← Quay lại trang sách

Chương 37

Anh về phòng, mở túi du lịch, lấy ra khẩu súng. Chính là khẩu súng mà vào một buổi tối ở New Orleans anh đã nói với thím Sarah sẽ dùng nó để giết cô ta. Và dường như thời điểm ấy sắp đến, rất cận kề. Anh mở ổ đạn, dù biết nó đã nạp đầy đạn và thấy đúng như vậy. Rồi anh đút nó sâu vào túi áo trong, để báng súng thò ra và nằm chắc chắn.

Anh nhìn xuống, thấy chiếc khăn đung đưa nơi túi áo bên sườn, và trong cơn căm ghét đột ngột trào lên, anh xé toạc nó, vứt xuống sàn. Rồi anh ấn gót giày vào giữa, đá nó ra xa, như một thứ không sạch sẽ, không đáng để chạm vào. Gương mặt anh méo mó trong nỗi căm ghét tỏa ra từ một tình yêu không được chôn cất.

Anh vặn nhỏ ngọn đèn trong phòng, ánh sáng màu vàng xanh chuyển thành ánh trăng mờ xỉn vì muội đèn. Anh đứng một lúc, nửa người, nửa bóng, như đang thu thập quyết tâm. Rồi anh di chuyển, phân nửa người của anh trở thành bóng, phần nửa bóng của anh trở thành người, khi những song cửa sổ lay động trên đường anh đi. Một tia sáng màu vỏ chanh hắt vào từ hành lang bên ngoài, khi anh mở cửa, rồi đóng lại sau lưng.

Anh đi thang bộ lên tầng hai mà không chạm mặt ai, và những tiếng nói ồn ào từ những phòng khách ở tầng dưới nhỏ dần khi anh lên cao hơn, rồi cuối cùng tắt hẳn. Anh rời thang bộ ở tầng hai, đi vào hành lang theo lối hôm trước cậu nhân viên đã dẫn đi, với những tấm thảm đỏ in hoa và những cánh cửa gỗ óc chó sẫm màu. Ở đây suýt nữa anh gặp xui xẻo. Một phụ nữ từ phòng mình đi ra bắt gặp anh ở giữa đường, đã đi quá xa để có thể quay lại. Mắt cô ta chỉ chiếu vào anh một giây, rồi kín đáo cụp mắt xuống đi qua anh, phù hợp với sự khác biệt giới tính giữa họ, âm thanh sột soạt của chiếc váy nhiều lớp nhỏ dần theo hướng đi. Anh đợi cô ta rẽ khuất ở đầu kia hành lang, dừng lại một lát trước cánh cửa không phải điểm đến của mình, làm như định vào đó. Rồi thoắt cái đi tiếp đến cánh cửa đã ghi nhớ trong đầu, anh đảo mắt cảnh giác, đặt tay lên nắm đấm cửa, xoay thật nhanh, và lách vào. Anh đóng cửa lại sau lưng.

Vẫn những ngọn đèn vặn nhỏ cháy leo lét, và cô ta vẫn chưa về. Anh cảm thấy sự hiện diện của cô ta trong không khí, trong chiếc túi thơm đã nhạt mùi, trong sự gợi cảm ấm áp, ấp ủ mà căn phòng đóng kín nhiều giờ tỏa ra. Chỉ khi cô ta vắng mặt, anh mới có thể đến gần cô ta nhường này. Mùi hương của cô ta ở đây cùng với anh, dường như đang quấn những cánh tay ma quái quanh cổ anh từ phía sau. Anh so vai, như để thoát khỏi chúng, và xoay cổ trong chiếc cổ áo.

Anh đứng một lúc bên cửa sổ, chếch một góc khuất an toàn, ánh trăng làm gương mặt anh trở nên xấu xí, lỗ chỗ như người bị bệnh đậu mùa, do những lỗ rèm bằng đăng ten. Bên dưới anh là mái hiên dốc trắng toát, như một bờ sông tuyết phủ. Xa hơn là những bãi cỏ đen mềm mại trong khuôn viên khách sạn. Và xa hơn nữa, lấp lánh như đàn đom đóm, là mặt vịnh. Trên cao, mặt trăng tròn và cứng như một viên thuốc trị ho. Và với anh, nó cũng khó ưa như vậy.

Cuối cùng anh quay phắt, lùi sâu hơn vào căn phòng, chọn một chiếc ghế, ngồi xuống chờ đợi. Tư thế anh ngồi khiến bóng tối phủ lên nửa trên khuôn mặt, cắt ngang một đường thẳng, như chiếc mặt nạ. Một chiếc mặt nạ kín bưng và nghiệt ngã không chút ăn năn.

Anh lặng yên chờ đợi, màn đêm dường như chờ đợi cùng anh, như một kẻ âm mưu xúi giục háo hức muốn cái ác diễn ra.

Cuối cùng anh lấy đồng hồ ra xem, đưa mặt đồng hồ ra trước ánh trăng. Gần 12 giờ 15. Anh đã ở đây ba tiếng đồng hồ. Họ đã dành cả buổi tối ở nhà hàng đó mà không có anh. Anh đóng nắp đồng hồ lại, nó phát ra âm thanh rất to trong sự im ắng.

Đột nhiên, như một lời đáp trả chế nhạo, anh nghe thấy tiếng cười của cô ta, từ xa vọng lại. Có lẽ cô ta đang đi lên thang máy. Anh vẫn sẽ biết đó là cô ta cho dù không nhìn thấy cô ta trong góc ở nhà hàng lúc trước đi chăng nữa. Anh chắc chắn sẽ biết đó là cô ta cho dù không hề biết cô ta ở Biloxi đi nữa. Trái tim anh luôn ghi nhớ.