Chương 21
Khán giả đang đổ ra khỏi Nhà hát Tivoli, trên đường Royal. Những ngọn lửa khí đốt trong những ống phụt trên tường sảnh và trên trần lập lòe theo đợt sóng người đi qua. Vở kịch hết sức thú vị, phỏng theo một tác phẩm của Pháp có tên là Cô bé tinh nghịch của cha, những cuộc trò chuyện sôi nổi đều chứng tỏ điều đó.
Ra đến hè đường, khối người lèn cứng bắt đầu rã ra; những người ngồi ở ban công đi bộ theo các hướng, những người có lô riêng và người trong dàn nhạc thì từng đôi, hoặc có khi là bốn người, trèo lên những cỗ xe lần lượt chạy đến trước cửa nhà hát, dưới sự điều khiển của người gác cửa da đen.
Người đàn ông lủi về sau nép vào bức tường tối, nơi ánh sáng không thể vươn đến, không bị ai để ý, dù nhiều người đi qua sát sạt anh ta.
Cuối cùng đám đông đã tản hết. Ánh sáng yếu đi, khi một nhân viên bắt đầu đi tắt từng ngọn đèn, bằng cây gậy dài chọc lên vặn khóa của chúng.
Lúc này chỉ còn lại vài người chậm chạp, vẫn đợi lượt xe của mình. Không có sự vội vã, lịch sự và tôn trọng đã thành quy tắc.
“Mời ngài đi trước.”
“Không, mời ngài đi trước. Tiếp theo là xe của ngài.”
Cuối cùng sót lại một cặp đôi, sắp sửa bước lên xe. Người phụ nữ thấp nhỏ, đội khăn ren trùm đầu, kéo khăn thật chặt chống lại không khí độc hại buổi đêm, che kín đầu, miệng và cằm.
Người hộ tống để cô ở đó một lúc, đi xem vì sao xe vẫn chưa đến. Thình lình một người đàn ông xuất hiện bên cạnh, nhìn cô chòng chọc. Cô quay đầu, kéo chiếc khăn vào sát hơn, luống cuống nhích sang bên một, hai bước.
Anh ta cúi người về phía trước, vươn cổ ra một cách lộ liễu, để anh ta ở hẳn bên dưới khuôn mặt che khăn, ngước nhìn chằm chằm vào cô.
Cô hốt hoảng kêu lên và co rúm người.
“Julia?” Anh ta thì thầm dò hỏi.
Cô sợ hãi quay lưng lại.
Anh ta lại vòng ra trước mặt cô.
“Thưa cô, cô hạ khăn xuống được không?”
“Để tôi yên, nếu không tôi kêu lên đấy.”
Anh ta đưa tay hất nó ra.
Một đôi mắt xanh lam đầy sợ hãi, đôi mắt của người lạ, đang nhìn anh trân trối, kinh hoàng.
Người đi cùng cô chạy đến, giơ cao cây gậy đe dọa. “Này anh!” Anh ta quật nó xuống một, hai nhát, rồi vẫn chưa hả, vứt gậy đi, dùng tay đánh túi bụi.
Durand loạng choạng lùi lại, và ngã lăn ra vỉa hè.
Anh không tỏ ý chống cự, cũng không đứng lên đánh trả. Anh nằm dài, chống một khuỷu tay, bị động, rũ rượi, chán nản. vẻ man dại đã tắt ngấm trên gương mặt.
“Tha lỗi cho tôi,” anh thở dài. “Tôi cứ tưởng cô là người khác.”
“Đi thôi, Dan. Người này chắc hơi điên điên.”
“Không, tôi không điên, thưa cô,” anh trả lời với vẻ đường hoàng lạnh lẽo. “Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Rất tỉnh táo là khác.”