← Quay lại trang sách

Chương 31

Tháng Năm lại đến. Tháng năm cứ quanh quẩn đâu đây, tháng Năm chẳng bao giờ già đi, tháng Năm vẫn tươi đẹp như thế mỗi lần xuất hiện. Con người già đi và đánh mất tình yêu của mình, không còn hi vọng vào bất cứ tình yêu nào, nhưng tháng năm vẫn cứ quay lại. Luôn có những người khác chờ đợi nó, những người chưa đến lượt.

Tháng Năm lại đến. Giờ là tháng Năm của năm 1881. Một năm sau đám cưới.

Chuyến tàu từ New Orleans đến Biloxi lúc xế chiều. Bầu trời như men sứ vừa ra khỏi lò nung; đôi chỗ vẩn lên những làn hơi nước nhỏ, đó là những đám mây. Những ngọn cây lung linh lá non. Và xa xa, như một lớp ngọc sapphire, là mặt vịnh. Một điểm đến đáng yêu, một thắng cảnh đẹp đẽ để ngắm nhìn. Còn anh giờ đã già và chua chát, quá già đế quan tâm.

Anh là người cuối cùng xuống tàu. Anh bước xuống nặng nề, miễn cưỡng, như thể nó chỉ có một ý nghĩa duy nhất bất kể anh dừng ở đây hay đi đến ga kế tiếp. Đúng vậy. Được nghỉ ngơi, quên lãng một thời gian, là tất cả những gì anh muốn. Để tiếp tục quá trình chữa lành, và những vết sẹo sắt lại thành lớp vỏ xấu xí. New Orleans vẫn còn gợi nhớ cho anh quá nhiều.

Sự lãng mạn đã khiến anh mất tất cả, và anh là một kẻ lãng mạn. Chỉ có kẻ lãng mạn mới đóng được cái vai anh đã đóng, ngu xuẩn đến hết thuốc chữa. Anh là một trong những gã đàn ông sinh ra để làm con mồi cho phụ nữ, đến giờ anh mới nhận ra; nếu không phải là cô ta, ắt sẽ có người khác. Nếu không phải là một phụ nữ xấu xa, thì ắt sẽ là người mà thiên hạ gọi là một phụ nữ tốt . Kể cả một người như vậy, trước sau gì cũng sẽ xỏ mũi anh. Dẫu hậu quả có thể bớt thê thảm hơn, lòng kiêu hãnh sâu thẳm trong anh cũng không hề được an ủi. Sự kháng cự duy nhất của anh là tránh xa bọn họ.

Giờ thì ngựa đã bị đánh cắp, cửa tàu ngựa đã khóa. Cửa đã khóa, và chìa đã ném đi, mất hút. Nhưng có mở cửa ra cũng chẳng để làm gì nữa.

Giữa sự ồn ào của đám du khách thập phương đổ về đây thăm thú, vui chơi từ một đến hai tuần, tiếng trò chuyện, sự náo động khi họ tạo thành những nhóm nhỏ, hòa vào bạn bè đến đón ở sân ga, anh đứng đó một mình, tách biệt, túi hành lý để dưới chân.

Đôi mắt của vài cô gái đến tuổi cập kê trong những nhóm người gần đó liếc về phía anh suy đoán qua vai họ hàng hoặc bạn bè, có lẽ đang tự hỏi liệu anh có thích hợp để lên kế hoạch cho một tương lai gần, vì một kỳ nghỉ còn có ý nghĩa gì nếu thiếu một anh chàng theo đuổi? Thế nhưng bất cứ khi nào tình cờ chạm phải ánh mắt anh, họ lại vội vã lảng đi, và không hoàn toàn do e lệ. Nó để lại cho họ một cảm giác chưng hửng, giống như nhìn vào một thứ ta tưởng rằng sống động rồi phát hiện ra nó cực kỳ tẻ nhạt. Giống như đưa đây với một cái cọc rào hoặc cái máy bơm cho đến khi ta nhận ra sai lầm của mình.

Sân ga dần thưa thớt, và anh vẫn đứng đó. Chuyến tàu từ New Orleans lại chuyển bánh, và anh quay nghiêng lại, như định bước lên, cùng nó đi đến bất cứ nơi nào tiếp theo. Nhưng anh lại quay mặt, để những toa tàu lần lượt đi qua sau lưng, xuôi theo đường sắt.