← Quay lại trang sách

Chương 44

Càng lúc càng không thoải mái, cộng thêm khó chịu, cảm thấy mọi ánh mắt đều chiếu vào mình. Anh đi đi lại lại trong phòng ngoài của cửa hàng thời trang, và mỗi lần xoay người tưởng chừng suýt va vào một cô gái trẻ nào đó hối hả ôm những súc vải mới vào trong gian buồng che rèm nơi Bonny đã mất hút biền biệt. Những cô thợ phụ lăng xăng luôn trở ra tay không; qua số lượng vải vóc được mang vào đó, không cái nào trở ra, anh đoán tầm này chúng đã chất cao tới trần nhà.

Thỉnh thoảng anh nghe thấy tiếng cô, vượt lên những tiếng sột soạt của vải tở ra và những câu tư vấn khéo léo.

“Tôi không quyết định được! Bà cho tôi xem càng nhiều thì càng khó lựa chọn. Không, để bộ đó lại, có thể tôi sẽ quay lại với nó.”

Tấm rèm bỗng tách đôi, giữ bằng hai bàn tay nắm chặt ngay dưới lỗ hổng, nên nó không thể buông xuống, và đầu cô thò ra qua đó.

“Lou, em lâu phát khiếp phải không? Em chợt nhớ ra anh ngoài này.”

“Lâu, nhưng không phát khiếp,” anh hào hiệp đáp.

“Anh đang làm gì thế?” Cô hỏi, như thể anh là một chú bé được thả rông với đống đồ chơi.

“Cản đường mọi người, anh e là vậy,” anh thừa nhận.

Tiếng cười khúc khích vang lên, ở cả đằng trước và sau tấm rèm bí mật, cứ như anh đã nói một điều rất hài hước.

“Tội nghiệp,” cô nói vẻ ăn năn. Cô ngoảnh đầu về ai đó đằng sau. Bàn tay trên khe rèm trượt xuống, và một bên vai hở ra ngoài, chỉ che một dải ruy băng trắng. “Bà có tạp chí hay gì đó cho anh ấy xem để giết thời gian không?”

“Chỉ có tạp chí váy mẫu thôi, thưa cô.”

“Không, cảm ơn,” anh nói rất cương quyết.

“Khó chọn quá đi,” cô nói một cách kẻ cả, vẫn đang dở chuyện với người đằng sau. “Sao anh không đi đâu đó rồi quay lại đón em?” Cô hào phóng gợi ý. “Như thế anh đỡ phải chịu đựng, còn em có thể tập trung hơn.”

“Bao lâu thì anh quay lại được?”

“Ít nhất phải một tiếng nữa. Bọn em còn chưa chọn được chất liệu. Rồi lựa mẫu, cắt, và đo đạc toàn diện…”

“Ừm,” anh rên rỉ thật khôi hài. Tiếng cười khúc khích lại vang lên.

“Tốt nhất anh hãy cho em một tiếng rưỡi, em cần chừng đó thời gian. Hoặc nếu anh mệt thì hãy về thẳng nhà, em sẽ về sau.”

Anh nhanh nhẹn vơ lấy mũ, vui mừng được giải thoát.

Cô chu môi.

“Anh không định chào tạm biệt em sao?”

Cô chạm vào môi cho anh thấy mình muốn gì, nhắm mắt chờ đọi.

“Trước mặt từng này người ư?”

“Anh nói gì lạ vậy? Người ta sẽ nghĩ anh chẳng phải chồng em mất. Em đảm bảo với anh trong trường hợp này nó hoàn toàn hợp lẽ.”

Chuỗi cười tâng bốc lại vang lên gần như đúng lúc. Cô như tạo ra một vở opera hài về việc may một chiếc váy, vào vai một ngôi sao sáng giữa dàn hợp xướng tung hô. Còn thiếu âm nhạc, anh không thể không nghĩ, và tầng tầng khán giả ở ba phía xung quanh.

