← Quay lại trang sách

Chương 57

Lần này anh không nói với cô, nhưng cô đoán được qua vẻ mặt anh. Cô thấy anh đứng bên cửa sổ, cắn môi nhìn chằm chằm vô định ra ngoài. Và khi cô nói câu gì đó với anh, thay vì trả lời anh lại quay đi, đút tay vào túi và sải những bước dài quanh phòng.

Đến giờ cô đã hiểu anh quá rõ, cô biết nó không thể là gì khác ngoài chuyện đó.

Cuối cùng cô gật đầu, sau một lúc quan sát kĩ càng. “Lại nữa à?” Cô hỏi một cách kín đáo.

“Lại nữa,” anh đáp, và dừng lại, gieo mình vào chiếc ghế.

Cô cáu kỉnh quăng vèo chiếc tất đang vắt trên cánh tay để tìm chỗ rách. “Sao chúng ta cứ gặp phải chuyện này thế?” Cô cằn nhằn. “Chúng ta chưa kịp quay đi và thở phào thì nó đã lại hết, và mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.”

“Với ai cũng vậy thôi,” anh rầu rĩ. “Nó là thứ ta không thể cất giữ và sử dụng cùng lúc.”

“Với chúng ta, nó có vẻ quá nhanh!” Cô thốt lên chua chát. “Em chưa từng gặp chuyện tương tự.” Giờ cô mới đi đến cửa sổ, tìm kiếm ngôi sao may mắn của họ chập chờn ở tít xa, ngôi sao mà anh lùng sục trước đó. Chỉ tìm cho hai người họ, không phải ai khác. “Thế nghĩa là lại về New Orleans ư?”

Họ đã phát triển đến mức độ có thể hiểu nhau mà gần như không cần nói, chắc chắn là không cần cả câu đầy đủ thành tố.

“Chẳng còn New Orleans nữa, hết rồi! Chẳng còn gì ở đó nữa mà quay về.”

Họ tiến triển đến độ giống nhau cả về cung cách. Giờ đến lượt cô cắn môi. “Chúng ta còn bao nhiêu?”

“Hơn hai trăm đô,” anh trả lời mà không ngẩng đầu lên.

Cô đến gần và đặt tay lên phía ngoài cánh tay anh, như muốn thu hút sự chú ý; mặc dù không cần làm vậy thì cô vẫn đạt được điều đó.

“Có hai lựa chọn,” cô nói. “Chúng ta có thể ngồi đây và không làm gì, cho đến khi nó hết sạch. Hoặc chúng ta dùng nó cho công việc.”

Anh chỉ ngước nhìn cô, lần này đã xảy ra lỗi trong sự thông hiểu nhau, có một điếm mù.

“Em biết nhiều người đàn ông với chưa đầy hai trăm đô tiền cược mà kiếm được hai hoặc ba nghìn đô.”

Cô vẫn đặt tay lên cánh tay anh, theo cách nào đó, như đang truyền ý nghĩ ấy sang, không phải bằng lời nói. Nó vẫn thất bại.

“Anh biết trò bài bạc nào không?” Cô lại hỏi.

“Hồi còn thanh niên, có một trò anh hay chơi mỗi tối với Jardine. Trò bezique thì phải… anh không nhớ rõ…”

“Ý em là chơi thực sự ấy,” cô sốt ruột cắt ngang.

Anh liền hiểu ra.

“Ý em là đánh bạc? Tìm vận may?”

Cô lắc đầu, càng sốt ruột hơn. “Chỉ lũ ngu mới đánh bạc với nó. Chỉ lũ ngu mới tìm vận may ở nó. Em sẽ chỉ anh cách chơi để tăng con số 200 lên.”

Anh nhận ra cô muốn nói gì.

“Gian lận,” anh nói yếu ớt.

Cô nguẩy đầu đi chỗ khác, rồi lại quay lại.

“Đừng có đao to búa lớn thế. Gian lận chỉ là một cách nói. Sao phải dùng cái từ ấy? Còn đầy từ thích hợp hơn. ‘Chuẩn bị’ tốt. ‘Đảm bảo’ để không thua. Tại sao cứ phó mặc tất cả cho vận may? Vận may chỉ là một ả điếm.”

Cô bỏ đi, nắm lưng chiếc ghế, lôi nghiêng theo mình.

“Anh ngồi xuống đây. Em dạy anh cách chơi trước.”

Cô là một giáo viên giỏi. Trong vòng một giờ anh đã nắm vững.

“Giờ anh đã biết cách chơi bài faro,” cô nói. “Anh hiểu rõ nó cũng như em hay bất cứ ai khác. Giờ em sẽ dạy anh phần quan trọng. Trước tiên em cần đeo mấy thứ.”

Anh ngồi lật giở những lá bài, trong lúc chờ đợi. Cô quay lại với trang sức đầy người, như cô ắt sẽ mang vào mọi buổi tối. Nhìn nó thật lố bịch và kệch cỡm so với bộ dạng lôi thôi của cô.

