Chương 46
Nếu có con mắt nào bất ngờ nhìn họ vào nửa giờ đồng hồ sau, ắt ngỡ đây là hình ảnh ấm áp của một gia đình; đang bàn bạc vấn đề cân đối chi tiêu trong nhà, hoặc lên kế hoạch trang trí gian phòng.
Anh ngồi duỗi chân, đầu ngả ra sau, trên ghế bành, còn cô ngồi một bên tay ghế sát anh, bàn tay lơ đãng vuốt tóc anh, trong lúc họ suy tính, bàn bạc.
Anh cầm một ly rượu, ly tiếp theo, trong tay. Sau cùng cô lấy nó khỏi tay anh và đặt lên bàn. “Uống thế đủ rồi,” cô khuyên, vỗ nhẹ đầu anh. “Anh phải giữ đầu óc tỉnh táo trong chuyện này.”
“Hết hi vọng rồi, Bonny,” anh mệt mỏi nói.
“Làm gì có chuyện.” Cô lại vỗ đầu anh. “Em từng…”
Cô không nói hết, nhưng cách nào đó anh đoán được điều cô định nói. Em từng gặp tình huống này rồi. Anh tự hỏi ở đâu, anh tự hỏi khi nào. Anh tự hỏi ai đã làm, cô ở với ai vào thời điểm đó.
“Tháo chạy khỏi đây,” cô tiếp tục, như quay lại với cuộc thảo luận bị tạm dừng mấy phút trước, “là điều điên rồ nhất mà những người ở… vị trí chúng ta… có thể làm.” Như nghe từ một khoảng cách xa xôi, anh ngạc nhiên trước tính nghiêm nghị, trang trọng trong lời nói của cô; cứ như cô là một giáo viên trẻ kiên nhẫn giảng bài cho một học sinh không mấy sáng dạ. Lẽ ra cô nên có một bộ đồ khâu, và mắt cô nhìn xuống nó trong lúc nói, thế mới hợp với giọng cô.
“Chúng ta không thể ở lại đây, Bonny,” anh ngập ngừng. “Chúng ta sẽ làm gì? Làm sao chúng ta có thể ở lại?” Và anh đưa tay che mắt. “Đã qua một tiếng rồi.”
“Trước khi em về thì là bao lâu?” Cô hỏi với vẻ thản nhiên khoa học.
“Anh không biết. Hình như là rất lâu…,” anh nhổm dậy khỏi ghế. “Chúng ta đã có thể đi thật xa khỏi đây. Lẽ ra chúng ta nên làm thế.”
Cô ấn anh trở lại nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
“Chúng ta sẽ không ở lại,” cô trấn an anh. “Nhưng chúng ta cũng không cuống quýt mà chạy loạn lên. Anh không biết như thế nghĩa là gì sao? Cùng lắm vài giờ nữa sẽ có người phát hiện ra, đuổi theo chúng ta sát nút.”
“Đằng nào họ cũng biết!”
“Họ sẽ không biết. Nếu chúng ta chơi đúng các quân bài. Chúng ta sẽ đi một cách thong dong. Nhưng cái đó đế đến cuối, khi chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Còn việc trước tiên là…” Cô ngoắc ngón tay cái chỉ về bên kia phòng, “… thứ kia phải được phi tang.”
“Đem ra khỏi nhà?” Anh nghi hoặc hỏi.
Cô cắn môi suy tính. “Khoan, để em nghĩ đã.” Cuối cùng cô lắc đầu, nói chậm rãi, “Không, không đem ra ngoài… ta sẽ bị trông thấy. Gần như chắc chắn.”
“Vậy…?”
“Một chỗ nào đó trong nhà,” cô nói, hơi nhún vai, kiểu như thế là đủ hiểu, không cần nói.
Anh kinh hãi trước ý tưởng ấy. “Ngay trong nhà này…?”
“Tất nhiên. Nó an toàn hơn nhiều. Thực ra đó là biện pháp duy nhất. Ở đây chỉ có hai chúng ta; không có người hầu. Chúng ta có thể nói chuyện mọi lúc chúng ta muốn…”
“Ôi,” anh rên rỉ.
Cô lại cắn môi tính toán; dường như cô không có thời gian cho cảm xúc. Cô khiến anh sợ gần bằng vụ việc họ đang tìm cách che giấu.
“Một trong những cái lò sưởi được không?” Anh ngập ngừng đề nghị. “Có hai cái cỡ lớn ở dưới này…”
Cô lắc đầu. “Nó chỉ được vài ngày.”
