng đã tắt, anh châm chậm đi lên những bậc thang lờ mờ trong bóng tối, thứ bóng tối đã trở nên quen thuộc dù anh ở trong ngôi nhà này chưa tới nửa giờ. Bóng tối trong nhà một người đàn ông không bao giờ xa lạ và đáng sợ.

Anh tìm đường đến cửa phòng, cũng trong thứ bóng tối ấy ở sảnh trên, nhưng giờ được dẫn đường bởi tia sáng mảnh lọt qua ngưỡng cửa.

Anh đứng đó một lúc.

Rồi anh gõ cửa, theo đúng phép tắc một cách vui đùa.

Hẳn cô cảm nhận được tâm trạng anh qua tiếng gõ. Tiếng trả lời của cô pha vẻ tinh nghịch.

“Ai gõ cửa đấy?” Cô hỏi với vẻ nghiêm trang giả bộ.

“Chồng của em.”

“Ồ! Anh ấy nói gì?”

“Anh có thể vào được không?”

“Bảo với anh ấy là có thể.”

“Ai mời tôi vào vậy?”

Câu trả lời gần như không rõ, nhưng nhỏ đến mức nào thì nó vẫn chạm đến tim anh.

“Vợ của anh.”