← Quay lại trang sách

Chương 15

Sáng hôm sau, anh nghĩ chưa bao giờ cô đáng yêu hơn thế, ân cần hơn thế. Tất cả những đáng mến duyên dáng trước đây của cô đều lạnh ngắt so với sự săn sóc ấm áp hiện giờ.

Cô mặc chiếc váy dài lụa vân sóng màu hoa tử đinh hương, đổ xuống như thác nước lấp lánh nhìn từ bất cứ góc độ nào. Nó rì rào theo bước chân cô, như thể cũng trầm trồ trước nhan sắc của cô. Cô không ngồi bên bàn như mọi ngày, mà đi ra đến cửa để tiễn anh, tay cô ôm ngang lưng anh, tay anh ôm ngang lưng cô. Và khi ánh nắng sớm chênh chếch bắt lấy cô trong luồng sáng của mình, rồi thả ra, rồi lại bắt lấy cô ở bước chân kế tiếp, chơi trò ú tim với cô dọc gian sảnh, anh nghĩ mình chưa bao giờ trông thấy một sắc đẹp thiên thần như vậy, và gần như kinh sợ khi nghĩ tạo vật đó là của anh, đang bước đi trong ngôi nhà của anh, ngay cạnh anh. Giá cô có yêu cầu anh nằm xuống và chết vì cô ngay lúc ấy, anh ắt sẽ vui sướng thực hiện, và cũng vui sướng vì cô đã yêu cầu.

Họ dừng lại. Cô ngẩng mặt khỏi cánh tay anh, nhấc mũ của anh lên, phủi bụi, rồi đưa cho anh.

Họ hôn nhau.

Cô lấy áo khoác cho anh, giữ nó mở rộng để anh xỏ tay vào.

Họ hôn nhau.

Anh mở cửa chuẩn bị đi.

Họ hôn nhau.

Cô thở dài. “Em ghét phải nhìn anh đi. Giờ em chỉ có một mình suốt ngày dài.”

“Em định sẽ làm gì?” Anh hỏi trong sự day dứt, với nhận thức đột ngột… và nhất thời… của một gã đàn ông là cô cũng có một ngày phải trải qua, phải tiếp tục đi qua nó mà thiếu vắng anh. “Em đi mua sắm vậy nhé,” anh gợi ý vẻ cưng chiều.

Gương mặt cô sáng lên trong khoảnh khắc, như thể anh đọc được tiếng lòng cô. “Vâng…!” Rồi nó lại xị xuống. “Không…,” cô nói, ủ rũ. Sự quan tâm của anh lập tức tăng cao. “Sao vậy? Có chuyện gì thế?”

“Ồ, không có gì…,” cô quay đầu đi, không muốn nói với anh.

Anh đỡ lấy cằm cô kéo lại. “Julia, anh muốn biết. Nói đi, có chuyện gì?” Anh chạm vào vai cô.

Cô gắng gượng mỉm cười yếu ót, mắt nhìn ra cửa.

Cuối cùng anh phải đoán.

“Có phải chuyện tiền bạc không?”

Anh đã đoán đúng.

Một sợi lông mi cũng không cử động, nhưng bằng cách nào đó cô đã nói với anh. Chắc chắn không phải bằng lưỡi của cô.

Anh há miệng, bật cười. “Ôi, Julia ngốc nghếch tội nghiệp của anh…,” áo khoác anh lập tức được phanh ra, bàn tay anh đưa vào trong. “Em chỉ việc hỏi thôi mà, em không biết sao…?”

Lần này không thể nhầm lẫn về câu trả lời. “Không…! Không…! Không!” Cô gần như quá khích về chuyện này, mặc dù theo kiểu dẩu môi hờn dỗi của trẻ con, thậm chí còn giậm mũi chân tỏ thái độ. “Em không muốn hỏi xin. Như thế là không hay. Em không quan tâm việc anh là chồng em. Nó vẫn không hay. Em đã được giáo dục như vậy, em không thể thay đổi.”