“Trong tủ?”
“Tệ hơn. Chỉ được vài giờ.” Cô duỗi bàn chân ra và gõ gót chân xuống sàn. Rồi cô gật dầu, như cuối cùng cũng có quyết định ưng ý. “Một trong những sàn nhà.”
“Chúng là gỗ cứng. Sẽ bị phát hiện ngay khi ai đó vào phòng.”
“Tâng hầm. Sàn ở dưới đó thế nào?”
Anh không thể nhớ mình từng nhìn đến nó; anh chưa xuống đấy lần nào.
Cô đột ngột rời khỏi ghế. Giai đoạn bàn tính đã hết. Giờ là lúc hành động. “Đợi đã. Em xuống xem thử.” Ra đến cửa, không quay đầu lại, cô cảnh cáo, “Không được uống thêm giọt nào trong lúc em đi.”
Cô chạy trở lên, mắt nheo nheo. “Bẩn khiếp. Được việc đấy.”
Cô phải nghĩ cho cả hai người. Cô lay vai anh. “Nào, đưa nó xuống dưới đó đã. Còn hơn để trên này cho đến khi chúng ta chuẩn bị xong. Có người có thể đến trong thời gian đó.”
Anh đi tới chỗ nó, dừng lại, cố kìm cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày.
Cô phải nghĩ đến tất cả mọi thứ. “Anh cởi áo khoác ra thì hơn. Nó sẽ làm anh vướng víu.”
Cô cởi áo cho anh và cẩn thận vắt lên lưng ghế, để nó không bị nhăn. Cô còn vuốt vuốt một ống tay rồi mới bỏ ra.
Anh tự hỏi làm sao một hành động bình thường hàng ngày, cô giúp anh cởi áo, lại có thể khiến anh ghê sợ đến thế, rùng mình tận xương tủy.
Anh nhấc cuộn thảm lên ở đoạn giữa, kẹp dưới một cánh tay, vòng tay kia sang móc chặt vào. Một đầu, đoán chừng là chân, bắt buộc dốc xuống và kéo lê trên sàn, vì quá nặng. Đầu còn lại, chỗ có cái đầu, anh giữ trên cao.
Anh đi được vài bước lệt xệt. Đột nhiên sức nặng giảm đi, đầu phía dưới không còn lê trên sàn. Anh ngoái nhìn, cô đang bê nó cho anh.
“Không, vì Chúa, không!” Anh hốt hoảng. “Em không được…”
“Ôi dào, đừng ngốc nghếch thế, Lou,” cô sốt ruột trả lời. “Thế này nhanh hơn nhiều!” Cô nói thêm, bớt gay gắt hon, “với em nó chỉ là tấm thảm. Em có nhìn thấy gì đâu.”
Họ khiêng nó ra khỏi phòng, đi theo lối dẫn đến tầng hầm sau nhà. Rồi họ phải dừng lại đặt nó xuống, trong lúc anh mở cửa. Rồi qua cửa, xuống câu thang, tới đáy tầng hầm, và đặt hẳn nó xuống.
Anh thở nặng nhọc, quệt mồ hôi trán.
“Nặng thật,” cô công nhận. Cô thở ra, với nụ cười nhẹ.
Tất cả những hành động nhỏ của cô làm anh kinh hãi. Máu anh gần như lạnh toát.
Họ chọn một nơi giáp tường cho nó. Cô dùng mũi giày cứng thử nhiều lần, đá và chọc, trước khi chọn chỗ. “Em nghĩ chỗ này là tốt nhất, ít rắn chắc hơn cả.”
Anh nhặt một mảnh gỗ mục bỏ đi, gập đầu gối đập vỡ nó để tạo thành một đầu nhọn.
“Anh không định đào bằng thứ đó đấy chứ? Anh sẽ mất cả đêm đấy!” Gần như có một âm tức cười trong giọng cô, điều anh không sao hiểu nổi.
Anh bổ nó vào nên đất dầm chặt, và nó gãy nhanh chóng ở nhát thứ hai, chứng minh sự vô dụng của mình.
“Cần một cái xẻng,” cô nói. “Không thứ nào khác làm được.”
“Ở đây không có xẻng.”
“Trong ngôi nhà này cũng không có. Chúng ta phải kiếm một cái.” Cô leo lên cầu thang. Anh đứng tại chỗ. Lên đến đỉnh cô quay lại vẫy anh. “Em sẽ ra ngoài kiếm,” cô nói. “Anh đang run. Đừng ở dưới này trong lúc em đi vắng, sẽ càng tệ hơn. Hãy đợi em trên nhà.”
