Chương 47
Cái lay nhẹ nhàng nhưng không ngừng nghỉ của bàn tay nhỏ nhắn của cô trên vai anh, từng chút xua đi cơn ngủ. Anh bắt đầu chập chờn tỉnh.
Rồi nó trở lại. Rồi anh nhớ ra. Nhưng một con dao chờ sẵn để đâm anh.
“Em sẽ đi mua vé. Lou, dậy đi, hơn 10 giờ rồi. Em sẽ đi mua vé. Cho chúng ta, ở ga. Em đã đóng gói xong hành lý trong lúc anh ngủ. Em để riêng một bộ cho anh rồi, những thứ khác đã cho vào rương. Lou, dậy đi, mở mắt ra. Anh không nghe thấy em à? Em sẽ đi mua vé. Tiền để ở đâu?”
“Đằng kia,” anh đờ đẫn lẩm bẩm, đôi mắt quay về ngày hôm qua. “Túi sau, bên trái…”
Cô tìm ra trong nháy mắt, như thể đã biết sẵn, chỉ cần anh cho phép để cô lấy.
“Em phải mua vé đi đâu? Anh muốn chúng ta đi đâu?”
“Anh không biết…,” anh lơ mơ nói, che mắt. “Anh không thể cho em biết được…”
Cô lắc đầu hơi ngao ngán trước sự chậm chạp của anh. “Vậy em sẽ chọn chuyến tàu khởi hành sớm nhất.”
Cô bước đến, cúi xuống trao anh nụ hôn tạm biệt vội vã. Mùi nước hoa violet quanh quẩn quanh anh.
“Hãy cẩn thận,” anh ảm đạm nói. “Có thể nguy hiểm đấy.”
“Chúng ta còn thời gian. Chưa có nguy hiểm nào hết. Chuyện còn chẳng ai hay.” Cô nhún vai trấn an. “Nếu chúng ta làm đúng, thì chẳng bao giờ có nguy hiểm.”
Váy cô sột soạt lướt qua sàn. Cô mở cửa, rồi quay lại, cong những ngón tay như đang vẫy anh lại.
“Là lá la,” cô nói. “Tình yêu của em.”