← Quay lại trang sách

Chương 40

Những cánh tay ôm sát eo gần như khao khát trên ô cửa sổ mở rộng của phòng cô, ẩn hiện cùng tiếng cười khúc khích, họ theo dõi dòng thác hành lý của ngài đại tá đổ ra từ dưới mái hiên, theo sau là dáng đi vội vã, tấp tểnh của chủ nhân của chúng. Ngài đại tá dường như không thể leo nhanh lên chiếc xe đang đợi và nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh nhục nhã này; ông ta chỉ biết nhảy lò cò trên một chân, như một con sếu vụng về chuẩn bị cất cánh khỏi mặt đất, và cả chiếc xe độc mã lắc lư khi ông ta nhảy lên.

Chắc không phải vì ông ta cắn rứt lương tâm, mà vì sự nhạo báng của thiên hạ. Rõ ràng câu chuyện đã lan nhanh như gió, theo một cách không thể cắt nghĩa đối với những chuyện như vậy ở những khu nghỉ mát bên bờ biển, dù cả Durand và cô đều không tiết lộ cho bất cứ ai. Cứ như câu chuyện là nước và khách sạn là miếng bọt biển; cứ như những lỗ khóa tự mọc lưỡi qua cái miệng hẹp và thì thào kể lại. Khách qua đường vào thời điểm ấy dừng chân ngoái nhìn cảnh tượng ông ta tạo ra, cười ha hả hoặc lịch sự đưa tay che miệng, tố cáo những nụ cười đằng sau.

Ông ta tháo chạy, núp trong cái lô cốt là đống hành lý cao chất ngất trên ghế, niềm kiêu hãnh cháy xèo xèo như những sợi lông vũ trong đám lửa. Những nan bánh xe màu vàng quay tít thành những chiếc đĩa đặc, bụi bốc lên mù mịt, con đường trở lại yên tĩnh, ngài đại tá đã rời đi.

Cô thậm chí còn muốn vẫy tay, lần này bằng khăn, như đã làm ngoài cửa một giờ trước, song Durand, với sự day dứt của tình bằng hữu còn sót lại, đã giữ lấy tay cô, ngăn hành động đó, mặc dù vẫn cười cợt. Họ khúc khích quay khỏi cửa sổ, vẫn quàng vai khoác eo nhau trong sự sở hữu mới tìm thấy. Họ thật độc ác cho dù không chủ tâm, họ chỉ biết đến sự thích thú của mình. Nhưng độc ác là gì nếu không phải lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui?

“Ôi trời ơi!” Cô ta thở hắt ra, rời khỏi anh, kiệt sức gập người qua lưng ghế. “Lão đó, chẳng có tí tố chất nào của kẻ si tình lãng mạn, thế mà cứ muốn sắm vai đó cho bằng được. Không thể hiểu nổi.”

“Còn anh?” Anh hỏi, tò mò muốn nghe cô sẽ nói gì.

Cô hướng mắt về anh, mi mắt lim dim bí hiểm. “Ôi, Louis,” cô hạ giọng thì thầm. “Anh có thể hỏi em câu đó sao? Anh là một hình mẫu hoàn hảo. Với vẻ ngượng ngập của một cậu bé… coi anh kìa. Vòng tay của một con hổ. Và một trái tim dễ vỡ như trái tim phụ nữ.”

Chi tiết con hổ là phần duy nhất anh thích; anh quyết định hai cái kia hoàn toàn do cô tưởng tượng ra.

Anh thực hành chúng lần nữa, chớp nhoáng nhưng cuồng nhiệt, như bất cứ tay đàn ông nào sẽ làm sau sự khuyến khích như thế.

“Chúng ta cũng phải mau lên đường thôi,” anh nhắc cô ngay sau đó.

“Tại sao?” Cô hỏi, như thể sẵn sàng đi nhưng không hiểu lí do.

Rồi tự nghĩ ra câu trả lời, cô nhanh nhảu đáp. “Ồ, vì những gì đã xảy ra. Vâng, đúng vậy! Em liên tục bị bắt gặp đi cùng ông ta suốt…”

“Không,” anh nói, “ý anh không phải vậy. Là vì… chuyện trên tàu. Đêm qua anh đã nói với em rồi, anh đã thuê một thám tử tư ở St. Louis, và theo anh biết đến giờ anh ta vẫn theo vụ này.”