Anh mỉm cười nhìn cô, thấy cô đáng yêu quá đỗi. Nhưng anh vẫn không hiểu cô, điều đó đâu có làm xấu đi hai yếu tố đầu tiên. “Vậy thì em muốn gì?”

Cô cho anh câu trả lời đúng kiểu đàn bà. “Em không biết.” Và ngước mắt lên ngẫm nghĩ, như đang cố phân tích vấn đề trong đầu, để tìm ra giải pháp.

“Nhưng em muốn đi mua sắm, đúng không? Nhìn vẻ mặt em là biết. Song em lại không muốn anh đưa tiền cho em mua sắm.”

“Không có cách nào khác ư?” Cô nài nỉ một cách tuyệt vọng, như thể sẵn sàng giải phóng bản thân khỏi những nguyên tắc, chỉ cần cho cô biết làm thế nào mà không cần từ bỏ chúng.

“Anh có thể nhét nó dưới đĩa thức ăn của em, một cách tự nguyện, để em tìm thấy vào bữa sáng,” anh cười ranh mãnh.

Cô không thấy nét hài hước trong đề xuất ấy, lắc đầu lơ đãng, vẫn mải cắn ngón tay nghiền ngẫm. Chợt mắt cô sáng lên, nhìn anh. “Em không thể có một tài khoản nhỏ sao…? Giống như anh, có điều… Ồ, chỉ là một tài khoản nhỏ, rất nhỏ… nhỏ xíu…”

Rồi cô tự phản bác, trước khi anh có thể nhảy vào bày tỏ sự tán thành, như anh định thế.

“Không được, như vậy quá phiền phức, chỉ để mua mấy cái mũ, găng tay và những thứ lặt vặt,” sắp chìm vào sự nan giải chán ngán lần nữa, cô lại phấn chấn khi nghĩ ra sáng kiến mới. “Hoặc vẫn tốt hơn, em có thể dùng chung tài khoản với anh không?” Cô xòe hai bàn tay hân hoan trước phát hiện này. “Như thế đơn giản hơn. Thay vào đó chỉ cần gọi là tài khoản của chúng ta. Nó đã có sẵn rồi.”

Anh sụm vai xuống, vỗ đùi đánh đét. “Trời đất! Thế là khiến em vui ư? Chỉ cần vậy thôi à? Chúa phù hộ trái tim nhỏ bé chân thật của em. Anh… Chúng ta sẽ làm như thế!”

Cô lao vào vòng tay anh như cơn lốc, với tiếng la muốn vỡ phổi. “Ôi, Louis, em cảm thấy mình oách quá, quan trọng quá! Thật thế à? Và em thậm chí có thể viết séc riêng, giống như anh?”

Yêu một ai đó, là để cho đi, và muốn cho đi nhiều hơn, không hỏi han. Nếu dừng lại nghĩ ngợi thì không còn là yêu nữa.

“Những tờ séc của em, viết bằng chữ của em, dùng cho mục đích của em. Anh sẽ gặp em ở ngân hàng lúc 11 giờ. Thời điểm đó có phù hợp với em không?”

Cô chỉ áp má vào má anh.

“Em biết tìm đường đến đó chứ?”

Cô áp má vào anh lần nữa, phía bên kia.

Do đặc quyền phụ nữ, cô để cho anh đến đó trước cô. Nhưng khi anh đến, cô chỉ bắt anh chờ chưa đến một phút. Trên thực tế cô vội vàng bước vào, sát gót anh, đến độ gần như có thể cho rằng cô đã đợi sẵn ở vị trí thuận lợi gần đó, chỉ cần anh đi vào thì cô cũng cất bước.

Cô lại gần khi anh vừa đặt chân vào tiền sảnh.

