← Quay lại trang sách

Chương 14

Anh đợi đến khi họ ăn xong bữa tối mới nói bức thư, và theo cách ôn hòa nhất, ít trách móc nhất.

Anh lấy nó ra đưa cho cô, sau khi họ đi từ phòng ăn sang phòng khách, và đã ngồi xuống, cô ngồi đối diện anh qua chiếc bàn sáng đèn. “Cái này gửi đến cho em hôm nay. Anh đã không chú ý mà mở nhầm, mong em thứ lỗi.”

Cô cầm lấy cả chiếc phong bì đầu tiên, ngó nghiêng quan sát. “Từ ai vậy?” Cô hỏi.

“Em không tự tìm hiểu được sao?”

Đúng lúc anh định tự hỏi tại sao dòng chữ kia không cho cô biết, cô đã rút lá thư bên trong, mở ra, và lẩm bẩm “Ồ,” nên câu hỏi chẳng bao giờ có cơ hội hình thành trong tâm trí anh. Nhưng cái từ Ồ mang ý nghĩa nhận ra người gửi hay chỉ là nhận ra tính chất lá thư, hay thậm chí một cái gì khác, thì anh cũng không tài nào phân biệt được.

Cô đọc khá nhanh, thậm chí vội vàng, mái đầu di chuyển theo mỗi dòng, rồi quay lại, trong những cơn co giật nhỏ liên tiếp, cho đến cuối lá thư và dừng.

Anh nghĩ anh đã thấy vẻ hối hận trên gương mặt cô, trong sự lơ đãng thất thần, kéo dài một lúc sau đó.

“Chị ấy nói…,” cô run run đưa nó cho anh. “Anh đọc chưa?”

“Anh đọc rồi,” anh nói, hơi không thoải mái.

Cô cất nó vào phong bì, gõ hai cái vào chỗ mép phong bì bị xé.

Anh dịu dàng nhìn cô, làm mềm đi tính cương quyết trong lời yêu cầu. “Viết cho chị ấy đi, Julia,” anh thúc giục. “Như vậy không giống em chút nào!”

“Em sẽ viết,” cô hứa một cách đầy ăn năn. “Ôi, nhất định em sẽ viết, Louis.” Và chắp hai bàn tay vào nhau vặn vẹo, cúi đầu nhìn xuống.

“Nhưng sao trước giờ em không làm thế?” Anh nhẹ nhàng hỏi tiếp. “Anh chưa bao giờ hỏi em, vì tin chắc em đã viết.”

“Ôi, quá nhiều chuyện đã xảy ra… mấy lần em định viết, và lần nào cũng xảy ra chuyện gì đó khiến em quên đi. Anh thấy đấy, Louis, mấy tuần qua là khởi đầu một cuộc sống hoàn toàn mới đối với em, và mọi thứ dường như đến cùng lúc…”

“Anh biết,” anh nói. “Nhưng em sẽ viết chứ?” Và anh cầm tờ báo lên.

“Ngay lập tức,” cô thề.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua. Lúc này cô đang lật xem một quyển album trang trí dày, thích thú với những bản khắc đồng, bỏ qua phần chữ viết.

Anh lén quan sát cô một hồi từ dưới hàng mi hạ thấp. Giờ anh lên tiếng tằng hắng nhắc nhở.

Cô không để ý, tiếp tục xem say sưa.

“Em nói là sẽ viết thư cho chị gái mà.”

Cô tỏ ra ngơ ngác. “Em biết. Nhưng phải ngay tối nay ư? Để đến mai cũng được mà?”

“Em không muốn viết thư cho chị ấy à?”

“Tất nhiên là có, sao anh có thể hỏi như thế? Nhưng sao phải ngay bây giờ? Ngày mai thì có khác gì?”

Anh đặt tờ báo sang bên. “Anh e rằng phải mất rất nhiều thời gian thư mới đến nơi. Nếu em viết bây giờ, thì có thể gửi thư vào sáng sớm. Nếu em đợi đến mai, nó sẽ bị chậm một ngày; chị ấy sẽ phải chịu thêm nhiều lo lắng.”

Anh đứng lên, đóng quyển album lại, vì cô không tỏ vẻ gì sẽ tự đóng nó. Rồi anh dừng lại nhìn cô chăm chú, “Hai người không giận dỗi gì đấy chứ? Có cuộc cãi vã nào trước khi em đi mà em không kể với anh không?” Và trước khi cô có thể nói, nếu cô định làm thế, anh đã chặn họng. “Nếu có thì chị ấy đã không viết thư.”

