← Quay lại trang sách

Chương 13

Durand tình cờ đi qua con phố có dãy phòng cũ anh từng ở. Anh ắt chẳng để tâm mà sẽ đi tiếp với cái liếc mắt hồi tưởng. Mục đích và điểm đến của anh nằm ở nơi khác, chỉ vì ngẫu nhiên mà đây là con đường ngắn nhất đến đó.

Và cũng thật tình cờ, Madame Tellier, bà chủ nhà trước đây, lại bước ra đứng trước cửa đúng lúc anh đi qua.

Bà hồ hởi chào anh, với những tiếng la vui sướng chắc cả khu nhà cũng nghe thấy, dang tay ôm chầm lấy anh như người mẹ thứ hai, hỏi thăm sức khỏe, hạnh phúc, sự tận hưởng cuộc sống hôn nhân của anh.

“Ôi, chúng tôi rất nhớ anh, Louis! Dãy phòng của anh đã được thuê lại… bởi một đôi vợ chồng miền Bắc (tôi tính giá gấp đôi)… nhưng không được như xưa.” Bà nhăn chiếc mũi khá to vẻ ghê tởm. Rồi bà đột ngột tươi tỉnh lại, bật mấy ngón tay tự nhắc. “Tôi sực nhớ ra! Có một lá thư đang chờ anh. Nó đã ở đây mấy ngày rồi, từ đó đến giờ không thấy Tom đến, để tôi hỏi địa chỉ mới của anh, bằng không tôi đã chuyển cho anh ngay. Ông ấy vẫn ở đây và làm cho tôi, anh biết đấy. Anh chờ ở đây, tôi sẽ mang nó ra cho anh.”

Bà vỗ liên tiếp ba cái vào ngực anh, như thể động viên anh chịu khó đứng đợi và anh đứng một lúc, quay người, ngoảnh vào trong.

Giờ anh mới rầu rĩ nhớ ra, anh đã hoàn toàn quên chuyển địa chỉ thư ở đây, dãy phòng cũ của anh, sang ngôi nhà mới trên đường St. Louis, khi anh chuyển đi. Việc đó không phải quá hệ trọng; tất cả thư từ công việc của anh vẫn tiếp tục gửi đến văn phòng, như mọi khi, anh chưa bao giờ có nhiều thư cá nhân, chỉ có thư từ tìm hiểu giữa anh và Julia, giờ đã kết thúc viên mãn. Trên đường về, anh sẽ ghé vào một bưu điện, đăng ký địa chỉ nhận thư mới, đề phòng những trường hợp thư đi lạc như thế này.

Trong lúc đó, bà đã đem bức thư ra. “Đây! Đúng là sự trùng hợp may mắn khi anh đi qua đây thế này.”

Anh liếc dòng chữ đề bên ngoài, chỉ để xác nhận, khi đón nó từ tay bà. “Mr. Louis Durand,” bằng nét chữ rườm rà; thêm vào ba chữ cái M, L, D màu đen nổi bật, những chữ thường viết quá thanh nhã và quá nhỏ để dễ đọc. Tuy nhiên đó là tên anh, không thể nhầm lẫn, nên anh không thắc mắc thêm; nhét bừa nó vào túi áo khoác để xét sau và lập tức quên bẵng đi.

Sự chia tay của họ cũng ồn ào náo nhiệt như cuộc gặp gõ. Bà hôn lên trán anh giống như sự cầu chúc của người mẹ, vẫy tay chào cho đến lúc anh đã đi được ba, bốn ngôi nhà, còn đưa tạp dề lên chấm khóe mắt trước khi quay vào trong. Madame Tellier rất mau nước mắt; bà khóc trước một ly rượu, hoặc khi nhìn thấy bất cứ gương mặt người quen nào. Kể cả những người bà từng thẳng tay đuổi ra đường vì nợ tiền thuê nhà.

Kết thúc chuyến đi, anh trở về văn phòng, tiếp tục bận rộn với công việc.

Anh phát hiện ra lá thư lần thứ hai vào mười lăm phút cuối trước khi ra về, và bằng sự ngẫu nhiên khi nó chọc vào bàn tay anh vô tình quơ trong túi để tìm khăn mùi xoa.

Nhớ ra sự hiện diện của nó, anh tạm dừng tay và lấy nó ra, xé phong bì, ngả người ra ghế đọc. Mắt anh vừa chạm đến dòng mở đầu đã dừng lại, bối rối.

Julia thân yêu của chị!

Nó gửi cho cô, không phải anh.

Anh lật lại phong bì, nhìn nó kĩ hơn lúc ở ngoài đường với sự có mặt của Madame Tellier. Rồi anh hiểu lí do mình nhầm lẫn. Cái nét cong ngay sau chữ Mr nhỏ đến mức gần như không phát hiện ra, chính là một chữ s .

Anh quay về với lá thư, lật mặt bên kia, nhìn xuống phía cuối.

Chị Bertha yêu quý và đang lo buồn của em.

Nó đến từ chị gái của cô, ở St. Louis.

“Lo buồn.” Chữ đó quăng vào anh như một lưỡi câu có ngạnh, thu hút toàn bộ sự chú ý của anh. Anh không thể để nó qua một bên nữa.

Anh không định đọc nhiều hơn. Xét cho cùng đó là thư của cô.

Bằng cách nào đó, những từ mở đầu đã giữ chặt lấy anh, anh không thể dừng lại một khi ý nghĩa của chúng đã đập vào mắt.

Julia thân yêu của chị!

Chị không thể hiểu vì sao em nỡ đối xử với chị như vậy. Chắc chắn chị xứng đáng nhận những điều tốt đẹp hơn thế này ở em. Đã ba tuần trôi qua kể từ khi em giã biệt, và trong thời gian ấy không có lấy một dòng nào từ em. Dù là ngắn ngủi nhất, để báo cho chị biết em đã đến nơi an toàn, em có gặp anh Durand hay không, đám cưới có được tổ chức hay không. Julia, em chưa bao giờ như thế này. Chị phải nghĩ sao đây? Em không thể hình dung chuyện này khiến chị quẫn trí đến mức nào đâu…