Chương 51
Phát hiện ấy lẽ ra đừng nên như sét đánh ngang tai như thế. Một phút trước họ đang sung túc, anh có thể chi trả cho mọi thứ cô muốn. Một phút sau họ thành nghèo túng, cố lắm mới đáp ứng nổi chi phí của buổi tối ăn chơi đã lên kế hoạch.
Nó không nên bất ngờ như thế mới phải, anh thú nhận với chính mình, không nên khiến họ trở tay không kịp như thế. Không phải đùng một phát anh hết sạch tiền. Nhưng cũng không có sự bổ sung nào cả. Cái ngưỡng chạm đáy cuối cùng cũng phải đến. Chỉ cần anh chịu khó kiểm tra thì sẽ thấy nó thấp thoáng. Nhưng anh không làm, có lẽ vì sợ, trong thâm tâm anh sợ rằng mình sẽ nhận được chính xác kết quả ấy: sự chấm dứt hoàn toàn. Sợ luồng gió lạnh ắt sẽ thổi vào bữa yến tiệc, sợ bóng mây đen làm tối sầm ly rượu của họ. Cứ để mai rồi tính, vẫn còn ngày mai kia mà. Và trong khi đó, âm nhạc cứ nổi lên, điệu waltz quay cuồng, nhanh hơn, không cho ai dừng lại để thở.
Lần nào anh cũng vin vào cái cớ ấy, trong vội vã, trong bất cẩn, mà không tính xem cái gì đã hết. Chỉ cần vẫn còn thứ gì đó, mới là điều quan trọng. Thứ gì đó để dùng cho lần sau. Và giờ đây lần sau đã là lần cuối. Và không còn lần sau nào nữa.
Tối đó, họ chuẩn bị ra ngoài, chiếc túi thơm ngoắt qua ngoắt lại đằng sau cô như đuôi một con công trắng vô hình đang vênh váo, luồng điện phấn khích trước lúc khởi hành kêu lách tách quanh họ, cô nhét chiếc khăn tay đăng ten vào trong cổ găng tay, anh nán lại để tắt những chiếc đèn khí đốt. Cô sột soạt trong bộ váy vải taffeta màu vỏ cam, viền những dải da hải cẩu màu nâu. Chùm lông vũ màu cam phất phơ như những xúc tu sống trên mũ. Cô đã ra ngoài cửa, háo hức muốn đi, chỉ chờ anh ra và đóng cửa, tỏ vẻ sốt ruột.
“Anh đem đủ tiền chưa, anh yêu?” Cô ngọt ngào hỏi. Và cách nào đó khiến nó thấm đẫm không khí gia đình, như một cô vợ lo lắng cho chồng, như thể cô đã nói, “Anh mặc đủ ấm chưa?” hoặc “Anh cầm chìa khóa cửa chưa?” mặc dù mục đích của nó chẳng có tính yêu thương tẹo nào, mà ngược lại.
Anh kiểm tra ví tiền.
“Chưa, may mà em đã nhắc,” anh nói. “Anh phải lấy thêm. Chỉ mất một lát thôi, em xuống trước đi.”
“Không sao cả,” cô nói. “Khi anh vào muộn, mọi người sẽ càng chú ý đến anh và trang phục của anh hơn.”
Cô vẫn đứng ở cửa, đang lơ đãng gõ cây quạt nhỏ đã gấp, buộc vào chiếc móc lụa ở eo, vào lòng bàn tay kia, thì anh từ phòng ngủ trở ra.
Trông thấy anh, cô hơi nhún gối, nhấc gấu váy lòa xòa lên, và với tay nắm lấy núm cửa, định đóng cửa hộ anh, chuẩn bị lên đường.
Rồi cô nhận ra dáng đi của anh đã thay đổi, do dự, ngập ngừng, không quả quyết như lúc đi vào.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Anh đang cầm hai tờ giấy bạc, đưa ra trước mặt, như thể không biết làm gì với chúng.
“Còn lại từng này. Đây là toàn bộ những gì còn lại,” anh nói một cách ngây ngốc.
“Ý anh là nó đã bị mất, bị lấy cắp?”
“Không, chúng ta đã tiêu hết. Hẳn là thế, song anh đã không nhận ra. Anh thấy nó mỏng dần đi, nhưng… lẽ ra anh nên nhìn kĩ hơn. Mỗi lần anh mở ra và… nó luôn có vẻ như sắp hết. Anh đã không biết, cho đến lúc này… đây là tất cả…” Anh giơ nó lên vẻ bất lực, rồi hạ xuống.
Giờ anh đứng bất động, nhìn cô chứ không nhìn nó, như thể cô sẽ cho anh câu trả lời mà anh không thể tự tìm ra. Cô nhìn lại anh, song không nói gì. Sự im lặng bao trùm hai người.
Môi cô hé ra, nhưng trong ngỡ ngàng, không thốt lời nào. Một hơi thở nhẹ đi qua, thành một tiếng “Ồ,” đã hiểu.
