Chương 49
Cô dẫn đường giữa lối đi trên toa tàu, anh theo sau, rồi đến người phu khuân vác vật lộn với đám hành lý của họ, mỗi tay lồng ba, bốn túi. Cô có dáng vẻ hoạt bát của một người thân quen với những chuyến tàu, thích đi lại, và biết cách chiếm tiện nghi tốt nhất.
“Không, không phải ở đó,” cô nói với theo, khi Durand toan dừng chân cạnh một trong những hàng ghế đôi bọc đệm nhung xanh lục. “Dưới đây, bên này. Bên đó anh sẽ bị nắng chiếu đấy!”
Họ đi tiếp theo mệnh lệnh của cô.
Cô đứng giám sát việc sắp xếp từng túi hành lý lên cái giá trên đầu. Có lần cô can thiệp, “Để cái nhẹ hơn lên trên cái kia, không nó bẹp rúm bây giờ.”
Rồi khi người phu đã xếp xong, “Kéo cái màu sẫm lên trên tí nữa.”
Durand ném ánh mắt cảnh báo cho cô qua tấm lưng đang cong xuống của người phu, ý rằng không nên gây chú ý quá nhiều.
“Vớ vẩn,” cô trả lời rất to. “Kéo lên cao nữa, anh kia. Đó, thế được rồi.” Rồi cô ra hiệu cho Durand một cách hào phóng, bảo anh thưởng công cho người phu.
Khi tất cả đã xong, cô lách vào chỗ ngồi, kéo tà váy cho phẳng phiu quanh người một cách nhàn nhã. Durand ngồi cạnh, gương mặt tái xanh và căng thẳng như ngồi trên đám gai.
Cô quay đầu, gập mu bàn tay chống cằm, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ với vẻ say sưa thích thú.
“Bao giờ họ mới khởi hành nhỉ?” Ngay sau đó cô hỏi.
Anh không trả lời.
Hẳn là cô nhìn thấy hình ảnh anh trên kính cửa. Không quay đầu lại, cô nói líu nhíu qua kẽ răng. “Đừng cả nghĩ thế. Người ta sẽ tưởng anh bị ốm cho mà xem.”
“Anh đang ốm đây,” anh run rẩy, hà hơi vào hai bàn tay như để sưởi ấm. “Anh ốm thật rồi!”
Bàn tay đeo găng ren hở ngón của cô chợt vươn qua chỗ anh, để dưới mép ghế phía trước. “Hãy nắm tay em một lúc. Chúng ta sẽ mau chóng ra khỏi đây thôi.”
“Lạy Chúa lòng lành,” anh thì thầm, cụp mắt xuống, “tại sao họ không khởi hành, còn chờ gì nữa.”
“Đọc thứ gì đó đi,” cô hạ thấp giọng gợi ý, “cho đầu óc anh xao lãng.”
Đọc thứ gì đó, anh tuyệt vọng nghĩ, đọc thứ gì đó! Anh ắt không thể ghép những chữ cái thành một từ hoàn chỉnh có nghĩa.
Một chiếc chuông ở đầu máy bắt đầu reo, ở đâu đó đằng trước, và một hồi còi tàu rúc lên lanh lảnh.
“Thấy chưa,” cô nói vẻ trấn an. “Đi rồi!”
Con tàu rung chuyển đợt đầu tiên, làm lắc lư dãy đèn dầu treo trong cái máng sâu lòng chạy giữa trần toa, rồi đợt rung chuyển thứ hai, nhẹ hơn. Rồi con tàu xình xịch chuyển động. Khung cảnh tĩnh bên ngoài biến đổi, bắt đầu trượt chầm chậm về phía trước qua những giới hạn của ô cửa sổ, trong lúc một khung cảnh mới tiếp tục trôi vào, không gián đoạn, ở phía đối diện. Cô buông tay anh, quay sang chú tâm hoàn toàn vào nó, mê say như một đứa trẻ.
“Em thích ở trên đường,” cô thổ lộ. “Ở bất cứ đâu. Không cần biết là nơi nào.”
Một người bán hàng rong tay khoác giỏ bước chầm chậm giữa lối đi, cất tiếng rao hòa vào tiếng ồn ào hỗn độn của bánh sắt nghiến, của đồ gỗ ken két, và tiếng lao xao của những giọng nói lấp kín toa tàu.
“Các quý bà, quý ông! Mời mua nước khoáng, trái cây tươi, đủ các loại kẹo ngọt cho các ông bà và các cháu. Kẹo caramen, kẹo dẻo, thuốc cam thảo. Chặng đường trước mắt sẽ dài và mệt mỏi. Xin mời! Xin mời!”
Cô quay ngoắt khỏi cửa sổ mà mình mê mải nãy giờ. “Lou,” cô nói ríu rít, “mua cho em một viên kẹo cam, em khát. Lúc nào đi tàu em cũng thích ngậm kẹo cam.”
Người bán hàng dừng lại trước sự ra hiệu miễn cưỡng của anh.
Cô nhoài người qua anh, bới lục trong cái giỏ. “Không, cái kia cơ. Nó tròn trĩnh hơn.”
Durand nhấc một bên người lên trên ghế, để cho tay vào túi lấy mấy đồng xu.
Người bán hàng nhận một đồng xu và đi tiếp.
Đột nhiên anh nhìn chằm chằm, choáng váng, vào những đồng tiền mình đang cầm. Chiếc cúc cổ áo của Downs nằm trong tay anh.
“Ôi Chúa ơi!” Anh rên lên, lén lút ném nó xuống gầm ghế.