“Louis,” cô nói, kín đáo đặt tay lên cổ tay anh ngăn lại, và kéo anh sang một bên, “Em đã suy nghĩ về chuyện này sau khi anh rời nhà. Em không chắc… xét cho cùng chính em muốn anh làm chuyện này. Anh có thể nghĩ em là người vợ lợi dụng… hay chúng ta cứ để mọi chuyện như cũ đi…?”

Anh vỗ nhẹ bàn tay cô trên cổ tay anh. “Không cần nói thêm nữa, Julia,” anh nói với vẻ uy quyền chắc nịch. “Anh muốn như thế.”

Giờ thì anh chắc chắn ý tưởng ấy là của anh, ngay từ đầu.

Cô nghe theo mệnh lệnh của anh đúng như vai trò một người vợ, với cái gật đầu rất nhẹ. Cô khoác tay, sánh bước bên anh với dáng điệu tao nhã. Họ đi qua sảnh ngân hàng tới phía cuối, nơi Giám đốc ngân hàng đã xuất hiện và chờ đón với vẻ lễ độ lịch sự, sau bộ lan can thấp bằng những trụ hình bình hai quai dựng đứng quây ba mặt quanh cửa văn phòng của anh ta. Đó là một quý ông mặt như trăng rằm, sự tròn trịa của khuôn mặt được tô đậm thêm bởi viền râu màu xám sắt uốn sóng cẩn thận bao quanh, quanh miệng và hai bên má cạo nhẵn nhụi. Sợi xích vàng vắt ngang mặt trước áo vest len sọc vuông, hẳn được làm từ những mắt xích dày dặn nhất ở New Orleans, một cái mỏ neo thực sự.

Ngay đến anh ta, một ông chủ kinh doanh, cũng ưỡn người như con bồ câu to diều khi thấy Julia tiến về phía mình. Niềm kiêu hãnh mà cô tạo cho Durand, trong việc tháp tùng, cũng ắt khiến cho quá trình ấy sáng giá nếu không vì lí do nào khác.

Cô mặc bộ váy phồng màu xanh da trời cho cuộc xâm lăng hãn hữu vào lãnh địa của thương mại và tài chính, khiến bầu không khí khô khan lấp dầy những tiếng xì xào. Những chiếc khuy bọc nhung nhỏ xíu màu hông chạy song song trước ngực, những diềm xếp nếp màu hồng ôm quanh cổ và hai cổ tay; một chiếc mũ bonnet bẹt bằng nhung xanh kéo thấp xuống một bên mắt như miếng gạc màu giúp giảm đau đầu; những sợi ruy băng hông buộc dưới cằm cô, tấm mạng che lắc rắc những chấm hông như tàn thuốc, chỉ rủ đến mi mắt dưới của cô. Bước chân cô ngắn và lộp cộp như thể đang đi cà kheo, và sống lưng cô ngả về phía trước theo dáng chiếc váy phồng Hy Lạp, như thách thức ý định của Tự nhiên rằng hình dáng con người phải thẳng đứng trên hai khớp hông, không được đổ về phía trước làm mất thăng bằng.

Chưa từng có sự ồn ào nào quá thoải mái, thống trị toàn bộ sảnh ngân hàng từ trước đến giờ. Chuyến đi của cô tạo ra làn sóng đằng sau những cửa sổ quầy giao dịch dọc hai bên lối đi. Lần lượt những đôi mắt dưới những vành che màu xanh lục ngước lên từ những hình người cùng sổ sách khô khan, tẻ nhạt để nhìn chằm chằm vẻ mơ màng theo cô. Những người làm việc trong ngành ngân hàng hồi đó hết thảy là nam giới, khách hàng cũng gần như thế. Song có một góc kín đáo che rèm kín mít, tách biệt như một gian hậu cung, bên trên là tấm áp phích “Quầy dành cho phụ nữ,” phục vụ những người phụ nữ hiếm hoi (quả phụ hoặc những người tương tự) buộc phải đích thân đến xử lí những vấn đề tiền bạc, mà không có ai khác nhúng tay vào những công việc giao dịch trần tục này giúp họ. Chí ít họ được miễn sự nhục nhã phải ngồi kề vai với đám đàn ông trong một dãy, hoặc đứng trơ ra cho mọi con mắt đổ vào trong khi tiền được đưa cho họ. Họ có thể tự cách ly và giao dịch riêng với một nhân viên đặc biệt, phục vụ riêng họ, luôn tế nhị hơn và già hơn những nhân viên khác.