Những đường gân ở cổ cô, trong thoáng chốc căng lên, rồi lại chùng xuống, như thể anh vừa làm chết yểu điều cô định nói.

“Sao anh nói như thế được,” cô lầm bầm. “Bọn em rất thân thiết.”

“Vậy thì viết đi. Đừng bướng bỉnh nữa. Thời gian là vàng bạc. Và anh có thể thấy là em không bận bịu gì.” Anh nắm lấy hai tay cô và phải kéo cô đứng dậy. Mặc dù cô không tỏ ý cưỡng lại, nhưng anh cảm thấy trọng lượng cơ thể cô trì xuống trước sức kéo của anh.

Anh phải đi tới bàn giấy và kéo tấm kê xuống, phải rút một tờ giấy viết thư trên giá, đặt trước mặt cô, hơi nghiêng một góc.

Anh phải quay lại chỗ cô nắm tay kéo cô đến. Rồi khi đã ép được cô ngồi xuống, anh phải chấm bút vào mực và đặt nó vào những ngón tay cô. Anh vỗ nhẹ đầu cô. “Em cứ như đứa trẻ ương ngạnh không muốn làm bài tập,” anh trêu cô.

Cô cố mỉm cười, nhưng không hiệu quả mấy.

“Cho em xem lại thư của chị ấy,” cuối cùng cô nói.

Anh quay về bàn, đem nó cho cô. Nhưng dường như cô chỉ liếc dòng trên cùng, chỗ đề địa chỉ để có thể chép lại. Song anh tự nhủ suy nghĩ này chắc chắn là hoang đường. Nhiều người phải để thư trước mặt mới có thể viết thư trả lời một cách trọn vẹn; có thể cô là một trong số đó.

Nhìn một cái rồi lập tức quay đi, cô viết vào tờ giấy trắng tinh, “Chị Bertha yêu quý!” Anh có thể nhìn thấy nó qua vai cô. Ngoài lần đó ra cô dường như không cần dùng đến bản gốc nữa, đẩy nhẹ nó sang bên và không ngó ngàng đến nó.

Anh để yên cho cô viết. Anh quay về ghế, lại cầm tờ báo lên. Nhưng dòng ý tưởng của cô có vẻ không tuôn ra dễ dàng. Anh nghe thấy tiếng ken két của ngòi bút một hồi, rồi nó sẽ dừng lại, bế tắc, sẽ có một thời gian dài chờ đợi. Rồi nó sẽ ken két viết thêm vài từ, rồi lại tắc tị. Anh ngoái nhìn đúng lúc thấy cô gõ bút vào trán dầy suy tư và giữ nó ở đó một lúc.

Một hồi sau anh nghe thấy cô thở mạnh, nhưng mang vẻ bực dọc sốt ruột còn tiếp diễn sau khi hoàn thành một công việc hơn là nhẹ nhõm vì nó đã kết thúc, và tiếng cào bút dừng hẳn. Cô quăng bút xuống, như cáu kỉnh.

“Em viết xong rồi. Anh có muốn đọc không?”

“Không,” anh nói, “chuyện giữa hai chị em, người chồng không nên đọc.”

“Tốt thôi,” cô tùy tiện nói, đưa đầu lưỡi hồng hông qua mép phong bì đã quết hồ, dán nó vào. Cô dựng nó lên dựa vào phía trong bàn, chuẩn bị đặt tấm kê lên. “Sáng mai em sẽ bảo thím Sarah đi gửi.”

Anh đã vươn tay cầm nó lên trước khi đôi tay cô có thể chặn lại, chúng vung về phía nó quá trễ. Cô không ngờ anh đứng ngay sau lưng mình.

Anh đút bức thư vào túi áo ngực bên trong, cài cúc áo lại. “Anh có thể làm việc đó,” anh nói. “Anh rời nhà sớm hơn. Như vậy thư sẽ được gửi đi sớm hơn.”

Anh thấy nét giật thót, gần như là nỗi sợ hãi khi mắc bẫy, vì mắt cô lập tức đảo một vòng, nhưng chúng bình thường lại rất nhanh khiến anh tự nhủ hẳn mình nhìn lầm, anh không hề trông thấy điều đó.

Lần tiếp theo anh nhìn thì cô đang lau cạnh những ngón tay bằng miếng da dê cọ bút, tuy nhiên là lau những vết bẩn tiềm tàng chứ không phải vết bẩn thực sự, và có vẻ đó là mối quan tâm duy nhất của cô vào lúc ấy, thế nhưng trán cô vẫn cau lại trầm tư.