← Quay lại trang sách

Chương 50

Một phòng khách sạn khác, một chốn khác, song vẫn y hệt. Có khác chăng là tên khách sạn và tên của cảnh vật nhìn từ cửa sổ.

Nhưng họ vẫn là hai người cũ, trong căn phòng cũ. Hai con người cũ, hai kẻ trốn chạy cũ.

Anh nhận ra, trầm tư nhìn cô, đây là tương lai cuộc sống của họ từ nay về sau. Một phòng khách sạn khác, một phòng khác, và lại một phòng khác nữa. Nhưng lúc nào cũng vậy. Một thành phố khác, và một thành phố khác, lại một thành phố khác. Cứ đi mải miết, mải miết… chẳng tới đâu cả. Cho đến một ngày, họ sẽ tới căn phòng khách sạn cuối cùng, ở thành phố cuối cùng của họ. Và rồi…

“Một cuộc đời ngắn ngủi và kỳ thú,” cô đã chúc như vậy vào cái đêm ở Mobile. Cô sai rồi. Cô nên nói là một cuộc sống ngắn ngủi và ảm đạm. Không hình mẫu an toàn nào có thể lặp lại chán ngắt như một kẻ trốn tránh tìm nơi trú ẩn. Không sự đơn điệu nào của việc tôn trọng pháp luật có thể sánh với sự đơn điệu của việc phạm tội. Giờ đây, anh đã đúc kết ra.

Cô đang ngồi trong một ô nắng vàng cam bên cửa sổ, chân này vắt lên chân kia, đầu cúi xuống chăm chú giũa móng tay bằng một cây giũa. Hai cánh tay cô để trần đến vai, và tầng tầng lớp lớp vải trắng mà cô mặc không nhằm cho đôi mắt nào khác nhìn ngắm ngoài anh. Chiếc yếm cứng hiện ra lồ lộ, từ nách xuống dưới hông. Và bên ngoài thứ này chỉ có một lớp vải lanh mịn mỏng tang, một lớp mặc giữa, không phải trên hay dưới… được gọi tên là áo-lót-ngoài (anh đã biết cái tên này), rủ xuống lửng lơ ở độ cao hiếm thấy dưới bắp chân cô.

Mái tóc cô buông xõa, ôm lấy tấm lưng cô thành dải vàng hung mượt mà gợn sóng, nhưng cùng lúc tạo cho đỉnh đầu cô vẻ bằng phẳng kỳ quặc, thường chỉ bắt gặp ở những nữ sinh. Riêng phần tóc mái vẫn lộ ra như cũ, cắt theo kiểu bình thường.

Một trong những điếu thuốc dài mảnh như que nhọn đang cháy dở, đặt trên mép tủ gần cô.

Cảm nhận được ánh nhìn dai dẳng, ngẫm ngợi của anh, cô liền nhướng mắt, và trao cho anh nụ cười cong cong hình trái tim thương hiệu riêng của đôi môi cô.

“Vui lên đi, Lou,” cô nói. “Vui lên đi nào, anh yêu!”

Cô hất đầu về phía khung cảnh bên ngoài cửa sổ ngập nắng. “Em thích nơi này. Một nơi xinh đẹp. Ai ai cũng ăn diện ra đường. Em mừng vì chúng ta đã đến đây.”

“Đừng ngồi quá gần cửa sổ. Em có thể bị nhìn thấy.”

Ánh mắt cô ngờ vực. “Tại sao chứ, không ai biết chúng ta ở đây cả.”

“Ý anh không phải vậy. Em đang mặc đồ lót.”

“Ồ,” cô nói. Rồi, như thể vẫn không tài nào nhận thức đầy đủ được tính câu nệ của anh về phương diện này, “nhưng họ chỉ nhìn thấy lưng em. Không ai nhìn được mặt em để biết đó là lưng ai.” Cô dịch ghế một chút, một cách hạ cố, với nụ cười ra chiều cô làm thế chỉ để vui lòng anh.

Cô quay lại tiếp tục giũa những chiếc móng tay vẻ ưng ý.

“Thỉnh thoảng em không… nghĩ đến nó sao?” Anh không kìm được thốt ra. “Nó không khiến em canh cánh sao?”

“Cái gì cơ?” Cô ngơ ngác hỏi, ngẩng lên lần nữa. “À… chuyện đó.”

“Ý anh là, giá như anh có thể quên được nó, như em.”

“Em không quên nó. Chỉ là em không nghiền ngẫm nó.”

“Nhưng nhớ chẳng phải cũng là nghiền ngẫm sao?”

