← Quay lại trang sách

Chương 11

Một ngày nọ, khi ngồi lên chiếc rương của cô, anh mới sực nhớ ra nó. Khó lòng còn nhận ra đó là một chiếc rương, một tờ giấy in sặc sỡ phủ lên trên đã ngụy trang cho nó, được dựng sát tường.

Hôm đó là Chủ nhật, mặc dù không đi nhà thờ, giống như mọi công dân khả kính khác, họ không bao giờ bỏ qua việc diện bộ cánh đẹp nhất và thực hiện chuyến dạo chơi; để nhìn ngắm và được nhìn ngắm, nghiêng mình, gật đầu, thỉnh thoảng hỏi thăm xã giao những người quen đi ngang qua. Đi dạo sáng Chủ nhật là một phong tục lâu đời ở mọi thành phố của đất nước này.

Anh đang chờ cô sửa soạn, và đã ngồi xuống cái bề mặt khó nhận định này mà không nhìn xem nó là gì, chỉ thấy hài lòng vì nó vừa tầm và chắc chắn.

Cô chậm trễ ở những phút cuối vì gặp vài khó khăn.

“Bộ này em đã mặc tuần trước, anh nhớ không? Người ta sẽ nhận ra.”

Cô loại nó ra.

“Còn bộ này… em không biết nữa…,” cô hơi dẩu môi. “Em không có ấn tượng với nó.”

Cô cũng loại ra nốt.

“Bộ kia đẹp đấy,” anh vui vẻ đề xuất, chỉ bừa một bộ.

Cô nhún vai trước sự kém hiểu biết của anh. “Nhưng đây là váy mặc trong tuần, không phải cho ngày Chủ nhật.”

Anh băn khoăn, và cười thầm, làm sao mà phân biệt được, nhưng anh kìm lại không hỏi cô.

Cô ngồi xuống, trì hoãn thêm việc khởi hành. “Làm sao bây giờ? Em chẳng có bộ nào thích hợp cả.” Câu nói này, cùng gian phòng đã chất đầy váy xống, khiến anh không nhịn được, cười phá lên, trong cơn sảng khoái vung tay đập xuống bề mặt mình đang ngồi. Qua lớp phủ, anh cảm thấy hình dạng không thể nhâm lẫn của cái khóa kim loại hình quả lê. Khi ấy anh mới biết mình đang ngồi trên chiếc rương của cô. Chiếc rương cô mang từ St. Louis tới. Anh chợt nhận ra đến giờ cô vẫn chưa hề mở nó ra.

“Cái này thì sao?” Anh hỏi, rồi đứng dậy lột lớp bọc ra. Chữ viết tắt J.R sơn màu đỏ sậm ngay dưới chiếc khóa, đập vào mắt. “Em không có bộ nào trong đây à? Với cái rương cỡ này thì anh nghĩ là em có.” Và với mong muốn giúp ích, anh vỗ lên nắp rương ra hiệu.

Cô đang nhìn sững vào một bộ váy, với sự chăm chú gần như căng thẳng, giơ nó lên trước mặt. Dán mắt săm soi, như thể cô bị cận hoặc cố tìm ra một lỗi nhỏ xíu nào đó trên mặt vải.

“Ồ không,” cô nói. “Chẳng có gì đâu. Toàn là giẻ rách.”

“Sao anh chưa bao giờ thấy em mở nó ra? Em chưa hề mở đúng không?”

Cô vẫn nhìn riết vào món đồ trên tay. “Vâng, em chưa hề mở.”

“Anh tưởng rằng em sẽ mở. Em định ở lại cơ mà?” Anh chỉ cố tỏ ra hài hước.

Lần này cô không trả lời. Cô chớp mắt trước câu nói thứ hai, nhưng có lẽ nó chẳng liên quan; chỉ đơn giản là sự trùng hợp.

“Sao lại không?” Anh kiên trì. “Sao em không mở?” Nhưng anh không có ý gì, chỉ muốn có câu trả lời.

Lần này cô chú ý đến câu hỏi. “Em… em không thể,” cô nói có phần ngập ngừng.

Dường như cô không định giải thích thêm, hoặc không định tự nguyện làm thế, nên anh hỏi tiếp, “Vì sao?”

Cô im lặng một lúc. “Vì… chìa khóa. Nó… ờ, đã bị mất. Em không tìm được. Em đã làm mất nó trên tàu.”

Trong lúc nói, cô đến bên chiếc rương, và khá vội vàng xếp lại tấm giấy bọc, như thể bực bội vì nó đã bị xô lệch. Song có thể đây chỉ là cảm giác do sự hấp tấp của đôi tay cô.

“Sao em không nói với anh?” Anh kịch liệt phản đối, nôn nóng muốn giúp cô. “Anh sẽ gọi thợ khóa đến đánh chìa mới cho em. Sẽ rất nhanh thôi. Đợi chút, để anh xem nó…”

Anh kéo lớp giấy ra, trong khi cô gần như cố giữ nó ở nguyên vị trí. Một lần nữa chữ J.R chói lọi hiện ra, nhưng chỉ trong khoảnh khắc.

Anh gõ gõ miếng đồng hình quả lê. “Cái này dễ thôi, đây là loại khóa đơn giản.”

Một giây sau, lớp bọc trong tay cô phủ qua nó như tấm rèm, che đi chiếc khóa và những chữ cái.

“Anh sẽ ra ngoài tìm thợ khóa,” anh đề nghị và đi ra cửa. “Người ta có thể kiểm tra và hoàn thành công việc khi chúng ta trở về từ…”

“Anh không thể đi,” cô gọi theo, giọng nói chợt lạc đi, có thể do cô phải cao giọng để anh nghe thấy.

“Tại sao?” Anh dừng lại hỏi.

Cô thở hắt ra. “Hôm nay là Chủ nhật.”

Anh xoay người ở ngưỡng cửa và chậm chạp đi vào, bực dọc. “ừ nhỉ,” anh thừa nhận. “Anh quên mất.”

“Nhất thời em cũng quên đấy,” cô nói. Và cô lại buông tiếng thở mạnh, theo cách mà, có lẽ chỉ là biểu hiện phiền lòng vì sự chậm trễ, nhưng gần như có thể bị hiểu lầm là sự nhẹ nhõm khôn tả, theo âm thanh nó phát ra.