Chương 7
Từ văn phòng về nhà - khoảng một tuần sau, cùng lắm là mười ngày - anh chạy lên cầu thang để gặp cô, vì không thấy cô trong bất cứ căn phòng nào dưới nhà. Bước chân anh rón rén để gây ngạc nhiên, để bất ngờ đến sau lưng và bịt mắt cô lại, bắt cô đoán xem là ai. Dù làm sao cô đoán sai được, còn ai khác vào đây nữa? Nhưng về nhà vẫn là một điều mới mẻ tuyệt vời, nó phải được tô điểm bằng những cờ hoa nhạc dạo này; bất luận được lặp đi lặp lại mỗi ngày, nó vẫn giữ nguyên sự trông mong vui sướng của cuộc gặp gỡ ban đầu.
Cửa phòng để mở và cô ngồi trong đó, khá yên lặng, trên chiếc ghế bành, chỉ có đỉnh đầu nhô khỏi lưng ghế, vì cô không nhìn ra cửa. Anh đứng lại trước ngưỡng cửa, vẫn chưa bị phát hiện, vuốt ve cô bằng ánh mắt. Anh có thể thấy bàn tay cô cử động, yểu điệu lật trang một cuốn sách đang thu hút tâm trí cô.
Anh bắt đầu tiến về phía cô, định bụng bất thần cúi xuống qua lưng ghế và đặt môi lên đỉnh đầu cô, đang ánh lên sắc đồng trong nắng nhạt. Nhưng khi anh đến gần, khi hình dáng cô dần hiện ra, rõ nét theo khoảng cách được rút ngắn, có cái gì đó đập vào mắt khiến anh dừng bước, kinh ngạc, gần như ngờ vực.
Mục đích của anh đã thay đổi. Đi một vòng đường hoàng qua chiếc ghế, để tiếp cận nó bên sườn, và dừng lại trước nó, với nhận thức bối rối, đau lòng in trên gương mặt.
Thấy anh, cô ngẩng lên, gập cuốn sách lại với một tiếng kêu nhỏ vui mừng.
“Anh về rồi à? Em không nghe thấy tiếng của anh dưới nhà.”
“Julia,” anh nói, bằng một giọng hoang mang trống rỗng.
“Có chuyện gì thế?”
Anh phác một cử chỉ miêu tả bộ dạng cô, song cô vẫn không hiểu. Anh đành phải nói ra.
“Cách em ngồi…”
Hai chân cô đang bắt tréo, mà chỉ đàn ông mới ngồi bắt tréo chân. Một đầu gối gác lên đầu gối bên kia nổi bật một cách sỗ sàng, cẳng chân chìa hẳn ra phía trước, bàn chân lo lửng thậm chí hơi đung đưa, lúc này đã dừng lại.
Chiếc váy che kín tư thế ngông nghênh của cô, nhưng ngay cả thế thì những đường nét nhấp nhô và những chỗ lồi lõm viền theo nó cũng quá rõ ràng.
Cô đã bị bắt gặp trong một cảnh tượng hết sức thô tục, không phải chiếu theo bất cứ tiêu chuẩn ứng xử nào sau này, mà chỉ so với quy tắc đạo đức đương thời của toàn xã hội. Một phụ nữ ngồi như vậy sẽ thu hút bao ánh mắt chằm chằm ở bất cứ đâu, thậm chí còn bị tẩy chay và yêu cầu rời đi ngay lập tức. Không người phụ nữ nào, kể cả người lẳng lơ nhất, được phép ngồi mà hai đầu gối không ngang nhau và hai bàn chân phải đặt dưới sàn, hoặc một bàn chân có thể đặt sau bàn chân kia để tăng vẻ duyên dáng. Sự trái đạo đức không nằm trong bản chất hành vi, mà ở việc nó coi thường toàn bộ giáo lý đã được công nhận. Vì thế một thay đổi nhỏ trong cử chỉ có thể gây sốc đối với một thời đại khắt khe với cung cách cư xử, hơn là sự vi phạm thực sự ở một thời đại dễ tính hơn. Những thời đại không thể hiểu nổi nhau, mà chỉ thấy đối phương nghiêm ngặt đến tức cười, khi không phải thời của nó.
Durand không phải người kiểu cách, nhưng anh trông thấy thứ mà anh chưa từng thấy ở một người phụ nữ nào. Ngay cả những quý cô trẻ ở Học viện của Madame Rachel, khi anh đến đó vào thời kỳ độc thân. Và cô lại là người vợ dưới mái nhà của anh.
“Em cũng ngồi như vậy vào lúc khác sao?” Anh băn khoăn hỏi.
Một cách khéo léo, lén lút che đậy, hai đầu gối tội lỗi tách ra, cái chân trên cao hạ xuống bên cạnh bạn nó. Sự thay đổi gần như không phát hiện ra, cô lại ngồi đoan trang như mọi quý cô. Dù chỉ ở một mình, hay ở trước mặt người chồng của họ.
“Không,” cô kịch liệt phản đối, ngửa hai lòng bàn tay khiếp đảm ra. “Tất nhiên là không rồi. Sao em có thể? Em… em ở một mình trong phòng, và hẳn nó đã xảy ra lúc em lơ đãng.”
“Nhưng nếu nó lại đến vào lúc nào đó, khi em lơ đãng, ở nơi mà người khác có thể nhìn thấy thì sao?”
“Sẽ không có chuyện đó,” cô hứa, ngửa hai lòng bàn tay khiếp hãi lên trước ý nghĩ ấy. “Vì nó chưa từng xảy ra, và sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Cô chuyển chủ đề bằng cách ngước mặt về phía anh trông đợi. “Anh vẫn chưa hôn em đấy!”
Mắt anh dịu lại, tương ứng với sự việc bị xóa đi trong tâm trí, trong khi môi anh tìm đến môi cô.