Chương 39
Tiếng động ngoài cửa đánh thức Durand. Đó là một tiếng gõ nhè nhẹ nài nỉ, như dùng một ngón tay.
Khi mở mắt ra, anh thấy mình đang ở trong một căn phòng mà khá khó khăn anh mới nhớ được lí do mình ở đây đêm qua. Ánh xanh bạc của những ngọn đèn vặn nhỏ đã không còn. Ánh mặt trời nhuộm hơi nước của vịnh len qua những kẽ rèm, tạo thành những đường sọc trên giường và dưới sàn, hắt lên trên một màu sáng bừng, như quét lớp vôi trắng óng ánh lên mọi thứ.
Đơn giản là cái nơi anh nhìn thấy tối qua đã chuyển sang ngày.
Thoạt đầu anh tưởng chỉ có một mình. Anh đưa tay lên đôi mắt ngái ngủ, che ánh nắng chói. “Mình ở đâu đây?”
Rồi anh trông thấy cô. Cái miệng hình cỏ ba lá mỉm cười với anh qua tấm gương cô đang ngồi phía trước. Bàn tay cô đưa lên ngực, nấn ná ở đó một lúc, một ngón tay chỉ lên trên, một ngón chỉ vào trong như hướng về trái tim. “Ở với em,” cô đáp. “Nơi anh thuộc về.”
Có cái gì đó quyến rũ mong manh trong cử chỉ phù phiếm ấy, anh nghĩ. Và anh quan sát nó trong khao khát và khó chịu khi nó kết thúc, bàn tay thả về chỗ cũ. Nó quá đỗi tự nhiên. Với em, ngón tay chỉ vào trái tim một cách vô thức.
Tiếng gõ lộp cộp lại vang lên. Có vẻ dè dặt nào đó khiến anh bực bội. Anh ngoảnh đầu ra và cau mày. “Ai đó?” Anh hỏi gay gắt, nhưng không nhằm vào cô mà là cánh cửa.
Cô há miệng thành hình tiếng cười vô thanh; rồi phụ họa cho nó bằng những ngón tay xòe rộng như nan quạt áp lên miệng. “Em e rằng là người cầu hôn. Ngài đại tá. Đó là kiểu gõ cửa của ông ấy.”
Durand, mặt đã đen hẳn đi, lúc này đã xuống giường, đang nhảy lò cò mặc lại quần.
Tiếng gõ đã quấy rầy họ lần thứ ba.
Anh chỉ ngón tay cái về cửa, ra hiệu cho cô trả lời để câu giờ trong lúc anh mặc quần áo.
“Ai đó?” Cô cất tiếng ngọt ngào.
“Harry đây, em yêu,” vọng qua cửa. “Chào buổi sáng. Anh đến sớm quá phải không?”
“Không, quá muộn là khác,” Durand gầm gừ. “Tôi sẽ tiếp ‘Harry đây, em yêu’ trong một phút nữa!” Anh hạ giọng thề với cô.
Cô cười rũ rượi, đầu úp xuống bàn trang điểm, hai tay đan nhau sau gáy, rung lên với tiếng cười cố nén.
“Đợi một phút,” cô nghèn nghẹn đáp.
“Không cần vội đâu, em yêu,” câu trả lời rủ rỉ vọng vào. “Em biết anh sẽ nguyện đợi em cả buổi sáng nếu cần mà. Đuợc đợi em ngoài cửa là niềm hạnh phúc nhất anh từng biết. Chỉ có một niềm hạnh phúc khác lớn hơn mà thôi, đó là…”
Cánh cửa bật mở và ông ta thấy Durand đứng trước mặt, chân không giày, tóc bù xù, mặc mỗi quần và áo trong.
Thế còn chưa đủ, vì muốn nghe rõ hơn nên ông ta áp mặt sát cửa. Ông ta thấy mũi mình gần như dán vào chiếc áo trong bằng vải sợi thô, màu lúa mạch của Durand, ở ngang ngực anh.
Đầu ông ta ngẩng lên từng đốt, như được kéo bằng ròng rọc, cho đến khi nó ngang tầm Durand. Và ở mỗi đốt ông ta lại thốt lên tắc nghẹn, như một tiếng lẩm bẩm hổn hển. Kèm theo tiếng nuốt khan, “Ơ…? A…? Ơ…?”
“Chào ông?” Durand cộc lốc bật ra.
Bàn tay Worth huơ huơ thành những vòng xoắn bất lực, cố chỉ vào sau lưng Durand mà không được.
“Anh ở… trong kia? Anh… không mặc quần áo?”
“Ông hãy lo việc của mình thì hơn!” Durand gay gắt nói.
Đại tá Worth đã giơ hai tay lên đầu, nắm thành nắm đấm, điệu bộ đầy đe dọa. Rồi chúng đờ ra, cuối cùng thõng xuống. Mắt ông ta chợt chiếu vào vai phải của Durand. Chúng tròn xoe ra tưởng sắp bật khỏi tròng.
Durand có thể cảm thấy cánh tay cô dạn dĩ trườn qua vai anh, bàn tay lật úp mơn trớn cằm anh, còn bản thân cô ở ngoài tầm mắt anh. Anh nhìn xuống chỗ Worth đang ngó chằm chằm, và đó là bàn tay đeo nhẫn cưới, chiếc nhẫn cũ của họ nằm trên đó.
Lúc này nó lần lên vuốt ve nựng nịu má Durand, khiến chiếc nhẫn vàng lóe lên và nhấp nháy như trêu ngươi. Nó véo nhẹ má anh, rồi xòe rộng hai ngón tay vừa thực hiện hành động đó thành một kiểu chào vui nhộn.
“Tôi… tôi… tôi không hề biết!” Worth chật vật thở hắt ra như người hen suyễn, như thể hơi thở cuối cùng.
“Giờ thì ông đã biết!” Durand nghiêm nghị nói. “Và xin được hỏi điều gì đưa ông đến cửa phòng vợ tôi vậy?”
Ngài đại tá đã lùi ra hành lang, tựa vào tường bên này, nhưng dường như không thể ngoảnh đi, dứt mắt khỏi cảnh tượng thôi miên của Durand và bàn tay lang thang âu yếm kia.
“Tôi… tôi xin phép!” Cuối cùng ông hổn hển được một câu, từ khoảng cách an toàn.
“Xin tiễn ông!” Durand đáp lại bằng sự cứng rắn.
Ngài đại tá quay đi và bỏ chạy, đúng hơn là lảo đảo như say rượu.
Bàn tay kia bỗng giơ lên trong không trung, những ngón tay cong lại, búng tanh tách.
“Là lá la,” giọng cô cất lên hoan hỉ, “đáng yêu quá!”