Anh bước tới tấm rèm, hơi đỏ mặt, hôn vội lên môi cô, rồi xoay người tức tốc rời đi.

Lạ thay, bên cạnh nỗi xấu hổ, anh lại có một cảm giác hãnh diện, tự đắc. Anh tự hỏi vì sao cô lại có thể cho anh cảm giác đó, liệu cô có biết như vậy khi làm thế không. Và thầm quyết định là cô có biết.

Cô biết mọi nguyên nhân, mọi tác động, và biết làm sao để đạt được chúng. Cô biết rõ mọi điều mình làm.

Chắc hẳn vào những lần khác, ở những phòng thay đồ của cửa hàng quần áo khác, khi người đàn ông ngồi chờ không buộc phải gánh những chi phí cô vung tay tiêu xài, thì ánh lấp lánh tự hào này mới mang ý nghĩa đích thực của…

Anh vội gạt ý nghĩ đó đi, bắt đầu tận hưởng ánh nắng chiều, và vịnh biển xanh trải dài tận chân trời, bờ biển nhộn nhịp người đi dạo. Anh hòa cùng với họ, thong thả đi bên lề dòng người, đến cuối đường thì quay đầu, nhưng lần này chuyển vào giữa, đi theo hướng ngược lại.

Hơi nóng mặt trời thật dễ chịu trên vai và lưng anh, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thoảng vị muối lại thổi đến, vừa đủ làm dịu nó. Những cụm mây dày, xốp như lòng trắng trứng phá vỡ sự đơn điệu của bầu trời, và nụ cười trên mỗi gương mặt người hẳn cũng hiện trên gương mặt anh, cuối cùng anh nhận ra, vì nó là sự đáp lại lập tức nụ cười của anh, in trên từng gương mặt lướt qua; không mục đích hay suy tính, đơn giản là chung một niềm vui hết sức tự nhiên.

Anh vẫn còn đủ tiền cho thời gian dài sắp tới, và cô yêu anh - cô đã bày tỏ nó bằng việc giục anh hôn cô trước toàn bộ nhân viên cửa hàng. Anh còn muốn gì hơn nữa nào?

Thế giới này thật tốt đẹp.

Một quả bóng sặc sỡ nhiều màu lăn sượt qua chân anh, chủ nhân của nó là một thằng bé loạng choạng nhào tới để chụp về. Durand dừng lại và cúi xuống vò mái tóc vàng hoe bù xù của nó.

“Mẹ cháu có cho cháu nhận một xu của người lạ không?”

Đứa bé ngước lên, há hốc miệng, sững sờ, ngơ ngác trước hành động của thế giới người lớn. “Cháu không biết.”

“Vậy thì đem cái này về cho mẹ và cháu sẽ biết.”

Anh đi tiếp không chờ phản ứng của nó.

Thế giới này đúng là tốt đẹp.

Sau hai vòng bách bộ, anh dừng lại bên hàng lan can gỗ ven đường, gác hai khuỷu tay lên, đứng quay lưng với dòng người chầm chậm trôi mà anh vừa mới là thành viên.

Anh nghỉ ngơi như vậy chừng hai, ba phút, không hơn, thì xuất hiện cảm giác bứt rứt kì lạ, thường có khi bị ai đó nhìn chằm chằm từ sau lưng.

Không kịp cảnh giác. Phản xạ là quay lại tìm kiếm nguyên nhân, và trước khi nghĩ ngợi được gì thì anh đã quay lại.

Anh thấy mình đang nhìn thẳng vào khuôn mặt Downs, thám tử ở St. Louis, y như Downs đang nhìn anh lúc này.

Anh ta ở cách Durand hai hoặc ba bước chân, đủ gần để vươn tay chạm vào anh nếu muốn. Cả người anh ta dừng sững ở tư thế đang cất bước, bị sự ngỡ ngàng chặn đứng; một chân lùi về phía sau, gót đã rời khỏi mặt đất. Vai vẫn chúi về đằng trước, đúng kiểu đang đi; chỉ mỗi cái đầu quay nghiêng, đông cứng khi nhìn thấy Durand.