Cuối cùng tay cô rời núm cửa, buông thõng về chỗ cũ bên sườn cô, với một tiếng va chạm hơi gắt.
“Chúng ta sẽ làm gì?” Cô hỏi.
Anh không đáp.
“Thế nghĩa là chúng ta… không đi nữa à?”
Anh nhìn cô, vẫn không đáp. Anh quan sát cô từ đầu đến chân, thấy cô đã chăm chút tô điểm đẹp nhường nào, hình ảnh cô trưng ra hoàn mỹ đến từng chi tiết ra sao. Đúng hơn là dự định trưng ra, nếu có cơ hội.
Anh đột ngột quay người, với tay lấy mũ, một cách quả quyết và cố chấp.
“Anh sẽ xin khất nợ. Chúng ta là khách quen ở nhiều nơi; họ sẽ đồng ý cho chúng ta nợ.”
Giờ đến lượt cô đứng ngây ra ngoài cửa. Cô đăm chiêu nhìn xuống một điểm vô định, cuối cùng khẽ lắc đầu, một nụ cười không hề vui vẻ làm cong khóe môi. “Không,” cô nói. “Không giống nhau. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy tệ rồi. Sau đó họ sẽ đối xử thiếu tôn trọng hơn, khi anh xin xỏ họ. Hoặc họ sẽ bắt đầu săn đuổi anh trong vài ngày, và anh sẽ thê thảm gấp bội lúc trước.”
Cô rời khỏi cửa, cuối cùng cũng đóng nó lại, nhưng trước mặt chứ không phải sau lưng. Và bằng cái hẩy tay, để nó tự khớp vào vị trí. Anh cố tìm hiểu xem hành động ấy có phải do tâm trạng bực bội không, và không thể khẳng định. Có thể nó chỉ là sự phóng túng hoạt bát, một nỗ lực muốn anh thấy cô không quan tâm đi hay ở. Nhưng cho dù không có sự bực bội trong đó, ý nghĩ về sự bực bội vẫn ghim trong đầu anh. Cho nên nó đã đóng một vai trò quan trọng, theo cách nào đó.
Anh nhìn cô quay về, trong dáng điệu uể oải, với chiếc ghế trước gương mà cô đã ngồi cả tiếng đồng hồ ban nãy. Nhưng giờ cô quay lưng lại tấm kính, không phải quay mặt. Giờ quy trình cũ đã đảo ngược. Giờ, bằng cử chỉ máy móc, cô đang tháo từng phụ kiện cô đã vô cùng hào hứng đeo lên người lúc nãy. Đôi găng tay bay qua vai cô rơi xuống vắt vẻo trên bàn trang điểm. Một lúc sau là cây quạt chưa hề mở, chức năng điệu đà tiêu khiển của nó chưa có cơ hội được khoe ra. Chiếc mũ nhỏ xíu với túm lông vũ phất phơ màu cam, cô liệng khỏi một bên đầu (nhưng một cách khôn ngoan chứ không hung hăng) và rơi xuống mặt chiếc ghế gần đó. Những chiếc lông vũ dập dờn phía trên một lúc như loài thực vật ở đáy đại dương dao động theo dòng nước, rồi rủ xuống yên lặng.
“Anh nên thắp lại đèn,” cô nói không âm sắc, “chừng nào chúng ta còn ở trong này.”
Cô lần lượt nhấc bàn chân, gót hướng lên trên, với tay ra sau tháo đôi giày xa-tanh màu đồng với gót hình Ống cuộn thời Louis XV, cao ba inch, một chiều cao mạo hiểm nhưng phải chấp nhận vì vóc dáng của cô. Và cô để chúng rơi tự do, rồi đặt bàn chân mang tất xuống sàn như cũ.
Và sau cùng, cô cởi những khuy buộc sau lưng, để chiếc váy lỏng ra và tuột xuống, nhưng chỉ đến ngang eo, và cứ ngồi như thế, nửa mặc nửa không trong sự lộn xộn bừa bãi. Như thể cố tình.
Anh bàng hoàng nhìn cô phá bỏ cái tác phẩm nghệ thuật mà cô đã bỏ bao công sức tạo nên. Nó đánh thẳng vào anh mạnh hơn bất cứ lời trách móc nào có thể nói ra.
Siết chặt hai nắm tay trong túi quần, anh nhìn xuống đất, cảm thấy mình thật nhỏ nhoi và hèn mọn.
Cô tháo chuỗi ngọc trai trên cổ xuống, gom thành nắm, tung lên rồi bắt lại trong lòng bàn tay như ước lượng.
“Chỗ này có đủ không? Nếu đủ thì anh hãy cầm lấy.”
Mặt anh trắng bệch như bị nội thương. “Bonny!” Anh yêu cầu cô một cách cứng nhắc. “Đừng bao giờ nói vậy với anh nữa.”
“Em không có ý gì cả,” cô đấu dịu. “Anh đã mua nó mất hơn 100 đô la đó thôi? Em chỉ nghĩ…”
“Khi anh mua món đồ nào cho em, thì nó là của em.”
