← Quay lại trang sách

Chương 9

Sắc mặt cô là một điều đáng kinh ngạc với anh. Nó có khả năng biến đổi cực kỳ nhanh chóng và bất ngờ, gần như trong chớp mắt. Hồng hào và tái nhợt, nếu có, hiện tượng ấy không thực sự diễn ra trước mắt anh, nhưng quả thực trong khoảng thời gian rất ngắn nó có thể đạt được điều đó.

Nó không ửng hồng theo kiểu thông thường, vì một hồi lâu sau, nó không trở về trạng thái ban đầu như ở những người khác; một khi sự thay đổi xảy ra, một khi sắc da cô đã bừng lên, nó sẽ duy trì như vậy nhiều giờ đồng hồ, không có sự biến chuyển liền sau đó.

Đáng chú ý nhất là vào buổi sáng. Anh mở cửa chớp và quay sang ngắm cô, nước da cô sẽ trắng như hoa trà. Thế nhưng, lúc sau, khi cô theo anh xuống dưới nhà và ngồi vào bàn ăn, nó sẽ có màu hoa anh thảo tinh khiết, màu hoa cẩm chướng hồng nhạt trên má cô càng làm nổi bật màu mắt xanh lam, màu vàng óng của mái tóc, biến cô thành một hình ảnh đáng yêu đến độ chỉ nhìn thôi cũng gần như quá sức chịu đựng.

Một buổi tối ở nhà hát (họ ngồi trong lô riêng), sự biến đổi tương tự đã xảy ra, giữa hai hồi của vở kịch, nhưng lần này anh quy cho ốm bệnh, dù nếu đúng cô cũng không thừa nhận. Họ đến muộn và vì thế bước vào trong bóng tối, hoặc chí ít là sáng lờ mờ nhờ ánh đèn sân khấu. Tuy nhiên khi những ngọn đèn khí đốt được vặn lớn giữa hai hồi kịch, cô phát hiện ra (và lấy làm lo lắng, không thể che giấu) lô của họ giăng lòa xòa tấm vải bọc damask màu xanh táo rất đậm. Cái này kết hợp với ánh đèn rừng rực rọi thẳng vào mặt, tạo cho cô vẻ xanh xao vàng vọt.

Nhiều cặp mắt (như bất cứ khi nào cô xuất hiện ở bất cứ đâu với anh) hướng lên chỗ cô từ phía khán giả, của cả đàn ông và phụ nữ, và hơn một đôi mắt kính xem hát chĩa vào cô, vì chúng được phép làm thế.

Cô cựa quậy khó chịu trên ghế, rồi đột ngột đứng dậy, chạm vào cổ tay anh xin phép. “Em không khỏe à?” Anh hỏi, nhổm dậy định đi theo, nhưng cô đã đi mất rồi.

Cô trở lại trước khi những ngọn đèn được vặn nhỏ lại như cũ, và trông cô giống như một con người khác. Vẻ khủng khiếp đã biến khỏi sắc mặt; hai má cô giờ ửng màu mơ chín, đã đánh bại và chế ngự những nỗ lực kết hợp của ánh đèn khí đốt, những tấm rèm trong lô và khiến sắc đẹp của cô hiện lên rạng ngời.

Số mắt kính xem hát hướng về cô lập tức tăng gấp đôi. Một số người đàn ông đi một mình còn đứng dậy khỏi ghế. Có thể cảm nhận, hơn là nghe thấy, tiếng xuýt xoa trầm trồ lan khắp khán phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Anh lo lắng hỏi. “Em không khỏe à? Hay bữa tối có gì…?”

“Em chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn!” Cô khẳng định. Cô ngồi xuống, vững vàng, thoải mái, và ngay trước khi ánh đèn hạ xuống lần nữa cho hồi tiếp theo, cô quay sang mỉm cười, phủi một hạt bụi vô hình trên vai anh, như tự hào khoe với cả thiên hạ cô đang ở với ai, thuộc về ai.

Tuy nhiên vào một sáng nọ, nỗi lo đã choán lấy anh. Anh đứng dậy khỏi bàn ăn sáng, bước qua áp mu bàn tay lên trán cô.

“Anh làm thế để làm gì?” Cô hỏi, ngồi yên, nhưng đảo mắt nhìn bàn tay anh.

“Anh muốn xem em có bị sốt không.”

Tuy nhiên da cô mát và bình thường. Anh trở về ghế mình.

“Anh thấy hơi lo về em, Julia. Anh không biết có nên gọi bác sĩ đến khám cho em không, để yên tâm. Anh nghe nói có một số…,” anh ngập ngừng, sợ cô phát hoảng, “… một số căn bệnh về phổi mà giai đoạn đầu không có dấu hiệu gì bên ngoài… ờ… những cơn đỏ mặt lan khắp má…”

Anh nghĩ đã nhìn thấy đôi môi cô run lên không kiểm soát, nhưng nó chỉ hình thành một nụ cười nhẹ trấn an.

“Ồ không, em hoàn toàn khỏe mạnh.”

“Nhiều lúc em trắng bệch như bóng ma ấy. Nhiều lúc khác… mới đây, trong phòng của chúng ta, em tái nhợt. Còn giờ má em như quả táo chín.”

Cô lật dĩa lên, rồi lại lật về như cũ.

“Có lẽ do nước lạnh,” cô nói. “Em vỗ nước lên mặt mạnh quá nên nó mới đỏ như vậy. Nên anh không cần lo lắng nữa, thực sự không có chuyện gì đâu.”

“Ồ,” anh thốt lên, nhẹ cả người. “Ra là vậy? Ai mà ngờ được…”

Anh bỗng quay dầu lại. Thím Sarah đang đứng bất động ở đó, chiếc đĩa cầm trên tay quên đưa tới. Đôi mắt bà nheo lại nhìn chăm chăm vào mặt Julia.

Anh nghĩ, một cách thông cảm, hẳn là bà cũng quá lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô chủ trẻ giống như anh, nên mới nhìn cô chằm chằm với vẻ đánh giá ngấm ngầm như thế.