Không có vết nhơ thực sự nào gắn với các ngân hàng, đối với phụ nữ; không như những quán rượu, và một số loại hình biểu diễn nhà hát nơi những bộ trang phục bó sát được diện, và gần như tất cả những môn thể thao, như đấm bốc và chơi bóng. Chỉ là họ không được bị vấy bẩn theo nghĩa bóng trong việc giải quyết chuyện tiền nong, đó là lĩnh vực của đàn ông và vì thế nó là lĩnh vực khiếm nhã đối với phụ nữ.

Durand và người vợ gây thất thần (nhưng được hộ tống đàng hoàng) dừng lại trước vị giám đốc ngân hàng râu ria, và anh ta mở một cánh cửa xoay trong dãy lan can cho họ đi vào.

Durand nói, “Xin giới thiệu với em, đây là anh Simms, bạn tốt của anh.”

Simms nghiêng mình lịch thiệp, “Tôi có phần nghi ngờ điều đó, bằng không anh sẽ chẳng trì hoãn cuộc viếng thăm này lâu như thế.”

Cô đánh mắt quyến rũ vào anh ta, chắc chắn không theo kiểu tán tỉnh, vì như thế ắt sẽ là sự nhục nhã với Durand, nhưng chí ít cũng theo kiểu đùa cợt mị hoặc.

“Tôi thật ngạc nhiên,” cô nói, và bỏ lửng, gây tò mò lớn với những lời tiếp theo.

“Đến mức nào?” Simms hỏi vẻ không chắc chắn.

Cô nói lời khen ngợi với Durand, để chuyển nó tới anh ta, thay vì nói trực tiếp. “Cho đến giờ em cứ tưởng tất cả giám đốc ngân hàng đều già và trông khá ghê gớm cơ.”

Những khuy áo vest của anh Simms chưa bao giờ chịu một sức căng lớn hơn thế kể cả sau những bữa ăn ngày Chủ nhật.

Cô nói tiếp, và nhìn quanh với vẻ thích thú chân thật, “Em chưa từng bước vào một ngân hàng. Cái sàn đá cẩm thạch mới tráng lệ làm sao!”

“Chúng tôi khá tự hào về nó,” Simms thừa nhận.

Họ đi vào văn phòng. Rồi cả hai ngồi xuống, Simms kéo ghế cho cô.

Họ tán gẫu vài phút về xã hội, chuyện làm ăn vẫn được che giấu lịch sự đằng sau tấm màn xã giao ban đầu, ngay cả những chỗ chỉ liên quan đến cánh đàn ông. (Luôn như thế miễn là hai bên cùng đẳng cấp.) Đi thẳng vào vấn đề mà không có sự dạo đầu vui vẻ, dễ chịu sẽ bị coi là thô lỗ tột bậc. Nhưng theo thời gian nghi thức giao tiếp này ngày càng được giản lược.

Cuối cùng Durand nêu ý kiến, “Chà, chúng ta không được chiếm quá nhiều thời gian của Simms, anh biết anh ấy rất bận rộn.”

Thời điểm đã tới.

“Tôi có thể giúp gì cho anh?” Simms hỏi.

“Tôi muốn thu xếp,” Durand nói, “để vợ tôi được toàn quyền sử dụng tài khoản của tôi ở đây, cùng với tôi.”

