← Quay lại trang sách

Chương 19

Không mũ, không áo khoác, tóc tai bù xù y như lúc anh được tìm thấy trong phòng vừa nãy. Anh chạy như một kẻ loạn trí qua những đường phố yên tĩnh chìm trong đêm, không sao tìm được một cỗ xe và quá kích động để đứng yên chờ ở những chỗ khả dĩ. Chạy, chạy mải miết, tới một địa chỉ vừa tình cờ trở lại trong tâm trí, khi anh cần nó nhất. Nhà của chủ ngân hàng Simms, ở bên kia thành phố New Orleans. Anh sẵn sàng chạy bộ cả quãng đường để tới đó, nếu cần thiết.

Nhưng may thay, khi tới một ngã tư, nhuộm trong ánh lưu huỳnh vàng đục của ngọn đèn đường khí đốt, anh thấy một chiếc xe phía trước, đủng đỉnh trở về sau một cuốc xe, anh gào lên gọi và không chờ nó quay lại đón, chạy hết sức đuổi theo nó, loạng choạng nhảy lên và lắp bắp địa chỉ của Simms.

Anh nhấn chuông như điên khi đến trước nhà của ông chủ ngân hàng.

Người giúp việc da đen đưa anh vào, tỏ vẻ khó chịu trước sự hung hãn của anh.

“Ông ấy đang ăn tối, thưa ngài,” cô ta nói vẻ bất mãn. “Nếu ngài chịu khó ngồi đợi vài phút cho đến khi ông ấy ăn xong…”

“Không được,” anh hổn hển. “Việc này không thể đợi! Bảo anh ta ra đây ngay…”

Ông chủ ngân hàng đi ra sảnh, trán cau lại bực bội, vẫn nhai thức ăn và khăn ăn vẫn giắt ở cổ áo. Khi nhận ra là ai thì mặt anh ta dãn ra.

“Anh Durand!” Anh ta nồng nhiệt nói. “Điều gì đưa anh đến đây vào giờ này? Mời anh vào dùng bữa với chúng tôi?” Rồi để ý thấy bộ dạng xáo đảo của anh khi đến gần hơn, “Anh đang lo lắng… có chuyện gì vậy? Mang cho anh ấy ít rượu Brandy, Becky. Một cái ghế…”

Durand xua tay cộc lốc, từ chối sự chăm sóc. “Tiền của tôi…,” anh nói hắt ra.

“Sao thế, anh Durand? Tiền nào của anh?”

“Nó có còn…? Nó có bị động đến…? Khi anh đóng cửa lúc 3 giờ chiêu, số dư của tôi trên sổ của anh là bao nhiêu…?”

“Tôi không hiểu, anh Durand. Không ai có thể động đến tiền của anh cả. Nó được bảo vệ an toàn. Không ai ngoài anh và vợ anh…”

Đúng lúc ấy, anh ta phát hiện điều gì đó từ vẻ khắc khoải lướt qua mặt Durand.

“Ý anh là…?” Anh ta thở dốc, bàng hoàng.

“Tôi cần phải biết… bây giờ, tối nay… vì lòng kính Chúa, anh Simms, hãy làm gì đó giúp tôi… đừng bắt tôi chờ đợi thế này…”

Ông chủ ngân hàng giật khăn ăn khỏi cổ, ném đi, ít nhất cho thấy bữa ăn tối đã kết thúc. “Trưởng quầy giao dịch của tôi,” anh ta nói với vẻ quả quyết nhanh chóng hình thành. “Trưởng quầy giao dịch của tôi sẽ biết. Sẽ nhanh hơn là đến ngân hàng. Chúng ta chỉ việc mở sổ xem những giao dịch trong ngày…”

“Tôi có thể tìm anh ta ở đâu?” Durand đã rảo chân đi ra cửa.

“Không, không! Tôi sẽ đi cùng anh. Chờ tôi một giây thôi…” Simms vội vã chụp lấy mũ và khăn quàng. “Có chuyện gì thế, đã xảy ra chuyện gì, anh Durand?”

“Tôi không dám nói, cho đến khi tôi tìm ra,” Durand u sầu nói. “Thậm chí tôi không dám nghĩ…”

Simms phải dừng chân để xem lại địa chỉ nhà của nhân viên giao dịch; rồi họ vội vã rời đi, leo lên cỗ xe đã đưa Durand đến, và phóng tới ngôi nhà nhỏ khiêm tốn nằm chen chúc trên đường Dumaine.

Simms xuống xe, cản Durand lại bằng cái khoát tay nhã nhặn, hiển nhiên hi vọng đỡ cho anh phiền phức càng nhiều càng tốt.

“Anh hãy đợi ở đây. Tôi sẽ vào nói chuyện với cậu ta.”

Anh ta biến mất vào trong nhà tầm mười phút. Đối với Durand, dường như anh ta đã biến mất cả đêm.

Cuối cùng cửa mở và Simms xuất hiện. Durand nhảy dựng lên, như chiếc lò xo bật, lao tới, cố tìm đọc tin tức trên mặt anh ta khi anh đến gần. Nó không có vẻ gì lạc quan.

“Sao rồi? Vì Chúa, cho tôi biết đi!”

“Bình tĩnh, anh Durand, bình tĩnh đã.” Simms đưa tay ôm ngang vai anh. “Anh đã có 30.051 đô la, 40 xu trong tài khoản giao dịch và 20.010 đô la trong tài khoản tiết kiệm sáng nay khi chúng tôi mở cửa…”

“Tôi biết! Điều đó tôi đã biết! Đó không phải điều tôi muốn biết…”

Nhân viên giao dịch đã đi ra cùng Simms. Ông chủ bí mật ra hiệu, chuyển cho cậu ta trách nhiệm khó khăn trong việc trả lời câu hỏi.

“Vợ ngài đã đến lúc 3 giờ kém 5 để rút tiền ở phút cuối cùng,” cậu nhân viên nói.

“Số dư của ngài vào thời điểm đóng cửa chiều nay là 51 đô la, 40 xu ở một tài khoản, 10 đô la ở tài khoản còn lại. Để khóa sổ chúng, sẽ cần chữ ký của ngài.”