Anh theo cô đi lên, đóng cửa hầm lại.
Cô đội mũ, quàng một chiếc khăn san lên vai, như thể sắp ra chợ mua mớ rau.
“Làm vậy có khôn ngoan không?” Anh hỏi.
“Người ta vẫn mua xẻng bình thường. Không cần phải băn khoăn. Quan trọng là anh xử lí thế nào.”
Cô đi ra cửa, anh theo sau.
Cô quay sang anh. “Can đảm lên, anh yêu!” Cô kéo cằm anh lại, hôn môi anh.
Anh chưa bao giờ biết một nụ hôn có thể ghê tởm đến thế.
“Ở yên trên này, tránh xa nó ra,” cô khuyên bảo. “Và đừng quay về với rượu.” Cô như một bà mẹ tỉ mỉ ra những huấn thị cuối cùng cho cậu con trai, bắt cậu cư xử ngoan ngoãn, trước khi để cậu lại một mình.
Cửa đóng lại, anh nhìn theo cô qua ô kính. Nhìn cô bước xuống lối đi, y như bất cứ bà nội trợ tất tả nào ra ngoài mua sắm. Cô còn chịu khó đeo găng tay hở ngón khi ra đường và khuất khỏi tầm mắt.
Anh còn lại một mình với cái xác kia.
Anh tìm đến căn phòng gần nhất, không phải căn phòng xảy ra sự việc, và đổ nhào xuống một chiếc ghế, nằm co quắp, mặt vùi vào lưng ghế, và đợi cô về.
Dường như đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua. Quả thực phải hơn một tiếng đồng hồ.
Cô đem nó về cùng. Cô xách nó một cách công khai, nhưng còn cách nào khác đâu? Lưỡi xẻng bọc trong lớp giấy nâu, buộc dây. Cán xẻng để trần.
“Em đi có lâu không?”
“Vô tận,” anh lẩm bẩm.
“Em cố ý đi chệch đường,” cô giải thích. “Em không muốn mua ở quá gần đây, nơi chúng ta bị biết mặt.”
“Em không nghĩ việc mua nó đã là một sai lầm à?”
Cô cười tự mãn. “Theo cách làm của em thì không. Em không hề hỏi mua xẻng. Là chủ cửa hàng khuyên em mua. Em hỏi ông ta nên dùng dụng cụ nào để xới khoảnh đất sau nhà, cây thuổng hay cây cào. Em rất mơ hồ về cái xẻng; ông ta còn phải ra sức thuyết phục em cơ.” Cô hất đầu vô cùng tự tin.
Và cô có thể đứng đấy mặc cả nữa, anh ngờ vực.
Anh lấy cái xẻng từ tay cô.
“Em xuống với anh nhé?” Cô đề nghị, cấn thận cởi mũ bằng hai tay, đặt lại những ghim cài vào đó, và nhẹ nhàng đặt nó xuống sao cho hình dạng nó không thay đổi.
“Không,” anh nghẹn giọng nói. Vì lí do nào đó mà để cho cô quan sát anh sẽ là thêm một nỗi kinh hoàng không sao chịu nổi. “Anh sẽ cho em biết khi nào… anh xong.”
Cô cho anh những chỉ dẫn hữu ích vào phút chót. “Hãy đánh dấu trước. Anh biết đấy, chiều dài và bề rộng mà anh muốn. Bằng mũi xẻng. Như thế sẽ giảm sức lao động không cần thiết cho anh.”
Câu trả lời im lặng của anh là một cảm giác buồn nôn.
Anh đóng cửa, bước xuống những bậc thang.
Ngọn đèn vẫn cháy ở nơi họ đã để nó lại.
Anh vặn to lửa lên. Rồi như thể quá sáng, nó soi rõ quá nhiều thứ; anh vội vàng chỉnh bớt lại.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ đào một cái huyệt.
Anh đánh dấu trước, theo lời cô dặn. Anh cắm xẻng vào chỗ đánh dấu và bỏ tay ra, nó đứng thẳng trên trọng lượng của mình. Anh xắn cao tay áo lên.
Rồi anh rút xẻng ra và bắt dầu công việc.
Phần đào không quá tệ. Nó ở sau lưng anh, ngoài tầm nhìn. Nỗi khiếp hãi, dù không biến mất hoàn toàn, nhưng hạ xuống mức tối thiểu. Nó có thể chỉ là công việc đào một cái hào hoặc cái hố cần thiết.
