Chương 34
Tối nay, thằng bé chạy việc đến muộn. Vì thế, Đại tá Worth uống thêm được một chầu so với những hôm trước. Điều này càng làm sự thân thiết của ông ta thêm đậm đà, theo khuynh hướng vỗ và nắm chặt bắp tay Durand với tần suất thường xuyên, trong những câu nhận xét cách một giây lại có một câu. Mặt khác lối nói chuyện của Worth khá rõ ràng và luồng suy nghĩ cũng mạch lạc hơn.
“Vị hôn thê của tôi là một cô gái đáng yêu, Randall ạ, một cô gái đáng yêu,” ông ta nghiêm trang nhắc đi nhắc lại, tuồng như in nó vào đầu người nghe bao nhiêu cũng không đủ.
“Tôi dám chắc là như vậy,” Durand nói, lần thứ ba. “Tôi chắc chắn.” Đã sửa lại lỗi gọi tên một lần tối nay, về sau anh không rước lấy phiền phức đó nữa, để mặc Worth muốn gọi là gì thì gọi.
“Cho anh biết nhé, tôi là người đàn ông may mắn nhất. Nhưng anh nên nhìn thấy cô ấy. Anh không cần phải tin tôi, anh nên tận mắt nhìn thấy cô ấy.”
“Ồ, tôi tin ông,” Durand nhã nhặn phản đối.
Anh nên kiếm một cô gái như thế (vỗ). Anh nên kiếm một cô gái như thế (vỗ, vỗ).
“Chúng ta đâu thể cùng may mắn như nhau,” Durand lẩm bẩm, không ngừng liếc cạnh giày vào thanh lan can đồng của quán bar.
Tôi ghét phải nhìn một tay bảnh bao như anh lang thang một mình (vỗ bồm bộp).
“Tôi đâu có than phiền,” Durand nói, di đế ly theo những hình tròn đan vào nhau trên mặt quầy, cho đến khi anh đưa nó về chỗ ban đầu.
“Nhưng, chết tiệt, nhìn tôi đi. Tôi thề sẽ cải tạo anh trong mười năm tới. Tôi không chịu đứng chờ họ đến với tôi đâu. Anh sẽ không bao giờ kiếm được cô nào theo cách đó. Anh phải ra ngoài đi tìm.”
“Phải, ông nói đúng,” Durand đồng ý, với vẻ mặt quyết tâm: Mình sẽ tiếp tục cuộc đối thoại này cho dù nó có giết mình đi nữa.
Vị đại tá đột nhiên nảy sinh lo ngại một cách muộn màng rằng mình đã vi phạm phép lịch sự. Lần này ông ta âu yếm bẻ ve áo vest của Durand, thay cho cái vỗ. “Tôi không quá xâm phạm chuyện riêng tư đấy chứ?” Ông ta câu khẩn. “Nếu có thì anh cứ nói nhé, tôi sẽ thôi ngay. Tôi không muốn anh lại cả nghĩ.”
“Tôi không phật lòng gì hết,” Durand bảo đảm với ông ta. Đúng là như vậy. Nó giống như bàn chuyện chiêm tinh hay một chủ đề xa xăm nào đó mà thôi.
“Sở dĩ tôi quan tâm đến anh như vậy, là vì tôi quý anh. Được bầu bạn với anh vô cùng thú vị.”
“Tôi cũng có chung cảm xúc đó,” Durand nghiêm túc đáp, với cái nghiêng đầu ngắn gọn dường như phải ráng hết sức.
“Tôi muốn anh gặp vị hôn thê của tôi.”
“Tôi rất hân hạnh,” Durand nói. Anh bắt đầu ao ước thằng bé chạy việc mỗi tối xuất hiện.
“Cô ấy sẽ xuống đây trong vài phút nữa để tôi đưa cô ấy đi.” Ông ta bỗng trở nên hào hứng. Niềm kiêu hãnh được sở hữu thường đồng nghĩa với mong muốn khoe khoang. “Tại sao anh không đi cùng chúng tôi tối nay nhỉ? Tôi rất muốn anh có mặt. Hãy đi cùng và tôi sẽ giới thiệu anh với cô ấy.”
“Tối nay thì không được,” Durand nói có phần hấp tấp. Túm lấy bất kỳ cái cớ nào có thể nghĩ ra, anh xoa xoa quai hàm ướm thử. “Tôi đã không chuẩn bị… e rằng bộ dạng tôi không phù hợp.”