Durand có cảm giác tuyệt vọng rằng giá như anh cứ ở giữa dòng người, họ có thể cứ thế nối đuôi nhau đi vòng vòng hết buổi chiều, cách đều nhau, không bao giờ gần lại, có lẽ họ chẳng hay biết nhau. Vì Downs hẳn là đi khá gần phía sau, thì mới tới chỗ anh nhanh như vậy, họ có lẽ sẽ đi cùng chiều trong dòng người cho đến cuối. Nhưng vì tách ra và dừng lại, anh đã để Downs bắt kịp, phát hiện ra. Nơi nào tất cả mọi người đang nghỉ chân, người di chuyển sẽ bị chú ý. Nhưng nơi nào mọi người cùng di chuyển, người đứng im càng nổi bật hơn.

“Durand,” Downs nói với vẻ hiếu kỳ đương nhiên.

Durand cố gắng phối hợp, gật đầu chừng mực, nói, “Là anh à?” Cố không lộ vẻ hốt hoảng, anh tự răn đe, không được tỏ ra sợ hãi. Hãy quên rằng cô ấy đang ở rất gần đây, bằng không ngươi sẽ tự tố cáo mình trước anh ta bằng vẻ cố lấp liếm ấy. Đừng nhìn về hướng cửa hàng. Tránh mắt khỏi nó. Tốt nhất là xoay anh ta đi, quay lưng lại với nó. Nếu cô ấy đột ngột xuất hiện…

“Anh đi một mình à?” Downs hỏi một câu tiện miệng, nhưng ánh mắt anh ta như xoáy vào mắt Durand cho đến khi anh gần như không chịu đựng nổi.

“Tất nhiên rồi,” anh nói hơi gắt.

Downs uể oải giơ một tay kháng nghị. “Không có ý xúc phạm đâu,” anh ta nói bằng giọng kéo dài. “Nhưng hình như anh không thích câu hỏi của tôi.”

“Anh có thể đưa ra lí do khiến tôi phải cảm thấy bị xúc phạm trước câu hỏi đó không?” Anh nhận ra mình đang nói quá nhanh, sắp sửa thành lắp bắp.

“Nếu anh không thể, thì tôi cũng không thể,” Downs nói với vẻ hòa nhã giả tạo.

Durand nhẹ nhàng rời khỏi lan can, thơ thẩn đi qua Downs và vòng ra sau lưng anh ta, lại tiến đến lan can và lơ đễnh chống một khuỷu tay lên nó. Downs tự động quay sang vị trí mới của anh.

“Còn anh, điều gì đưa anh đến đây vậy?” Durand nói khi đã yên vị.

Downs mỉm cười đầy ngụ ý. Ngụ ý mà anh, Durand, phải được chia sẻ, dù muốn hay không. “Điều đưa tôi đến một nơi nào đó?” Anh ta đáp trả. “Chắc chắn không phải là một kỳ nghỉ.”

“Ồ,” là tất cả những gì Durand có thể nghĩ ra để nói. Một tiếng Ồ nhỏ nhoi yếu ớt.

Trước cửa hàng quần áo, ở khoảng cách trung bình, nhưng vẫn đủ gần để nhìn rõ, một dải màu sắc bất thần ló ra, một phụ nữ chuẩn bị rời cửa hàng, còn nấn ná chào tạm biệt, có lẽ đang nói với người nào phía sau. Tim Durand đập thình thịch trong lồng ngực như tảng đá nhọn. Rồi người đó bước hẳn ra: cao, mặc váy xanh; là một người khác.

Sự chú ý của anh trở lại với Downs, bắt kịp điều anh sắp bỏ lỡ. “Tôi nhận được vài tin,” Downs nói, “về một cô nàng tóc vàng đỏm dáng đang khuấy động nơi đây cùng một người đàn ông. Tin tức lan đến tận New Orleans.”