Nhưng khi anh đã đào xong…
Anh mất vài phút để xốc dậy lòng quyết tâm cần thiết. Rồi anh đột ngột sải bước tới chỗ nó, phía bên kia gian hầm, nơi anh đã tránh xa và quay lưng lại trong khoảng thời gian tạm thời.
Anh kéo xềnh xệch cuộn thảm đến, đặt nó nằm ngang với miệng hố chờ sẵn. Rồi nắm dọc theo mép thảm lộ ra, anh đẩy cái khúc tròn tròn ra xa mình. Tấm thảm tở ra và trút nó vào hố, với một tiếng bịch trầm đục. Rồi anh kéo tấm thảm lên. Nó trở lại với anh một cách nhẹ nhàng. Một cánh tay hất lên trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng rơi xuống.
Anh tránh nhìn vào nó. Anh bước vòng qua nó sang bên kia, nơi đám đất đào chất cao, và, ngoảnh mặt sang một bên, bắt đầu đẩy và cào chỗ đất đó xuống hố bằng mặt sau xẻng.
Cuối cùng khi buộc phải nhìn, để xem thành quả ra sao, thì khoảnh khắc kinh khủng nhất đã qua. Không còn gương mặt nào dưới đó chất vấn anh. Chỉ có một khúc thân rời rạc như trôi nổi trên bề mặt; lấp ló qua lớp đất.
Ngay sau đó nó biến mất.
Và mọi sáng tạo của Chúa đều có kết cục này, ý nghĩ ấy xẹt qua đầu anh.
Sau cùng, anh phải đi lại và giậm chân lên đó, để đầm đất xuống. Phần đó cũng kinh khủng.
Anh làm lâu hơn mức cần thiết. Như để giữ cho thứ nằm dưới đấy không trồi lên lại. Anh gần như nhảy điệu nhảy của sợ hãi và tuyệt vọng, không sao từ bỏ được ý định của mình.
Bất giác anh ngẩng lên.
Cô đang đứng trên đầu cầu thang nhìn anh.
“Làm sao em biết mà căn giờ chính xác thế?” Anh thở dốc, phờ phạc.
“Em đã xuống hai lần để xem anh làm đến đâu, rồi quay lên tránh làm phiền anh. Em nghĩ tốt nhất nên để anh một mình.” Cô nhìn anh một cách bí hiểm. “Em không nghĩ anh có thể trải qua chuyện này đến phút cuối. Nhưng anh đã làm được còn gì?” Anh chẳng biết đó có phải lời khen hay không.
Anh đá chiếc xẻng ngáng đường ra, lảo đảo đi lên cầu thang tới chỗ cô.
Anh ngã xuống dọc đường. Đúng hơn là để cho mình ngã. Anh nằm vắt ngang bậc thang, mặt úp vào một cánh tay, thổn thức khe khẽ.
Cô cúi xuống, đặt tay lên vai anh an ủi.
“Giờ nó đã kết thúc rồi. Đã xong rồi. Không còn gì phải lo lắng nữa.”
“Anh vừa mới giết người,” anh nghẹn ngào nói. “Anh vừa mới giết người. Chúa ngăn cấm chuyện đó.”
Cô cất tiếng cười ngắn, khô khan. “Binh lính giết cả chục người trong một trận chiến và chẳng mảy may day dứt. Người ta còn trao huy chương cho họ vì chiến công đó.”
Cô kéo cánh tay anh, cho đến khi anh lồm cồm đứng dậy bên cạnh cô.
“Ta ra khỏi đây thôi.”
Cô bước xuống dưới để lấy cây đèn, mà anh đã quên mất, và đem nó ra ngoài. Rồi cô đóng cánh cửa lại sau lưng. Cô phủi những ngón tay vào nhau kĩ càng, hẳn vì đã sờ vào cây đèn. Hoặc giả…
Rồi cô thoải mái choàng tay qua eo anh. “Lên gác đi ngủ nào. Anh mệt lả rồi. Đã gần 10 giờ, anh có biết không? Anh đã ở dưới đó đúng 4 tiếng đồng hồ.”
“Ý em là…?” Anh không nghĩ mình đã nghe đúng. “Ngủ trong ngôi nhà này đêm nay ư?”
Cô khoát tay, như thể thấy mối lo sợ ấy thật vớ vẩn. “Đã muộn rồi. Còn chuyến tàu nào nữa đâu? Và cho dù có, người ta cũng không lao ra đường giữa đêm. Như thế sẽ khiến…”
“Nhưng chúng ta đều biết, Bonny. Trong thời gian đó chúng ta biết thứ gì nằm…”
“Đừng có trẻ con. Gạt nó ra khỏi đầu anh đi. Nó ở tít dưới tầng hầm. Còn chúng ta ở phòng ngủ trên kia.”
