← Quay lại trang sách

Chương 18

Trời đã tối, thành phố chìm trong màn đêm.

Thành phố, thế giới, tâm trí anh, đang lơ lửng trong bóng tối sâu hun hút. Bóng tối ngoài đường phố và bóng tối trong căn phòng anh đứng.

Không cặp mắt nào nhìn xuyên bóng tối nơi anh đứng; anh chỉ có một mình, vô hình vô ảnh. Anh là thứ gì đó đứng bất động trong chiếc hộp viền đen. Và nếu nó có thở, thì đó là bí mật giữa Chúa và nó. Thứ đó, cùng nỗi đau trong từng nhịp thở của anh, và vài điều khác.

Cuối cùng, một đốm sáng yếu ớt xuất hiện, từ dưới đi lên, theo lối cầu thang bên ngoài. Nó mạnh dần lên, cho đến khi nguồn sáng hiện ra: một chiếc đèn đung đưa không ngừng dưới móc kim loại thím Sarah cầm theo khi bà đi lên tầng. Nó khiến bà xanh xám như bóng ma. Một bóng ma với khuôn mặt đen ngòm, nhưng viền bằng ánh trăng trắng như bột rắc.

Cuối cùng bà lên đến nơi, quay sang phòng anh; ngọn đèn bùng lên thành một quầng sáng chói ổn định lấp kín khung cửa, lan vào trong tìm kiếm anh.

Bà dừng tại đó và nhìn anh.

Anh đứng đó, bất động đến tan hoang. Ánh đèn rơi vào đống váy rải trên giường, đổ xuống sàn. Nó soi tỏ và làm bừng lên màu sắc của chúng, như cái bình bơm nước chứa đầy thuốc nhuộm. Chúng biến thành xanh lam, xanh lục, nâu hạt dẻ, hồng phấn. Nó cũng trả lại màu sắc cho anh, màu của tượng sáp, ăn vận như một người sống. Cách thức những chi tiết bằng sáp ấy được nặn tài tình đến mức gần như có thể đánh lừa người ta. Chân thật, chỉ thiếu sinh khí.

Anh như một người chết đứng. Đứng thẳng, nhưng đã chết. Anh có thể thấy bà, vì mắt anh hướng vào mặt bà; đờ đẫn nhìn vào gương mặt bà, phần cơ thể mà đôi mắt thường tìm đến khi tìm kiếm một người. Anh nghe thấy bà, vì bà thì thầm trong sợ hãi, “Cậu Lou, có chuyện gì thế? Cậu làm sao thế?”

Anh cất tiếng trả lời, giọng nói của anh vẳng đến.

“Cô ấy sẽ không quay lại,” anh thì thầm.

“Cậu ở đây từ nãy giờ như thế, mà không thắp đèn lên ư?”

“Cô ấy sẽ không quay lại.”

“Tôi phải chờ bao lâu để dọn bữa tối đây? Tôi không thể bảo quản con gà đó thêm nữa.”

“Cô ấy sẽ không quay lại.”

“Cậu Lou, cậu không hề nghe tôi nói, cậu không chú ý gì cả.”

Đó là tất cả những gì anh có thể lặp lại. “Cô ấy sẽ không quay lại.” Cả ngàn từ ngữ đã bị quên hết, hàng ngàn từ anh mất 15 năm để học, chỉ còn vẻn vẹn sáu chữ ở đầu lưỡi. “Cô ấy sẽ không quay lại.”

Bà đánh bạo đi vào, cùng với cây đèn, nguồn sáng xoáy tròn và lắc lư, trước khi bà đặt nó lên mặt bàn. Bà chắp hai tay, vặn xoắn những mẩu áo của mình trong chúng, như không biết làm gì với chúng.

Cuối cùng bà lấy một mảnh vạt váy lau mép bàn một cách buồn bã, theo thói quen, tưởng mình đang phủi bụi cho nó. Đó là sự giúp đỡ duy nhất bà có thể cho anh, sự an ủi duy nhất bà có thể mang đến cho anh: phủi bụi cái mép bàn trong phòng anh. Nhưng tình thương có rất nhiều hình thức, và nó không cần lời nói.

Và như thể bà đã mang hơi ấm cho căn phòng; sự ấm áp đủ để đánh thức anh, làm tan chảy lớp băng khiến anh đông cứng. Chỉ bằng sự hiện diện của một con người, bên cạnh anh.

Anh dần trở lại với cuộc sống. Một người chết bắt đầu trở lại với cuộc sống. Cảnh tượng đó không hề dễ nhìn. Sự hồi sinh sau cái chết. Cái chết của con tim.

Những cơn giãy chết được đảo ngược. Nó đến sau khi trút hơi thở cuối cùng, không phải trước đó. Khi trái tim chết đi, nó nên chết hẳn. Nó nên được ban cú kết liễu ân huệ, một nhát chí mạng, để không phải chịu đau đớn.

Hai đầu gối anh thoát khỏi tình trạng tê liệt, và anh khuỵu xuống cạnh giường. Hai cánh tay vươn dài ngang giường, cào xé trong thống khổ.

Và một trong những chiếc váy lay động, như bị thôi thúc, nhấp nhô uốn lượn qua đầu giường, rồi bị hút vào vòng xoáy vật vã của anh; đầu anh gục lên nó, mặt vùi vào nó trong sự mô phỏng ghê rợn những nụ hôn từng trao, và không thể nào có lại nữa, vì người nhận nó đã vắng mặt. Giờ chỉ còn cái vỏ rỗng để anh cầu xin.

“Julia! Julia! Hãy rủ lòng thương.”

Bàn tay người phụ nữ già toan đặt lên đôi vai cứng đờ của anh để an ủi, rồi kìm lại ở cái chạm khẽ.

“Suỵt, cậu Lou,” bà xúc động nghẹn ngào. “Suỵt, con người tội nghiệp!”

Rồi bà vươn tay, giơ cao trên mái đầu thất thần, run run của anh.

“Cầu Chúa phù hộ cậu. Xin Người thương lấy cậu. Cậu đang khóc, nhưng chẳng có gì để khóc than. Cậu đang tiếc thương, nhưng lại tiếc thương thứ cậu chưa bao giờ có.”

Anh nghiêng đầu sang bên và sợ hãi nhìn chằm chằm vào bà.

Như thể nổi giận trước hình ảnh đau khổ không đáng của anh, như để báo thù bằng sự tiết lộ bị trì hoãn quá lâu, bà đến chiếc bàn làm việc từng là của Julia, mở ngăn kéo dữ dội đến mức rung chuyển cả chiếc tủ.

Bà thọc tay vào trong, nhắm thẳng đến chỗ bí mật mà bà phát hiện ra sau một lần lục lọi. Rồi bà giơ nó về phía anh trong sự thông báo không lời. Nó là hộp kẹo viên, bên trong đựng một thỏi phấn má.

Bà vứt nó xuống, buông lời nguyền rủa.

Bàn tay bà lại lần vào những nơi sâu kín của ngăn kéo. Lần này bà giơ lên một bó những điếu thuốc thon mảnh.

Bà cho anh xem, rồi quăng chúng ra xa.

Hai tay bà giơ lên đầu, run lẩy bẩy với lời kết tội và nguyền rủa, kêu gọi trời cao chứng giám.

Rồi bà ngâm nga bằng giọng rùng rợn, như một nữ tiên tri Kinh Cựu Ước kêu gọi sự phán xử trong khải huyền.

“Một người phụ nữ xấu xa đã sống trong nhà cậu! Một người lạ đã ngủ trên giường cậu!”