← Quay lại trang sách

Chương 36

Ban đầu anh không có ý tưởng rõ ràng về những gì mình định làm. Màn sương đen hận thù lấp kín tâm trí đã che mờ mọi kế hoạch và mục đích. Chỉ có bản năng mới ngăn anh không xông qua những tấm rèm kia một cách thiếu suy nghĩ.

Một mình. Anh phải gặp riêng cô ta, không người qua đường nào có thể cứu cô ta. Anh không muốn một sự tố giác kích động, nhanh chóng kết thúc. Thêm một sự tố giác cho cô ta để làm gì? Con đường cô ta đi hẳn đã đầy rẫy chúng. Anh không muốn một vụ gây lộn nơi công cộng, ở đó sự trơ tráo và bình tĩnh của cô ta chắc chắn sẽ chiếm lợi thế. “Tôi chưa từng gặp người đàn ông này. Anh ta hẳn bị điên rồi!” Anh chỉ muốn một thứ, anh chỉ muốn một thứ. Anh muốn cô ta phải chết. Anh muốn có vài phút trước đó, chỉ hai người với nhau.

Anh đứng một lúc bên ngoài khách sạn của họ, của cô ta và Worth, để trấn tĩnh, để tự chủ. Anh đứng quay lưng lại, nhìn ra biển. Trong lúc đứng bất động, với vẻ mặt không thể dò đọc, bàn tay anh liên tục đấm vào tay vịn lan can bằng gỗ. Theo một nhịp độ nhất định, như một cái chày, giã nát những ý định của anh, nghiền thành bột.

Rồi nhịp điệu ấy chậm đi, và dừng lại. Anh đã sẵn sàng.

Anh quay ngoắt đi vào hành lang sáng choang của khách sạn, quả quyết nhưng không quá vội vã. Anh tiến thẳng đến quầy tiếp tân, dừng lại, gõ những ngón tay lên mặt quầy bằng đá cẩm thạch đen vân trắng, để thu hút sự chú ý của lễ tân.

Rồi khi anh đã đạt mục đích, “Tôi là bạn của Đại tá Worth. Tôi vừa từ chỗ ông ấy và bạn bè ở quán Grotto về đây.”

“Vâng, thưa ngài. Tôi có thể giúp gì ngài?”

“Một trong những quý cô đi cùng chúng tôi - tôi tin rằng cô ấy đang nghỉ ở đây - thấy buổi tối lạnh hơn dự kiến. Cô ấy nhờ tôi về lấy khăn choàng. Cô ấy đã chi chỗ cho tôi. Tôi có thể lên trên lấy nó cho cô ấy không?”

Lễ tân tỏ ra thận trọng một cách chuyên nghiệp. “Ngài có thể miêu tả cô ấy không ạ?”

“Cô ấy có mái tóc vàng, dáng người khá nhỏ nhắn.”

Những nghi ngờ của nhân viên lễ tân biến mất. “Ồ, đó là vị hôn thê của ngài đại tá. Cô Castle. Phòng 26. Tôi sẽ cho người đưa ngài lên.”

Anh ta rung chuông, đưa chìa khóa kèm theo những chỉ dẫn cần thiết.

Durand được dẫn lên tầng hai, trong cái thang máy nặng nề có lưới mắt cáo, bốn mặt trong suốt. Anh trông thấy một cầu thang bộ lượn vòng quanh thang máy ở bên ngoài, lên cao theo nó, có cùng điểm đến như nó. Anh ghi nhớ chi tiết đó thật kĩ.

Họ đi xuôi một hành lang. Chậm lại một lát khi cậu nhân viên khênh hành lý tra chìa khóa mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, một cảm giác tò mò chưa từng có quét qua Durand. Cứ như thể anh lại ở gần cô ta một lần nữa. Như thể cô ta vừa bước ra khỏi căn phòng ở phía bên kia cùng lúc anh bước vào ở bên này. Cô ta hiện diện trong mọi khía cạnh trừ hình ảnh. Mùi nước hoa của cô ta vẫn phảng phất trong không khí. Anh có thể cảm nhận được cô ta ở mọi tế bào trên cơ thể. Một chiếc váy mặc trong bằng vải mỏng vắt trên lưng ghế kêu sột soạt khi cô ta chuyển động, trong hồi ức, trong tai anh.

