Chương 42
Không mở mắt ra, nhưng cô cười lén, cho thấy cô biết rõ ánh mắt anh đang lang thang trên người mình, trong phòng khách nhỏ bên ngoài phòng ngủ. Việc quan sát cô giống như một bài học khó nắm bắt; một bài học mới nhìn tưởng đơn giản, nhưng không bao giờ học được hết, cho dù học trò có ôn đi ôn lại.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Cô trêu chọc, vẫn lim dim mắt.
“Nghĩ về em.”
Cô cho là điều đương nhiên. “Em biết. Nhưng nghĩ gì về em?”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dưới chân chiếc trường kỷ, nghiêng đầu gối ôm lấy nó, chiếu ánh mắt vào cô một cách suy đoán hơn. Rồi anh khẽ lắc đầu, như tự thấy hoang mang, rằng đúng là khó thật.
“Anh từng muốn cái mà thiên hạ gọi là một người vợ tốt. Đó là điều duy nhất anh nghĩ mình nên có. Một tạo vật nhỏ bé thích hợp ngồi đoan trang bên khung thêu, hai bàn chân đặt dưới sàn. Mái đầu cúi xuống thùy mị, ngẩng lên khi anh nói và ‘Vâng’ rồi ‘Dạ’ với anh. Nhưng giờ thì không. Giờ anh chỉ muốn một người vợ như em. Với dư âm từ ngày hôm qua vẫn đọng trên má. Với đầu gối nhô lên trơ tráo qua lần áo ngủ khi gập chân lại. Với tàn thuốc vương vãi trên sàn. Chế nhạo người đàn ông trong những giây phút riêng tư nhất, thúc giục, rồi chòng ghẹo anh ta, hơn là yếu ớt lả đi trong vòng tay anh ta.” Anh lắc đầu, bất lực hơn bao giờ hết. “Bonny, em đã làm gì anh thế này? Dù anh vẫn biết em nên như thế, nhưng như đa số mọi người, anh không muốn bất cứ ai giống như thế nữa. Anh không nhớ còn có người nào như thế không. Anh chỉ muốn em; xấu xa như em, tàn nhẫn như em, y hệt như em, anh chỉ muốn em thôi.”
Tiếng cười lanh lảnh của cô rộ lên, trút xuống như một cơn mưa bạc giả.
“Lou, anh mới cả tin làm sao. Không bao giờ có hai loại phụ nữ; chưa từng và sẽ không bao giờ có. Chỉ có duy nhất một loại phụ nữ, một loại đàn ông… và cả hai loại đều chẳng mấy tốt đẹp.” Tiếng cười đã tắt, gương mặt cô trở nên mệt mỏi, già dặn và nhuốm chút cay đắng, khi nói câu cuối cùng.
“Lou,” cô lặp lại, “anh… khờ khạo quá!”
“Em có chắc đó là từ em nghĩ trong đầu không?” “Ngây thơ,” cô đồng ý.
“Ngây thơ ư?” Anh nhăn nhó hỏi lại.
“Sự ngây thơ của đàn bà giống như tuyết trên lò nóng; tan đi khi vừa chạm vào. Nhưng khi một người đàn ông ngây thơ, anh ta có thể lấy vợ mười lần, nhưng cho đến người cuối cùng anh ta vẫn ngây thơ như lúc đầu. Chẳng học được gì hết.”
Anh rùng mình như bị sốt. “Anh biết em làm anh phát điên. Ít ra anh học được điều đó.”
Cô buông người ra sau trên trường kỷ, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, được bài trí hoa mỹ rối mắt. Giơ hai cánh tay lên thành hình chữ V khao khát, tham lam, cuồng nhiệt. Giọng cô là khúc hát du dương của sự thèm muốn.
“Lou, mua cho em chiếc váy mới đi. Một bộ bằng xa-tanh trắng muốt và đăng ten Chantilly. Lou, mua cho em viên ngọc bích thật to để gắn vào trâm cài. Mua cho em những hạt kim cương để đeo tai. Hãy đưa em đi xe ngựa đến ăn tối lúc 12 giờ tại một nhà hàng sang trọng. Em muốn nhìn ánh đèn chùm qua những lớp rượu mùi nhiều màu ở một ly pousse-cafe. Em muốn cảm nhận rượu Champagne chảy xuống cuống họng trong lúc đàn violin chơi một bản gypsy. Em muốn sống, em muốn sống, em muốn sống! Cuộc đời quá ngắn ngủi, và em không thể quay lại lần nữa…”
Nỗi lo sợ của cô về sự vĩnh hằng, sự nghi ngờ rằng Thượng đế sẽ tìm đến cô nếu đến cuối chặng đường đời mù quáng chẳng còn lại gì, đã lây sang anh, và anh rơi vào nỗi lo sợ tương tự về sự thách thức của số phận. Anh đột nhiên cúi xuống, môi anh khóa lấy môi cô, dập tắt lời kinh cầu tuyệt vọng.
Mãi sau đó, cô thở dài, “Không, đừng đưa em đi đâu cả! Anh ở đây, em ở đây, rượu Champagne, âm nhạc ở ngay đây cùng chúng ta. Tất cả đều ở đây… không cần tìm đâu xa…”
Và hai cánh tay cô buông xuống, khép lại trên người anh như một cái bẫy quen thuộc.