“Ôi, thật là,” cô lẩm bẩm chối, giơ một tay lên. “Anh ấy cứ khăng khăng…”

“Không thành vấn đề,” Simms nói. “Chúng tôi chỉ việc thay đổi tài khoản từ một người, như hiện tại, thành tài khoản chung, hai người cùng góp phần.” Anh ta tìm trên bàn, lấy ra hai tờ giấy. “Và để làm thế tôi chỉ cần hai người ký vào đây. Anh ký vào mẫu ủy quyền này. Và cô, cô gái thân mến, ký vào phom mẫu trắng này, chỉ để lưu lại chữ ký, để chúng tôi nhận biết và thực hiện.”

Durand đã cúi đầu cầm bút ký.

Simms đẩy nhẹ tờ giấy còn lại, ướm hỏi, “Anh có muốn làm điều này ở cả hai tài khoản không, tài khoản tiết kiệm cũng như tài khoản giao dịch, hay chỉ một thôi?”

“Cả hai cũng được, và hãy tiến hành luôn, khi chúng tôi còn ở đây,” Durand trả lời không do dự. Anh không phải là người tặng quà miễn cưỡng, và dường như với anh, bất kỳ câu trả lời nào khác đều khiếm nhã.

“Lou,” cô phản đối, nhưng anh đã giơ tay ngăn lại.

Simms đã đưa cho cô cây bút được chấm mực để cô sử dụng. Cô lưỡng lự, làm giảm bớt thái độ có vẻ vội vã thái quá. “Tôi phải ký như thế nào? Dùng tên Thánh của tôi hay…?”

“Tốt nhất là tên đầy đủ của cô sau khi kết hôn. ‘Mrs. Louis Durand.’ về sau cô nhớ lặp lại y nguyên mỗi lần ký séc.”

“Tôi sẽ cố,” cô ngoan ngoãn đáp.

Anh ta thấm mực cẩn thận cho cô.

“Thế là xong phải không?” Cô hỏi, mắt mở to.

“Xong rồi, cô gái thân mến!”

“Ồ, không khó lắm nhỉ?” Cô nhìn quanh với vẻ nhẹ nhõm vui sướng, như một đứa trẻ khiếp đảm khi phải đến gặp nha sĩ, rồi thấy chẳng hề đau đớn gì.

Hai người đàn ông trao nhau ánh nhìn thông cảm kiểu bề trên, trước sự ngây ngô như vậy. Bản tính phụ nữ đúng là không thay đổi được.

Simms tiễn họ ra cửa văn phòng với sự trang trọng như lúc chào đón.

Một lần nữa tiếng ồn ào nổi lên trong không khí lịch sự thường ngày của một ngân hàng chưa bao giờ náo nức đến thế. Trừ lần tương tự lúc họ đi vào. Những đôi mắt đờ đẫn đa cảm của những viên thư ký, thủ quỹ và kế toán bị giam hãm, lại ngước lên khỏi công việc đang làm, để dõi theo cô trong những khát khao bay bổng, và tiếng thở dài thầm kín của nỗi thất vọng lãng mạn như buông ra từ bọn họ. Như có dải cầu vồng lướt qua bãi lầy u ám, rồi tan đi ngay sau đó. Nhưng khi nó đi qua, nó vẫn là điều đẹp đẽ.

“Anh ta tốt bụng nhỉ?” Cô nói nhỏ với Durand.

“Không phải người xấu,” anh nói một cách giản dị.

“Em mời anh ta đến ăn tối được chứ?” Cô lễ phép hỏi.

Anh quay lại gọi, “Bà Durand muốn mời anh ăn tối với chúng tôi. Tôi sẽ gửi thiệp mời.”

Từ chỗ đứng, Simms cúi đầu thật sâu, với vẻ hài lòng không che giấu.

Anh ta đứng đó một lúc sau khi họ đã đi ra đường, trầm ngâm mân mê bộ râu và ghen tị với Durand vì có một người vợ tuyệt phẩm.