Họ im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn theo hai hướng ngược nhau. Anh nhìn ra cửa sổ, và khung cảnh buổi tối xa xa bên ngoài. Cô nhìn ra cửa chính, và (có lẽ) buổi tối đầy mời gọi ngoài đó.
Lát sau cô châm một điếu thuốc, rồi lập tức xin lỗi, “Ôi, em quên mất. Anh không thích em làm thế.” Và quay người định dụi tắt.
“Đừng tắt,” anh nói vô hồn. “Cứ hút nếu em muốn.”
Tuy vậy cô vẫn tắt điếu thuốc.
Quay người lại, cô gác một đầu gối về phía trước, đan hai tay quanh nó, thoải mái ngả người ra sau. Rồi ngay lập tức, lại với vẻ ăn năn, cô bỏ tư thế đó. “Ôi, em quên mất. Anh cũng không thích em làm thế.”
“Đó là trước kia, khi em được cho là Julia,” anh nói. “Giờ khác rồi.”
Đột nhiên anh nhìn cô với vẻ đặc biệt chăm chú, như tự hỏi một cách muộn màng rằng đây có phải là một cách trách móc không lời nữa của cô: nhắc nhở về những chỉ trích trong quá khứ của anh trước những tật xấu của cô. Tuy nhiên gương mặt cô không biểu hiện gì. Có vẻ cô còn không thấy anh đang nhìn mình. Khóe miệng cô cong lên trong sự hài lòng bình thản.
“Anh xin lỗi, Bonny,” anh lên tiếng.
Tâm trí lang thang của cô trở về với anh. “Không sao cả,” cô nói điềm tĩnh. “Em đã gặp chuyện này trước đây. Với anh là lần đầu, sẽ khó khăn hơn.”
“Em còn chưa ăn tối,” anh nói. “Đã gần 8 giờ.”
“Phải rồi,” cô vui vẻ đồng ý. “Chúng ta vẫn có thể ăn, đúng không?”
Một lần nữa anh tự hỏi có ẩn ý nào trong đó không? Có vẻ nó lại là sự suy diễn của anh. Nhưng không có lửa làm sao có khói.
Cô đứng lên, đi đến bức tường lấy cái ống nói xuống. Cô thổi qua miệng ống và một tiếng huýt sáo chạy xuống mãi bên dưới, tới điểm đến của nó.
“Cho gọi một người phục vụ lên đây,” cô nói. “Chúng tôi ở phòng 12.”
Khi phục vụ phòng đến, cô đặt món cho Durand trước.
“Đem cho chúng tôi thứ gì đó nhẹ nhàng thôi,” cô nói. “Chúng tôi không đói lắm. Mỗi người một miếng sườn cừu là vừa đủ. Không súp, không đồ ngọt…”
Ánh mắt Durand lại tìm đến gương mặt cô để xem sự nhấn mạnh mỉa mai ấy có nhằm vào mình không. Nhưng cô không giao mắt với anh.
“Thế là hết rồi phải không, Madame?”
“À phải, còn nữa. Đem cho chúng tôi một bộ bài, cùng khay đồ ăn. Chúng tôi sẽ ở đây cả buổi tối.”
“Em định dùng bộ bài làm gì?” Durand hỏi khi cửa vừa đóng.
Cô quay sang anh mỉm cười ngọt ngào. “Đánh bài đôi, em sẽ dạy anh. Nó là cách giết thời gian không gì bằng.”
Nhất thời anh không phản ứng kịp, mãi bốn hay năm phút sau mới ngấm.
Thình lình anh cầm món đồ sứ trang trí trên chiếc bàn giữa phòng lên và nghiến răng ném thẳng vào bức tường đối diện.
Hẳn là cô đã quen với bạo lực, một sợi tóc cũng không động, và mi mắt cô chỉ nhướng lên đủ để xem xảy ra chuyện gì.
“Họ sẽ bắt đền chúng ta, Lou. Giờ ta không đủ khả năng trả nữa.”
“Ngày mai anh sẽ đi New Orleans,” anh nói, giọng ồm ồm hung hăng. “Anh sẽ đón chuyến tàu đầu tiên. Em cứ đợi ở đây. Anh sẽ lại có tiền, rồi em sẽ thấy. Anh sẽ lấy ở chỗ Jardine.”
Mắt cô giờ mở to hơn, nhưng có sâu hơn chút nào vì lo lắng hay không thì rất khó nói. “Không,” cô kinh hãi bảo. “Anh không thể đến gần nơi đó, không được. Chúng ta đang bị truy nã. Họ sẽ bắt anh.”
“Còn hơn là ru rú ở đây thế này, sống như một con chó.”
Giờ cô mới nở nụ cười rạng rỡ thực sự, không phải phiên bản nhợt nhạt như sáp trên môi nữa. “Đó mới là Lou của em chứ,” cô thì thào, giọng ấm và mượt như nhung. “Đó mới là câu trả lời đúng. Em yêu người đàn ông biết nắm lấy cơ hội.”