Durand nhún vai, hơi giật cục. Đầu khuỷu tay anh trượt đi một ít trên thành lan can, khiến anh phải chỉnh lại. “Phụ nữ tóc vàng thì ở đâu chả có.”

Bọn mình mới ngu ngốc làm sao! Anh cay đắng nghĩ. Lần lữa ở đây hết tuần này sang tuần khác, lẽ ra bọn mình phải biết…

“Đó là mái tóc vàng rực rỡ, sáng gần như bạc,” Downs tăng thêm độ khó, nhìn anh chăm chú không rời. “Một phụ nữ rất ăn chơi.”

“Người ta gạt anh rồi.”

“Tôi không nghĩ có ai lại gạt được tôi,” Downs nhấn mạnh, “bởi vì ban đầu tin này không chủ đích dành cho tôi. Họ chỉ tình cờ nghe lỏm được, và lượm lặt nó.” Anh ta chờ một lát. “Anh có để ý thấy cặp đôi nào như thế không? Xem ra anh ở dưới này lâu hơn tôi.”

Durand nhìn xuống những tấm ván dưới chân. “Tôi đã cai được căn bệnh tóc vàng rồi.”

“Nó có thể tái phát,” Downs nói tỉnh bơ.

Anh ta nói thế là sao? Durand giật mình nghĩ. Nhưng… nhưng đừng tranh luận về nó, kẻo tình hình tệ hơn.

Anh nhìn đồng hồ. “Tôi phải đi rồi.”

“Anh đang ở đâu?”

Durand chỉ chỉ qua vai, đánh lạc hướng. “Dưới đó.”

“Tôi sẽ đi cùng anh tới đó, dù cho nó ở đâu,” Downs đề nghị.

Anh ta muốn tìm ra nó, mình sẽ không bao giờ cắt đuôi được anh ta mất! Durand nghĩ, lo lắng.

“Tôi hơi kẹt về thời gian,” anh tìm cách thoái thác.

Downs mỉm cười điềm tĩnh. “Tôi không bao giờ ép buộc một người đàn ông,” rồi anh ta sắc sảo nói thêm, “với tư cách bạn bè.”

“Mà anh định đi đâu?” Durand hỏi đột ngột, thấy Downs chuẩn bị quay người đi về hướng kia, thẳng tới và qua cửa hàng quần áo. Cô có thể xuất hiện đúng lúc anh ta đến gần…

Anh lập tức nắm cứng cánh tay Downs. Giờ thì kiên quyết thay vì chần chừ như lúc trước. “Đi với tôi nào. Tôi mời anh vại bia được chứ?”

Downs ngửa đầu lên. “Nắng ấm thật,” anh ta công nhận. “Thảo nào mặt anh ướt mồ hôi.” Có một vẻ châm biếm trong cách anh ta nói, Durand nghĩ.

Họ bước đi cạnh nhau. Mỗi bước Durand lại tự nhủ: Mình kéo anh ta xa cô ấy thêm một bước, cô ấy càng an toàn hơn.

“Ở đây có một quán, ta vào thử xem,” ngay sau đó anh nói.

“Tôi cũng đang định chọn nó,” Downs nhận xét, lại ẩn chứa cái ngụ ý châm biếm ấy.

Họ đi vào và ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ bằng liễu gai.

“Hai vại bia,” Durand nói với người phục vụ để ria mép, mặc so mi kẻ sọc. Rồi trước khi anh ta rút lui, anh hỏi, “Nhà vệ sinh ở đâu?”

“Đi thẳng đằng sau ạ.”

Durand đứng dậy. “Xin phép anh một lát.” Downs gật đầu một cách giễu cợt trong mắt anh.

Durand để anh ta ngồi đó, đi qua cánh cửa xoay, vào một hành lang. Bỏ qua cánh cửa nằm giữa bên cạnh, anh theo hành lang đi tuốt ra sau, ra khỏi cổng sau của quán. Anh bắt đầu chạy như một người bị ám ảnh. Anh đang bị ám ảnh; ám ảnh với ý nghĩ phải cứu cô.