← Quay lại trang sách

Chương 12

Nghi thức tắm rửa đang được tiến hành, hoặc ít ra đang được chuẩn bị, ở đâu đó phía sau. Anh biết điều đó nhờ những âm thanh vẳng đến tai, dù anh bị cách ly khỏi cảnh tượng ấy, ở cách đó hai phòng, trong phòng khách liền kề phòng ngủ, và chúi đầu vào tờ báo. Anh nghe thấy những xô nước nóng, lần lượt được xách lên từ lò bếp dưới nhà bởi thím Sarah, trút ào ào vào bồn. Rồi tiếng khuấy mạnh, để nó hòa với dòng nước lạnh từ vòi chảy xuống. Rồi thử nước bằng cách cẩn thận nhúng mũi chân vào, và tiếp theo thường là rụt phắt trong tiếng kêu ré “Lạnh quá!” hoặc “Nóng quá!” to như tiếng tranh cãi của người trợ giúp, thím Sarah, “Làm gì có! Cô đừng như trẻ con thế! Để yên một phút xem nào, cứ nhảy dựng như phải bỏng thế? Chồng cô đang ngồi ngoài kia kìa; cô không muốn bị bẽ mặt nếu để ngài ấy biết cô là con mèo nhát chết chứ?”

“Anh ấy đâu có phải bước vào đó, mà là tôi,” tiếng trả lời than vãn vọng đến.

Vượt lên tiếng nước chảy, và hòa theo nhịp điệu, con chim bạch yến, Dicky Bird, đang hót líu lo từ căn phòng ngủ ở giữa.

Thím Sarah đi qua gian phòng nơi anh ngồi, mỗi tay xách một cái xô rỗng.

“Cô ấy đúng là một tạo vật nhỏ xinh,” bà nhận xét. “Trắng như sữa và mềm như mật. Thân hình thì như… ừ… ừm!”

Mặt anh bỗng nhiên đỏ ửng. Phải mất một lúc đợt sóng bừng bừng ấy mới rút. Anh làm ra vẻ câu bình luận ấy không nhắm đến anh, ra vẻ không để ý.

Bà đi xuống dưới nhà.

Những nỗ lực xuất sắc của chú bạch yến nâng lên thành một âm rung chiến thắng, kéo dài, gần như nhức óc, rồi đột nhiên tắt ngấm. Lúc đó đến anh cũng phải công nhận đó là một chuỗi âm thanh khá lớn mà một con chim nhỏ có thể phát ra.

Sau đó là sự im lặng kì lạ, gần như tuyệt đối.

Rồi tiếng ì oạp, dập dềnh thường có khi cơ thể dầm xuống nước.

Sau đấy chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng róc rách.

Thím Sarah quay lại, dừng giữa chừng để giũ tung và xem xét chiếc khăn bông, được làm ấm nhờ bếp lò, mà bà mang theo. Bà đi tiếp vào phòng ngủ.

“Chào cưng,” anh nghe thấy giọng bà từ đó vọng ra. “Chú chim của ta thế nào rồi? Cục bông vàng của ta?” Thình lình giọng bà biến thành the thé giục giã. “Cậu Lou! Cậu Lou!”

Anh chạy vào.

“Nó chết rồi!”

“Không thể nào. Mấy phút trước nó vẫn còn hót.”

“Nó chết rồi! Cậu nhìn đi…,” bà đã đưa con chim ra khỏi lồng, đặt lên lòng bàn tay.

“Có thể nó lại cần nước và hạt ngũ cốc, như lần trước…,” nhưng cả hai đĩa đó đều đầy ắp; kể từ hôm đó thím Sarah đã làm tròn trách nhiệm của mình.

“Không phải vì thế.”

Bà nghiêng bàn tay một cái.

Có cái gì đó vắt qua cạnh bàn tay, lủng lẳng ở đó, trong khi thân con chim vẫn ở yên.

“Cổ nó đã gãy.”

“Có lẽ nó rơi khỏi thanh sào…” Durand cố gợi ý một cách vô nghĩa, vì không nghĩ ra bất cứ lời giải thích nào khác.

Bà cau mặt vẻ gay gắt với anh.

“Loài chim không thể rơi! Chúng có cánh để làm gì chứ?”

Anh lặp lại, “Nhưng mấy phút trước nó vẫn đang hót…”

“Tinh trạng nó mấy phút trước và bây giờ là hai chuyện khác nhau.”

“… và chẳng có ai trong đây. Không ai ngoài bà và Julia…”

Trong sự im lặng, kì lạ thay, có thể nghe thấy ở phòng tắm bên cạnh, Julia khẽ huýt sáo một, hai nhịp.

Rồi, như muộn màng nhận ra bản thân đang hành xử không ra dáng quý cô, cô dừng lại, và té nước ầm ĩ để kết thúc.