Chương 30
Thật buồn khi chứng kiến cái chết của một người đàn ông, nhưng anh ta đi một mình, không mang gì theo. Giờ mới biết chứng kiến cái chết của một ngôi nhà còn đáng buồn hơn. Vì quá nhiều thứ đi theo nó.
Vào ngày cuối cùng ấy, Durand chậm chạp đi từ phòng này sang phòng khác trong ngôi nhà trên đường St. Louis. Nó đang chết đi trước mắt anh; đồ đạc bị tháo dỡ, thảm bị lột khỏi những tấm ván sàn, rèm bị lột khỏi cửa sổ, những cánh tủ mở toang không còn gì bên trong. Bộ khung của nó có thể nhìn xuyên qua. Bộ khung còn lại sau khi chết, y như cái chết của một con người.
Tuy nhiên anh nhận ra khi rời bỏ nơi này anh cũng bỏ lại phần lớn con người mình trong ngôi mộ chung với nó. Phần mà anh không bao giờ có thể lấy lại, không bao giờ làm sống lại. Anh chẳng bao giờ có thể hi vọng như đã từng có ở đây. Chẳng còn gì mà hi vọng nữa. Anh chẳng bao giờ có thể trẻ lại như đã từng ở nơi này, dẫu cho nó là một thanh xuân đến muộn, ở tuổi 37; đến muộn và nhanh chóng ra đi, chỉ trong vài tuần ngắn ngủi. Anh không bao giờ có thể yêu lần nữa - không chỉ yêu như anh đã từng yêu ở đây, mà là đoạn tuyệt hẳn với tình yêu. Và đó chính là hình thù của cái chết. Những giấc mơ tan vỡ nằm rải rác xung quanh. Anh gần như nghe được chúng kêu lạo xạo, như tiếng đường đổ, theo bước chân anh.
Anh đang đứng trong khung cửa nơi từng là phòng ngủ của họ, phóng mắt nhìn vào giấy dán tường. Giấy dán tường chuyển từ New York đến - hồng, nhưng không được hồng quá, với những bông hoa nhỏ xanh lam, như hoa lưu ly - dán lên cho cô dâu nhìn thấy, một cô dâu chưa bao giờ sống để nhìn thấy nó, thậm chí chưa bao giờ sống để làm một cô dâu.
Anh đóng cửa lại. Chẳng có lí do cụ thể, vì còn gì trong đó nữa đâu mà giữ. Có lẽ anh chỉ muốn mau chóng đẩy nó khỏi tầm mắt.
Và khi nó khép lại, một giọng nói dường như vọng ra từ bên trong, nghe rõ như thật trong tai anh:
“Ai gõ cửa đấy?
… Bảo với anh ấy là có thể.”
Rồi im lặng, mãi mãi.
Anh bước nặng nhọc xuống cầu thang, đầu gối gập lại một cách khó khăn ở mỗi bậc, như thể chúng bị hoen gỉ.
Cửa ra vào để mở, một chiếc xe la kéo hai bánh đậu phía trước, chất cao những món đồ cũ anh đã tặng cho thím Sarah. Vừa lúc ấy, bà từ trong nhà tất tả đi ra, một chiếc lồng chim thiếp vàng bị mẻ, đung đưa bên tay, tay kia cầm chiếc đồng hồ kềnh càng để trên mặt lò sưởi. Trông thấy anh, và còn ngờ vực trước sự hào phóng của anh, bà dừng lại hỏi cho chắc chắn hơn.
“Cả cái này nữa chứ? Cái đồng hồ này?”
“Tôi đã bảo với bà rồi, tất cả mọi thứ,” anh trả lời vẻ thiếu kiên nhẫn. “Tất cả trừ những đồ đạc nặng có bốn chân. Mang hết chúng đi cho khuất mắt!”
“Chắc chắn tôi sẽ có túp lều hoành tráng nhất ở Shreveport khi trở về quê.”
Anh nhìn bà với vẻ khắc nghiệt, nhưng sự khắc nghiệt không nhằm vào bà.
“Hôm nay không thấy ban nhạc kia chơi nhỉ,” anh hằn học thốt ra.
Bà hiểu sự ám chỉ, nhớ ra nó nhanh đến mức ngạc nhiên.
“Xùy, cậu Lou. Ai chẳng có lúc mắc sai lầm. Đó là thứ âm nhạc của quỷ dữ.”
Bà đi ra xe, nơi có một gã trai lênh khênh, một đứa cháu họ xa, lảng vảng ở đó trông coi mớ chiến lợi phẩm.
“Lấy hết những thứ bà muốn chưa?” Durand gọi với theo. “Để tôi khóa cửa.”
“Rồi, rồi, thưa cậu! Tôi không thể đòi hỏi thêm nữa.” Và, như vẫn nghi ngại đến phút cuối có thể Durand sẽ đổi ý và nuốt lời, bà liền nói một mình, “Đi nào, thằng nhóc! Giục con la này đi. Còn lề mề ở đấy làm gì?” Bà trèo lên bên cạnh nó và chiếc xe ì ạch chuyển bánh. “Chúa phù hộ cậu, cậu Lou! Chúa ban phúc lành cho cậu!”
Điều đó thì hơi muộn rồi! Durand não nề thầm nghĩ.
Anh quay vào sảnh, để lấy mũ treo trên chiếc giá có ngạnh, lưng cao. Và khi anh lấy mũ xuống, có một vật từ sau giá rơi xuống sàn với tiếng động nhỏ. Một vật hẳn đã cắm trong đó từ lâu và bị quên lãng.
Anh nhặt lên một cây gậy nhỏ thanh mảnh, rút nó ra, một dải đỏ ánh xanh bó vào nhau hiện ra cho đến đầu bên kia. Èo uột, nhem nhuốc, nhưng vẫn đem lại chút màu sắc cho gian sảnh trần trụi.
Cây dù của cô.
Anh cầm hai đầu dù, kê vào đầu gối, và bẻ vụn nó, không chỉ một mà nhiều lần, với sự hung dữ mà vẻ mong manh của nó không cho phép. Rồi anh dang thẳng tay vứt mớ bùng nhùng và những mảnh vụn ra thật xa.
“Cút xuống địa ngục đi, theo chủ của mày,” anh lầm bầm man dại. “Cô ta đang chờ mày che cho cô ta ở dưới đó đấy.”
Và anh sập cửa lại.
Ngôi nhà đã chết. Tình yêu đã chết. Câu chuyện đã hết.