← Quay lại trang sách

Chương 43

Sau đó, họ rời dãy phòng khách sạn và thuê một ngôi nhà. Một ngôi nhà cho riêng họ. Một ngôi nhà có thang gác.

Đó là gợi ý của cô. Chính cô liên hệ với người môi giới, tháp tùng anh đến một loạt địa chỉ mà anh phải xem xét hỏi han, và đưa ra lựa chọn cuối cùng. Một ngôi nhà ‘thanh nhã’ (theo cách gọi của cô) dù mang đậm phong vị bánh gừng ở một khu dân cư yên tĩnh, hai bên hông nhà bỏ trống. Rồi tất cả những gì anh phải làm là ký vào những giấy tờ cần thiết, và chỉ một, hai nụ cười ngọt ngào của cô là anh ký liền, với thái độ của người đàn ông nuông chiều ý thích nhất thời của một đứa trẻ. Một ý thích mà anh ngờ rằng đến mai cô sẽ chán; nhưng hôm nay nó còn nguyên giá trị, anh không nỡ lòng từ chối.

Xem ra nó đáp ứng được nỗi khao khát sâu xa của cô: một ngôi nhà của riêng mình; để không đơn thuần minh chứng sự giàu có, mà minh chứng cho sự giàu có hợp pháp; sự ổn định vững bền; sự sở hữu; sự đẳng cấp. Như thể nó là cuốn catalogue tiêu chuẩn của cô: trang sức và quần áo đẹp, bất cứ cô nàng đào mỏ nào cũng có thể có chúng từ người tình, thậm chí là một người chồng cưới hỏi đàng hoàng, bất cứ người tình nào cũng có thể biến thành chồng nếu ta không quản ngại gian khó; nhưng với một ngôi nhà riêng, khi đó ta đã đạt đến đỉnh cao nhất, khi đó ta ở một vị trí vững vàng, khi đó ta là một bậc mệnh phụ phu nhân. Hoặc (chết tiệt chữ này) như ta mơ tưởng thế.

“Trông bề thế hơn nhiều,” cô nói, thở dài khao khát. “Nó khiến em cảm thấy mình như một người phụ nữ đã kết hôn thực sự.”

Anh cười âu yếm. “Trước đó em cảm thấy ra sao, Madame?”

“Ôi dào, nói với đàn ông chỉ vô ích!” Cô làm ra vẻ phẫn nộ.

Quả thực mỗi người có một quan điểm khác nhau đối với nó.

Kể cả khi anh cố gắng, nửa trêu chọc, và chỉ khi nhà cửa đã sắp xếp đâu vào đấy, cảnh báo và chỉ ra cho cô những cái bất tiện, cô cũng không công nhận.

“Nhưng ai sẽ nấu ăn cho chúng ta? Ngôi nhà cần được chăm sóc. Em thì có quá nhiều mối quan tâm rồi.”

Cô vung hai tay lên. “Em sẽ thuê người hầu, như những vị phu nhân vẫn quán xuyến nhà cửa. Anh chờ mà xem, cứ để đó cho em.”

Một phụ nữ da đen xuất hiện, và ở được năm ngày. Một món nữ trang nhỏ bị mất làm dấy lên nghi ngờ. Rồi sau khi đùng đùng đuổi người ta đi, bằng cơn tam bành ầm ĩ kéo dài mười lăm phút dưới nhà, Bonny đến gặp anh và thừa nhận cô đã tìm ra món đồ đó ở một chỗ mà cô đã quên mất mình để nó ở đó.

“Sao em không đi tìm, rồi hãy buộc tội người ta?” Anh phân tích, một cách nhẹ nhàng nhất có thể. “Đó là việc mà bất cứ phu nhân, bà chủ nhà nào ắt sẽ làm.”

“Ồ, vậy sao?” Cô lộ vẻ bối rối. “Em không nghĩ ra.”

“Em đừng áp đặt,” anh tìm cách hướng dẫn. “Em phải cương quyết và nhẹ nhàng cùng lúc. Bằng không sẽ lộ ra là em không quen có người hầu riêng.”

Người thứ hai ở được ba ngày. Lần này bớt ồn ào hơn, nhưng có nước mắt rơi của Bonny.

“Em đã cố gắng nhẹ nhàng,” cô đến mách với anh, “và bà ta chẳng thèm để ý mệnh lệnh nào của em. Em không biết phải đối phó với họ thế nào. Nếu em nghiêm khắc, thì họ bỏ đi. Nếu em dịu dàng, thì họ chẳng chịu làm việc.”

“Công việc đó đòi hỏi cả một nghệ thuật,” anh an ủi cô. “Em sẽ nhanh chóng đạt được thôi.”

“Không,” cô nói. “Có cái gì đó ở em. Họ nhìn em bằng nửa con mắt. Họ không tôn trọng em. Họ chịu nhiều sai bảo hơn từ người phụ nữ khác và vâng lời; họ chẳng nghe lời em mà còn hỗn xược. Đây chẳng phải nhà em sao? Em chẳng phải vợ anh sao? Vấn đề của em là gì vậy?”

Anh không trả lời được câu đó, vì anh nhìn cô bằng con mắt của tình yêu, và anh không thể biết người khác nhìn cô bằng con mắt nào, anh cũng không nhìn cô bằng con mắt của họ.

“Không,” cô đáp, “không thuê người hầu nữa. Em chịu đựng đủ rồi. Để em làm. Em có thể thử, em sẽ xoay xở được.”

Bữa ăn sau đó thật thảm họa. Trứng bị vỡ trong nồi nước luộc, và thành một dạng nhầy nhầy trăng trắng, không ăn mà cũng chẳng uống được. Cà phê xanh tái như trà, không có chút hương vị nào của cà phê, và ngụm thứ hai trở thành vị bùn kinh tởm lạo xạo trong miệng. Bánh mì nướng thì thoang thoảng hương nước hoa cô xức hào phóng vào tay.

Anh không thốt lời trách mắng nào. Anh đứng lên và bỏ khăn ăn ra. “Đi,” anh nói, “chúng ta về lại khách sạn dùng bữa.”

Cô vội vã thu thập tư trang, như rất ư hào hứng trước giải pháp này.

Trên đường đi anh hỏi với ánh mắt lấp lánh, “Giờ em hối hận rồi chứ?”

Nhưng về điểm này cô khá kiên định. “Không,” cô nói. “Dù chúng ta phải ăn ở ngoài, chí ít em vẫn có ngôi nhà riêng. Em sẽ không đổi nó lấy bất cứ thứ gì.” Và cô lặp lại điều từng nói. “Em muốn cảm thấy như một người phụ nữ đã kết hôn thực sự. Em muốn cảm nhận nó đến cùng, trên mọi phương diện.”

Xem ra cô không thể quen với chuyện cô đã kết hôn với anh trên luật pháp, và những thứ này thuộc về cô một cách chính đáng chứ không phải do chiếm đoạt.