Chương 10
Chăm chú vào tờ báo, anh vẫn biết rõ thím Sarah đang ở đằng sau, bận bịu với công việc nhà mang tên lau chùi bao gồm lướt miếng giẻ lên một số bề mặt (khi chúng ở lưng chừng hoặc thấp hơn chiều cao của bà) và phẩy nó lên những bề mặt khác (khi chúng cao hơn). Liền sau đó anh nghe thấy bà dừng tay, chắt chắt lưỡi nịnh nọt, đoán chừng hẳn bà đã tiến đến chỗ con chim bạch yến của Julia, Dicky Bird, trong chiếc lồng mạ vàng treo lơ lửng trên thanh dầm chìa ra sát cửa sổ.
“Chào người đẹp!” Thím Sarah dỗ dành. “Nói với thím Sarah xem. Mày khỏe chứ?”
Một âm thanh cáu kỉnh yếu ớt phát ra từ con chim.
“Mày có thể làm tốt hơn thế. Nào, phấn khởi lên. Cho ta nghe tiếng hót của mày nào!”
Tiếng kêu rời rạc thứ hai không hơn tiếng chít chít là mấy.
Bà thận trọng thò một ngón tay vào, định vuốt ve bộ lông nhỏ xíu của nó.
Như thể chỉ cần có thế, kẻ cư ngụ bé nhỏ vàng óng lập tức ngã xuống sàn lồng. Nó nằm rũ rượi, đầu chúc xuống, xem chừng không thể trở về sào đậu mà nó vừa rơi xuống. Nó chỉ chớp chớp mắt, ngoài ra không còn dấu hiệu sống nào.
Thím Sarah phát hoảng. “Cậu Lou!” Bà kêu the thé. “Cậu đến đây đi! Con chim nhỏ của cô Julia bị làm sao ấy. Cậu xem xem cái gì khiến nó đau.”
Durand, mấy phút vừa qua vẫn quan sát bà qua vai, lập tức bỏ tờ báo xuống, đứng dậy đi tới.
Khi anh tới nơi, thím Sarah đã mở cửa lồng, cho một tay vào với sự cẩn thận kềnh càng, đưa con chim ra ngoài. Nó chẳng buồn giãy giụa, nằm im thin thít.
Hai người cúi xuống nhìn nó với sự chăm chú, một cách vô tình, tạo nên cảnh tượng khá tức cười.
“Chà, nó đói. Nó hẳn không được ăn gì trong mấy ngày liền. Dưới lớp lông chẳng có gì hết. Đây này. Cậu nhìn xem. Đĩa hạt sạch bách. Nước cũng không có.”
Con chim tiếp tục chớp mắt, như đang bám lấy sự sống mong manh.
“Nghĩ lại, tôi không nghe thấy nó hót từ hai, ba ngày nay rồi. Dù sao thì nó cũng không hót một cách đúng nghĩa.”
Durand, nghe lời nhận xét của bà, liền nhớ ra anh cũng không nghe thấy nó hót.
“Cô Julia sẽ giận lắm,” bà đoán, lắc đầu ái ngại.
“Nhưng ai là người cho nó ăn, bà hay cô ấy?”
Bà hướng ánh mắt hoang mang vào anh. “Sao cơ? Tôi… tôi tưởng là cô ấy. Cô ấy chưa từng nói gì với tôi. Cô ấy chưa bao giờ bảo tôi làm điều đó. Nó là của cô ấy, tôi cứ ngỡ cô ấy không muốn ai ngoài mình cho nó ăn.”
“Hẳn cô ấy cho rằng bà sẽ làm,” anh cau mày, bối rối. “Nhưng lạ là cô ấy chẳng đả động gì hết. Tôi sẽ giữ nó trong tay. Hãy cho nó uống ít nước.”
Họ đưa con chim đã hồi phục phần nào trở lại lông, và luôn trông chừng nó, trong khi Julia bước vào phòng, có vẻ quá trình ăn vận trang điểm dài lê thê của cô cuối cùng đã xong.