“Không,” cô nói, bất ngờ bung hai bàn tay ra. “Để em cho anh thấy.” Cô gõ gõ vào cạnh răng, như tìm cách diễn giải. “Giả dụ em mua cái mũ mới. Một khi đã mua là xong, không lăn tăn gì nữa. Em nhớ em đã mua cái mũ ấy, không phải em quên. Nhưng em không nhất thiết phải suy nghĩ, trăn trở với nó mỗi phút suốt ngày dài.” Cô đấm tay này vào lòng bàn tay kia. “Em không cần lải nhải: ‘Mình đã mua một cái mũ’, ‘Mình đã mua một cái mũ’, ‘Mình đã mua một cái mũ’, anh hiểu không?”

Anh đang nhìn cô với biểu cảm choáng váng. “Em… em so sánh chuyện xảy ra ngày hôm đó ở Mobile với việc mua chiếc mũ mới ư?” Anh lắp bắp.

Cô cười khanh khách. “Không. Anh đang bẻ lái câu chuyện, khiến em xấu xa hơn thực tế rồi. Em biết mình chẳng thể bị trừng phạt khi mua một cái mũ, nhưng việc kia thì có. Em biết anh không phải sợ có ai phát hiện ra anh đã mua cái mũ mới, mà là sợ người ta phát hiện ra anh đã làm chuyện kia. Nhưng đó chỉ là ví dụ thôi mà. Anh có thể nhớ nó rất rõ, nhưng không cần phải lo lắng về nó mọi lúc mọi nơi, để nó làm u ám cuộc sống của anh. Ý em là vậy.”

Nhưng anh đã bị á khẩu, vẫn không thể ngấm nổi cái ví dụ khủng khiếp của cô.

Cô đứng dậy và từ từ tiến về phía anh, cuối cùng đứng lại, nhìn xuống, và đặt tay lên vai anh, với vẻ gần như chiếu cố, chắc chắn không phải là hâm mộ tôn sùng.

“Anh muốn biết vấn đề nằm ở đâu không, Lou? Em sẽ cho anh biết. Sự khác biệt giữa anh và em không phải là em không sợ bị phát hiện bằng anh, em cũng sợ chứ. Mà là anh buông lỏng cho lương tâm khủng bố mình về chuyện đó, còn em thì không. Anh coi trọng vấn đề tốt xấu, đúng sai; anh biết đấy, như những bài giảng ngày Chủ nhật ở trường của trẻ con: lên thiên đàng hay xuống địa ngục. Với em, nó chỉ là một sự kiện mà đã xảy ra thì đừng nói đến nữa. Anh cứ ao ước có thể quay lại và làm lại từ đầu, nếu thế anh ắt sẽ không hành động như vậy. Vấn đề nằm ở đó đấy. Lương tâm đang gặm nhấm anh. Đó là thứ khiến anh khổ sở.”

Cô thấy mình đã làm anh sốc. Cô khẽ nhún vai, và quay đi. Cô cầm chiếc váy lót bằng vải muslin xếp li ở eo nằm trên thành giường, giũ tung ra khiến những nếp gấp tỏa thành vòng tròn, bước vào trong và kéo nó lên eo mình. Thứ trang phục ngắn cũn kỳ cục của cô biến mất, đôi chân cô lại được che kín bình thường xuống tận sàn.

“Hãy nghe lời khuyên của em, và học cách nhìn nhận nó giống em, Lou ạ,” cô tiếp tục. “Anh sẽ thấy nó đơn giản hơn nhiều. Nó không phải thứ tốt đẹp, và cũng không phải thứ xấu xa; nó…,” đến đây cô nhượng bộ bằng cách dịu giọng hơn, “… chỉ là thứ mà anh phải cẩn thận, thế thôi.”

Cô cầm chiếc váy lót thứ hai lên, chiếc này bằng vải taffeta viền đăng ten, và mặc ra bên ngoài chiếc đầu tiên.

Anh kinh hoàng khi từng chút một khám phá ra sự thật đáng sợ: đó là cô không có chút ý thức đạo đức nào hết. Cô là một kẻ tàn ác, theo đúng nghĩa đen của từ này.

“Chúng ta đi dạo một lúc chứ?” Cô đề nghị. “Hôm nay là ngày lý tưởng để đi dạo.”

Anh gật đầu, môi hé ra, không sao phát âm nổi.

Cô quay sang hướng này và đứng trước tấm kính, cầm mấy bộ trang phục mặc ngoài lên ngang vai để đánh giá độ hấp dẫn. “Em nên mặc bộ nào bây giờ? Bộ xanh lam? Nâu vàng? Hay bộ kẻ ô này?” Cô hơi bĩu môi nhăn nhó. “Cái nào em cũng mặc hai, ba lần rồi. Mọi người sẽ bắt đầu nhận ra chúng mất. Lou, lấy tiền trong cái hộp của anh trước khi đi nhé, thế mới là cậu bé ngoan. Em nghĩ đã đến lúc anh mua cho em bộ váy mới.”

Không có chút ý thức đạo đức nào hết.