Cô ngồi xuống trước mặt anh, và bàn tay anh bất giác run lên. Giống như nó sắp sửa làm một việc ghê tởm.

“Cần ghi nhớ bốn chất,” cô giảng giải. “Em không tham gia chơi cùng anh được, họ không đánh bài với phụ nữ, và tất cả phụ thuộc vào sự phối hợp nhịp nhàng giữa chúng ta. Trên tàu thủy, nó chưa từng thất bại, vì thế nó không được thất bại ở đây. Nó là phương pháp đơn giản nhất, và dễ bại lộ nhất, nhưng chúng ta phải sử dụng nó, vì những ngón tay anh chưa đủ khéo léo để sắp đặt một ván bài, thế nên anh phải dựa vào em mới mong qua cửa. Chúng ta sẽ dùng nó dè sẻn, chỉ trong những thời khắc quyết định. Giờ anh hãy nhớ này. Khi tay em lướt xuống ngực, đó là chất cơ. Mặt dây chuyền ở cổ, đó là chất rô. Hoa tai bên trái, chất bích. Hoa tai bên phải, chất nhép. Rồi tay em đi xuống lần nữa là sẽ cho anh biết con số. Những ngón tay được tính từ một đến mười, bắt đầu ở ngoài cùng bàn tay trái. Ngón út tay trái là một, ngón út tay phải là mười. Ngón nào em gập vào, hoặc chỉ co lại một chút, đó là số của quân bài.”

“Nếu bên kia đang cầm quân J, Q hay K thì làm cách nào nhận biết?”

“Chúng đi theo thứ tự bình thường, mười một, mười hai, mười ba. Quân K sẽ gập ngón út và ngón thứ ba bàn tay trái. Quân Át đơn giản là số một.”

“Làm sao em có thể hi vọng nhìn thấy mọi quân bài của đối phương, và ra hiệu cho anh?”

“Em không thể và không cố nhìn. Anh chỉ cần một hoặc hai quân bài trên cùng, em sẽ cho anh biết từng đó.”

Cô đẩy bộ bài tới trước mặt anh.

“Cùng chơi nào!”

Cô xáo bài.

“Giờ cho em biết trong tay em cầm quân gì?”

Anh quan sát cô.

“Những quân bài trên cùng của em là Q rô, J cơ, Át nhép.”

Anh không nhận được lời khen nào.

“Anh nhìn em chằm chằm như thế thì người mù cũng nhận ra ý đồ của anh. Anh phải chơi trò này bằng khuôn mặt cũng như những ngón tay. Nhớ lấy! Giờ bắt đầu lại nào!”

Anh nói đáp án cho cô lần nữa.

“Khá hơn rồi, nhưng anh quá chậm chạp. Họ sẽ không chờ trong lúc anh lẩm nhẩm trong đầu đâu. Lại lần nữa.”

Lời khen duy nhất của cô là cái gật đầu. “Lần nữa.” Lần này cô đã thừa nhận, “Anh không ngốc đâu, Louis!”

Đột ngột anh quăng những quân bài sang bên. “Anh không làm chuyện này được, Bonny!”

Cô ném cho anh cái nhìn gay gắt.

“Tại sao? Anh quá thánh thiện à? Nó vấy bẩn anh à?” Anh cụp mắt xuống trước ánh mắt cô, cào những ngón tay tuyệt vọng lên tóc.

“Anh từng giết một người ở Mobile, nếu như em còn nhớ!” Cô đay nghiến. “Nhưng anh lại không thể mài giũa kĩ năng đánh bài. Không, anh đạo đức giả thì có.”

“Chuyện đó khác…” (Và tại sao em lại chọn cách ném nó vào mặt anh? Anh nghĩ.)

“Nếu có điều gì làm em phát ốm, thì đó là một gã đàn ông trong sạch. Anh nên mặc ngược cổ áo lại đi. Tốt thôi. Chúng ta sẽ không nhắc đến nó nữa. Cứ ngồi ôm ấp 200 đô la của anh cho đến khi nó hết sạch.” Cô tức giận xô ghế sang bên khi đứng dậy.

Anh nhìn cô đi xăm xăm ra cửa, túm lấy quả đấm, mở cửa để ra ngoài.

“Em muốn anh làm chuyện này đến thế ư?” Anh hỏi. “Đến thế ư?”

Cô dừng lại và ngoái nhìn anh. “Đó là vì lợi ích của anh, không phải của em. Em chỉ cố giúp anh chứ em chẳng thu được gì. Em có thể ra đi. Em đã làm thế một lần, và em có thể làm thế lần nữa.”

Anh nghe rõ trong đó cái từ mà cô không nói: một mình.

“Anh sẽ làm chuyện đó vì em, Bonny,” anh ủ rũ nói. “Anh sẽ làm vì em.”

Cô hạ mi mắt xuống vẻ hài lòng. Cô lại trở vào và ngồi xuống. Gương mặt cô từ từ dãn ra, chăm chú vào công việc dạy dỗ. “Giờ em đang cầm quân gì đây?”