Chương 8
Má ửng hồng, mắt như sương, trông cô càng quyến rũ trong ánh mặt trời buổi sớm, trong bộ váy vàng tươi hòa hợp với những tia nắng chiếu xuống người. Cô nhanh nhẹn chặn đường thím Sarah, lấy bình cà phê từ tay bà, khăng khăng tự rót cho anh một tách như mọi ngày.
Anh mỉm cười, mãn nguyện như mọi ngày khi gặp những việc tương tự.
Tiếp đó cô lấy chiếc kẹp nhỏ bằng bạc, gắp một viên đường lấp lánh, cẩn thận đưa qua miệng tách, hạ thấp xuống để nó không bắn ra ngoài, rồi mới thả xuống.
Anh nghiêng đầu.
“Ngọt quá rồi,” anh lẩm bẩm.
Cô xoa những đầu ngón tay vào nhau, dù rõ ràng chúng chưa chạm vào thứ gì, đặt một nụ hôn lên thái dương anh, rồi vòng qua bàn về chỗ mình, và ngồi xuống trong tiếng váy xống loạt soạt.
Thật giống một cô bé, anh không thể không nghĩ, bắt một cậu bé cùng chơi đồ hàng. Cậu là bố, tớ sẽ là mẹ.
Ngồi yên trên ghế rồi, cô cầm tách lên, đôi mắt cười với anh qua miệng tách, cho đến khi cô phải cụp chúng xuống để đặt tách vào đúng cái miệng nhỏ không thể tin nổi, vẫn luôn không thể tin nổi của cô.
“Đây quả là thứ cà phê tuyệt hảo,” cô nhận xét sau khi nhấp một ngụm.
“Của nhà chúng ta đấy. Một trong những loại hảo hạng từ cửa hàng. Anh luôn cho gửi một bao về nhà để thím Sarah sử dụng.”
“Em không biết mình sẽ ra sao nếu thiếu nó. Nó tiếp thêm sinh lực vào những sáng se lạnh. Em yêu nó hơn hết thảy.”
“Ý em là từ khi em bắt đâu thử cà phê của thím Sarah?”
“Không, là luôn luôn. Cả cuộc đời em…”
Cô ngừng lại, thấy anh nhìn mình với sự chăm chú đột ngột. Như một viên đá ném vào cuộc trò chuyện rôm rả, và chìm xuống đáy, làm nó lặng đi.
Có cái gì đó lan truyền giữa hai người. Khó lòng gọi tên. Dường như cô lây nó từ anh, thấy nó hiện trên gương mặt anh, và gương mặt cô trở nên căng thẳng và cảnh giác. Đó là một linh tính bứt rứt, ớn lạnh. Một cảm giác khó chịu, hoặc cảm giác như đánh mất một vòng đệm kim loại vô giá trị, rồi bỗng phát hiện ra nó bằng vàng.
“Nhưng…,” cuối cùng anh nói và để ngỏ.
“Sao cơ?” Cô gắng gượng hỏi. “Anh định nói gì à?” Bàn tay trên mép bàn trước mặt cô lật lại, như để lấy tự chủ.
“Không, anh…,” rồi anh tự phản đối, nhưng vẫn nói ra. “Nhưng trong thư có lần em nói ngược lại. Bảo với anh rằng em yếu lòng ra sao trước một tách trà vào buổi sáng. Chỉ có trà mới làm được điều đó. Em không chịu nổi cà phê. “Thứ đồ uống đậm đặc và đen thui/ Anh vẫn nhớ từng chữ của em.”
Cô lại cầm tách lên uống một hớp. Vì thế cô không thể nói tiếp cho đến khi đặt nó xuống.
“Đúng vậy,” cô nói khá nhanh để bổ khuyết cho cái chướng ngại đã bị loại bỏ. “Nhưng đó là vì chị gái em.”
“Nhưng sở thích là của em, làm sao chị em có thể tác động đến nó?”
“Em ở nhà chị ấy,” cô giải thích. “Chị ấy là người thích trà. Em thì thích cà phê. Nhưng vì nghĩ cho chị ấy, để không vì em mà chị ấy phải uống thứ mà chị không thích, em đã giả vờ em cũng thích nó. Em viết nó trong thư vì đôi khi em đưa cho chị ấy xem trước khi gửi cho anh và em không muốn chị ấy phát hiện ra trò lừa gạt của em.”
“Ồ,” anh cười xòa, gần như thở phào nhẹ nhõm.
Cô bắt đầu cười. Cô cười có vẻ quá to so với một nguyên nhân vặt vãnh. Như xả nỗi căng thẳng.
“Giá mà anh nhìn thấy vẻ mặt anh vừa rồi,” cô bảo anh. “Em còn tưởng anh bị đau ở đâu chứ!”
Cô cười tiếp.
Anh cười theo cô.
Họ cười với nhau, trong sự hớn hở ngốc nghếch của cặp đôi mới cưới.
Thím Sarah đi vào phòng, liền chung vui với họ, dù cũng như họ, chẳng biết là cười vì chuyện gì.