Cô tiến về phía anh, ngửa mặt lên, và hôn anh một cách chiếu lệ. “Em đi mua sắm đây, anh yêu. Cho em vắng mặt khoảng một giờ nhé!” Rồi không đợi cho phép, cô đi ra cánh cửa bên kia.
“Ồ, mà này, Julia…,” anh phải gọi cô lại.
Cô dừng chân và xoay người lại, ngoan ngoãn. “Gì vậy anh?”
“Thím Sarah và anh vừa phát hiện Dicky Bird đang hấp hối.”
Anh nghĩ chuyện đó chí ít sẽ khiến cô quay về chiếc lồng, dù chỉ để liếc một cái. Cô đứng nguyên tại chỗ, dáng vẻ miễn cưỡng, như đành trì hoãn chỉ vì anh.
“Nó sẽ ổn thôi,” thím Sarah nhanh nhảu xen vào. “Con người, gia súc hay chim chóc, chẳng loài nào mà thím Sarah không chăm sóc được. Cô cứ chờ mà xem, nó sẽ khỏe lại.”
“Thế ư?” Cô hỏi cụt lủn. Gần như có một sự khó chịu trong cách nói, nhưng dĩ nhiên, anh tự nhủ, hoàn toàn do anh tưởng tượng ra.
Cô đeo găng tay với thái độ kiêu kỳ. Chủ đề đã thay đổi một cách uyển chuyển. “Hi vọng em không gặp nhiều khó khăn trong việc gọi xe. Lúc nào cũng thế, đúng lúc người ta cần thì chẳng thấy cái nào…”
Thím Sarah, giữa những đặc tính vô hại khác, lại có tính chậm chạp trong việc thay đổi chủ đề, một câu chuyện nóng hổi còn được bà bám lấy khá lâu sau khi những người khác đã từ bỏ.
“Nó sẽ hót hay như cũ sau một, hai ngày thôi, cô ạ.”
Mat Julia chớp lên sốt ruột. “Đôi khi việc ca hót của nó cũng không hẳn là tốt,” cô nói chua chát. “Sẽ là một ân phước nếu…,” cô liếm môi chữa lại, quay sang Durand lần nữa. “Có một chiếc mũ bày ở hiệu Ottley mà em nhất định phải có. Mong rằng chưa có ai mua mất nó. Anh cho em đi nhé!”
Anh thấy ấm lòng trước sự xin phép đầy tôn kính này. “Tất nhiên rồi! Chúc em may mắn.”
Cô hối hả đi ra cửa, mở toang cửa ra. “Là lá la, ta đến đây.” Cô gửi cho anh nụ hôn gió, vung tay thật cao, từ khung cửa.
Cửa đóng và căn phòng mò tối trở lại.
Thím Sarah vẫn đứng cạnh chiếc lồng. “Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ đến nhìn nó chứ,” bà bối rối nói. “Chắc là cô ấy không còn yêu quý nó nữa.”
“Không có chuyện đó đâu. Cô ấy đã đưa nó theo từ St. Louis đến đây,” Durand trả lời lơ đãng, lại chúi mắt vào tờ báo.
“Có thể cô ấy đã thay đổi, không quan tâm đến nó nữa.”
Tuy nhiên lời độc thoại này chỉ có ý nghĩa với bà, không phải với ông chủ. Anh chỉ tình cờ ở đó và nghe thấy.
Bà ra khỏi phòng.
Một phút trôi qua. Thực ra là nhiều phút. Sự chú tâm của Durand vẫn dồn vào tờ giấy in trước mặt.
Rồi đột ngột anh ngừng đọc.
Đôi mắt anh rời khỏi tờ báo, nhìn chằm chằm qua mép nó.
Anh không nhìn vào thứ gì cụ thể, chỉ là một suy nghĩ vu vơ.