“Không có giấy tờ gì chứ?”

“Không, nhưng anh nghĩ tốt hơn ta nên tránh xa anh ta. Anh không muốn anh ta đến gần, hoặc thậm chí biết chúng ta ở đâu.”

“Anh ta không có thẩm quyền của cảnh sát đúng không?” Cô hỏi với sự quan tâm hối hả, kích động.

“Theo anh biết thì không. Anh không biết anh ta có thể làm gì hay không thể làm gì, và anh không có mong muốn tìm hiểu. Cảnh sát ở New Orleans nói em được miễn truy tố, nhưng là vào thời điểm bấy giờ, trước khi anh ta bắt tay vào việc. Quyền miễn truy tố của em có thể hết hiệu lực trong nháy mắt, khi chúng ta ít mong đợi nhất, trong lúc anh ta vẫn lảng vảng xung quanh. Chúng ta sẽ an toàn hơn nếu không đặt mình quá gần sự kiềm tỏa của bọn họ. Em không thấy sao, bây giờ chúng ta không thể về New Orleans.”

“Không,” cô đồng ý vẻ vô cảm, “chúng ta không thể quay về.”

“Và cũng không nên nán lại đây quá lâu. Tin tức lan rất nhanh. Em không thể không thu hút mọi ánh mắt nguỡng mộ mỗi khi xuất hiện vì quá nổi bật. Ngoài ra, nhiều người biết sự hiện diện của anh ở đây; anh không giữ bí mật việc mình đến đây, mọi người biết phải tìm anh ở đâu…”

“Anh… có thể sao?”

Anh hiểu ý cô muốn nói gì.

“Đến giờ anh thấy đủ rồi. Và anh có thể liên lạc với Jardine khi cần.”

Cô búng ngón tay đánh tách. “Tốt quá, chúng ta sẽ đi,” cô hân hoan nói. “Trước khi mặt trời lặn chúng ta đã lên đường. Anh muốn đi đâu?”

Anh cho một tay vào túi, lòng bàn tay kia ngửa lên. “Em nghĩ sao về một trong những thành phố ở miền Bắc? Chúng rất lớn, có thể dung nạp hai ta, chúng ta sẽ không bao giờ bị để ý. Baltimore, Philadelphia, thậm chí New York…”

Anh thấy cô cắn góc môi dưới trong sự chán ghét đột ngột. “Miền Bắc thì không được,” mắt cô mang vẻ xa vắng. “Nó lạnh, xám xịt và xấu xí, còn đầy tuyết…”

Anh tự hỏi thanh gươm trừng phạt Damoclean nào trong quá khứ đang treo lơ lửng chờ cô ở đó.

“Vậy chúng ta sẽ ở dưới này,” anh nói luôn không do dự. “Nó nguy hiểm hơn, và chúng ta sẽ phải đổi chỗ ở thường xuyên hơn. Nhưng anh muốn em được vui. Mobile hoặc Birmingham thì sao? Đó là những thành phố đủ lớn để ta hòa mình trong đó.”

Cô quyết định bằng cái gật nhẹ cụt lủn. “Mobile trước đi. Em sẽ lập tức đóng gói hành lý.”

Đang dở tay sắp đồ cô bỗng dừng lại, ghé đến gần anh lần nữa. “Anh có thấy bây giờ khác xa đêm qua không? Khi đó thì bắt bớ. Bây giờ lại là tuần trăng mật.”

“Bắt đầu một cuộc sống mới. Tất cả đều mới. Những kế hoạch mới, hi vọng mới, ước mơ mới. Một bến đỗ mới. Một con người mới của em. Một con người mới của anh.”

Cô luồn vào vòng tay anh, ngước nhìn, mọi tình cảm bày ra trong mắt. “Anh tha thứ cho em chứ? Có nhận em về không?”

“Trước đêm qua anh chưa từng gặp em. Chúng ta không có quá khứ. Đây mới là ngày cưới thực sự của chúng ta.”

Những cánh tay hổ phô diễn sức mạnh, vòng qua người cô lần nữa.

“Lou của em,” cô thổn thức.

“Jul…”

“Cẩn thận đó,” cô cảnh cáo, đặt một ngón tay lên môi anh.

“Bonny của anh!”