Nó khơi lên nỗi căm hận, mài sắc mục đích của anh. Anh không đi nhầm một bước, không làm một hành động thừa. Anh đi về phía nó như một người đi theo kẻ địch.

Cậu nhân viên lễ phép đứng chờ ngoài cửa, để anh vào một mình. Tuy nhiên cậu ta chọn một vị trí có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Durand.

“Chắc cô ấy đã nhầm,” Durand nói một cách ngay thật, biện hộ cho người kia nhưng như thể đang nói với mình. “Tôi không thấy nó trên ghế.” Anh giơ chiếc váy mỏng lên, rồi đặt lại chỗ cũ. “Hẳn nó ở một trong những ngăn kéo tủ.” Anh mở một ngăn kéo, đóng vào. Rồi mở ngăn kéo thứ hai.

Lúc này cậu nhân viên đang quan sát anh với vẻ lo lắng của một con gà mái đang chứng kiến ổ của nó bị lục lọi để tìm trứng.

“Phụ nữ chẳng bao giờ nhớ họ để đồ ở đâu, cậu có thấy vậy không?” Durand hỏi theo kiểu giữa đàn ông với nhau.

Cậu ta nhe răng cười, sung sướng được liệt vào dạng từng trải mà những nỗ lực của bản thân còn chưa đạt tới.

Durand, trong nỗi tuyệt vọng, cuối cùng đã tìm thấy một thứ ở ngăn kéo thứ ba, lôi ra một dải voan mỏng tang màu hoa vòi voi, ít nhất cũng đáp ứng mục đích chuyến thăm của anh.

“Chắc là thứ này đây,” anh nói, giấu một nụ cười nhẹ nhõm trước vận may của mình.

Anh đóng ngăn kéo lại, đi ra cửa, nhét chiếc khăn vào túi áo.

Đôi mắt cậu ta, theo thói quen, đang đặt vào bàn tay thúc giục trên mép cửa, cánh cửa xoay vào trong, đối diện với anh. Nó có một vết lõm nhỏ hình tròn, ở phía trên chốt cửa, một cái nút ấn điều khiển khóa. Giống hệt cửa phòng anh ở tòa nhà bên kia. Anh đã tính đến điều đó.

Trước khi cậu ta nhận ra, Durand đã đóng cửa vào thay cậu ta; nắm lấy mép cửa thay vì quả đấm, đúng chỗ cái nút, và khép cửa lại sau lưng hai người.

Trong lúc làm thế, anh đã ấn cái nút, khiên cánh cửa không bị khóa và mở chốt bất kể có dùng chìa hay không.

Rồi anh để cậu ta làm nốt công việc xoay chìa khóa, rút chìa ra, và liền sau đó đánh lạc hướng để cậu ta không thử mở lại cửa bằng cách chìa ra đồng nửa đô la.

Họ cùng đi xuống, cậu nhân viên cười hớn hở vì không thể ngờ lại có người boa hậu hĩnh như thế. Durand cũng nở nụ cười nhẹ, rất nhẹ.

Anh gật đầu cám ơn nhân viên lễ tân khi đi qua, vỗ vỗ túi áo cho anh ta thấy mình đã tìm được thứ cần tìm.

Không có tia trắc ẩn nào trong những vì sao trên cao khi anh bước ra ngoài trời đêm và gương mặt anh tối lại thành một sắc bí ẩn. Cũng không có hơi thở dịu dàng trong cơn gió đượm mùi muối đến từ vịnh. Anh sẽ có cô ta cho riêng mình, sẽ không ai đến cứu cô ta được. Anh sẽ khiến cô ta phải chết, không gì cản được.