Đại tá Worth nghiêng đầu phê bình. “Vớ vẩn. Trông anh rất ổn. Anh đã cạo râu sạch sẽ.”
Ông ta nghĩ ra một cách thỏa hiệp. “Thế này vậy, chỉ cần bước ra cửa với tôi một lúc để tôi giới thiệu khi cô ấy xuống đây. Sau đó chúng tôi sẽ đi riêng.”
Durand chợt nhìn ra tính chất tế nhị của chuyện này, nó đến đúng lúc với mục đích của anh. “Tôi không nghĩ cô ấy sẽ cảm ơn ông vì đưa thẳng một người lạ đến giới thiệu trực tiếp với cô ấy. Nó nghe chừng không ổn, ông biết phụ nữ như thế nào rồi đấy. Xét cho cùng, đây là nơi dành riêng cho đàn ông.”
“Nhưng tối nào tôi cũng đến đây mà,” vị đại tá nói vẻ không chắc chắn.
“Nhưng ông biết cô ấy, còn tôi là người lạ. Không như nhau được.”
Trước khi Worth có thể hiểu được sự nhạy cảm của vấn đề này trong phép giao tế, thằng bé chạy việc quen mặt đã đi vào và thông báo.
“Quý cô của ngài đã xuống, thưa ngài.”
Ông ta đặt một đồng tiền vào bàn tay mang găng của nó, rồi uống cạn ly rượu.
“Cho anh biết, tôi có một ý hay hơn này. Giả sử chúng ta có một nhóm bốn người. Tôi sẽ bảo vị hôn thê của tôi dẫn theo một người cho anh. Hẳn là cô ấy quen biết vài quý cô độc thân quanh đây. Như thế anh sẽ thoải mái hơn. Tối mai được không? Anh không bận gì chứ?”
“Tôi không bận,” Durand đáp, hài lòng vì ít nhất được hoãn vụ giới thiệu, và cân nhắc ý định gửi một lời cáo lỗi lúc nào đó vào ngày hôm sau như một cách thoát nạn êm xuôi. Anh nhận ra, bất cứ lời từ chối nào vào lúc này, ắt sẽ trở thành xúc phạm, ngay cả với một người da mặt dày như Worth, và anh không hề muốn vô cớ làm mất lòng người đàn ông này.
“Tốt!” Worth nói, nghiêng mình. “Thống nhất thế nhé. Tôi sẽ báo cho anh địa điểm. Có một chỗ ăn tối ấm cúng tên là Grotto. Mở đến khuya. Không phải chốn chơi bời, anh hiểu mà. Chỉ có ăn ngon và vui vẻ. Họ có âm nhạc, và rượu thì tuyệt vời. Chúng tôi thường xuyên tới đó, cô Castle và tôi. Thay vì gặp gỡ ở khách sạn này, nơi đầy những kẻ hủ lậu thích ngồi lê đôi mách, hẹn gặp anh ở đó. Tôi sẽ đưa hai quý cô đi cùng.”
“Tuyệt vời,” Durand nói.
Vị đại tá hể hả xoa hai tay vào nhau, rõ ràng những khía cạnh trong cuộc sống cũ của ông ta vẫn chưa chết hẳn như ông ta muốn tin như vậy.
“Tôi sẽ đặt một phòng riêng. Họ có những căn phòng như thế, che rèm kín tránh những ánh mắt tọc mạch. Anh sẽ tìm thấy chúng tôi ở một trong những căn phòng ấy.” Ông ta gõ ngón trỏ vào ngực Durand. “Và đừng quên, tôi là người mời nhé.”
“Tôi sẽ tranh luận với ông ở đó,” Durand nói.
“Chúng ta sẽ tranh luận về chuyện đó khi đến lúc. Vậy thì tối mai nhé. Rõ chưa?”
“Tối mai. Rõ rồi.”
Worth hối hả đi tới chỗ thằng bé đang đứng chờ ngay trong cửa, hiển nhiên là nó được lệnh phải đưa ông ta đi cùng, từ một người biết rõ ngài đại tá.
Bỗng ông ta quay người, vội vã trở lại, kiễng chân thì thầm với Durand, “Quên chưa hỏi anh. Tóc vàng hay tóc đen?”
Hình ảnh cô ta lướt qua tâm trí Durand. “Tóc đen,” anh đáp ngắn gọn, và một cảm giác nhói đau khiến mắt anh nheo lại.
Đại tá Worth huých khuỷu tay vào sườn anh với sự thân thiết thô tục.