Cô kéo anh cho đến khi bắt được anh trèo lên bên cạnh mình.
“Anh cứ như một cậu nhóc sợ bóng tối,” cô chế giễu.
Anh không nói gì thêm.
Trong gian phòng ngủ sáng đèn, anh len lén nhìn cô, trong lúc cởi quần áo bằng những cử chỉ tê liệt, thờ ơ. Chẳng phát giác ra điểm gì khác biệt trong quá trình lăng xăng chuẩn bị nghỉ ngơi của cô so với những đêm khác, vẫn những lớp váy vóc cuồn cuộn vượt qua đầu cô như một cuộc bạo động không vũ khí. vẫn những lớp váy lót rơi xuống sàn nhà và cô bước ra khỏi chúng, hết lớp này sang lớp khác, vẫn mái tóc xõa ban đầu kẹt trong cổ áo cao của chiếc váy vải flannel, rồi được tự do và đưa ra ngoài, với cú lắc nhẹ ra sau. Mọi cử chỉ đều bình thường, tự nhiên.
Cô còn ngồi xuống trước gương và cầm lược chải tóc.
Anh nằm ngửa và nhắm mắt lại, với cảm giác phát ốm kiệt quệ.
Họ không chúc nhau ngủ ngon. Có lẽ cô tưởng anh đã ngủ rồi, hoặc hơi khó chịu trước nguyên tắc đạo đức quá thừa mứa của anh. Ít ra anh cũng mừng vì điều đó. Mừng vì cô đã không tìm cách hôn anh. Anh có một cảm tưởng lạ lùng trong giây lát, là nếu cô cố hôn anh, ắt anh sẽ vô thức nhảy dựng lên, chạy ra cửa sổ, và lao qua đó.
Cô vặn nhỏ ngọn đèn đầu giường và căn phòng tối mờ một màu chàm.
Anh nằm thẳng đơ, bất động, y như thứ anh đã đặt vào huyệt dưới hầm khi nãy.
Không những không ngủ nổi, anh còn sợ ngủ. Dù muốn ngủ, anh cũng sẽ không cho phép mình ngủ. Anh sợ sẽ gặp người đàn ông mà anh vừa giết, nếu anh để đầu óc lơ mơ.
Nhưng cô cũng mất ngủ, bất chấp vẻ vô tư. Anh nghe thấy cô trở mình mấy lần. Liền sau đấy, cô thở hắt vẻ sốt ruột. Rồi anh nghe thấy khung giường cót két khi cô chống cánh tay nhỏm dậy.
Anh có thể cảm thấy cô đang vươn người về phía mình. Có lẽ do hơi thở của cô dần phả vào anh.
Tiếng thì thầm êm ái của cô chạm vào tai anh.
“Anh còn thức không, Lou?”
Anh vẫn nhắm mắt.
Anh nghe thấy cô trở dậy, tiếng sột soạt khi cô khoác thứ gì đó lên người. Nghe thấy cô cầm cây đèn, bước nhón chân khỏi phòng. Rồi khép hờ cửa, ánh sáng chầm chậm tỏa ra khi cô thắp đèn lên. Rồi tối dần khi cô đem nó xuống cầu thang.
Nhịp thở anh tăng lên. Cô định bỏ anh đi sao? Cô định có hành động bất trung, phản bội giữa đêm khuya khoắt sao? Hoảng sợ, anh vùng ra khỏi trạng thái đông cứng đã bao bọc mình, bật dậy, choàng áo vào người, rón rén đi ra hành lang.
Anh nhìn thấy ánh sáng từ bên dưới hắt lên cầu thang. Anh nghe thấy âm thanh khe khẽ khi cô đi lại.
Anh đi xuống cầu thang, từng bậc một, hơi thở anh ngắt quãng, và hướng về nơi phát ra ánh sáng. Cuối cùng đến ngưỡng cửa giáp mặt cô.
Cô đang ngồi ở bàn, trong ánh đèn, một tay cầm tảng thịt gà và đang mê mải gặm.
“Em đói quá, Lou,” cô bẽn lẽn nói. “Em chưa được ăn tối.” Và, cô đặt tay lên cái ghế trống bên cạnh, xoay nó ra vẻ mời mọc, “Anh ăn cùng em không?”