Chương 58
Anh chẳng bao giờ biết cô tìm ra chỗ đó bằng cách nào. Anh ắt chẳng ngờ rằng nó tồn tại. Dường như cô có biệt tài đánh hơi ra những nơi như vậy cách xa cả dặm.
Nó nằm ở tầng hai, trên chiếc cầu thang thỉnh thoảng sẽ có người đi xuống nhưng tuyệt nhiên không thấy ai đi lên. Bên dưới là một nhà hàng và bar rượu. Họ từng đến đây đôi lần trong những chuyến chơi đêm, không thấy có gì đặc sắc nên sớm bỏ đi. Nếu cô có khám phá ra điều gì sau đấy, cô cũng không kể lại với anh.
Bây giờ họ đến, với 200 đô la trong người anh, và chọn chỗ ngồi ở tầng dưới, chỉ có hai người, gần cầu thang, bên hai ly Burgundy.
“Em chắc chứ?” Anh hỏi đi hỏi lại bằng giọng thì thào ngờ vực.
Cô thoáng chau mày xác nhận. “Em biết. Em đảm bảo. Em đã thấy vẻ mặt ấy ở một hoặc hai người khi họ đi xuống những bậc thang kia vào tối hôm nọ. Em từng trông thấy những vẻ mặt ấy trước đây. Da mặt trắng bệch, mắt sáng rỡ và kích động.” Cô vỗ đầu gối anh dưới gầm bàn. “Hãy kiên nhẫn. Làm như em dặn khi đến lúc.” Họ ngồi đó một lúc, cô bí hiểm, anh bồn chồn. “Đến lúc rồi,” cuối cùng cô nói.
Anh ngoắc phục vụ. “Cho tôi thanh toán.” Anh lấy ra cả 200 đô la, cố ý cho gã thấy, trong lúc lựa một tờ để trả. Còn cô che miệng ngáp một cách tinh tế. Anh quay đầu sang gã phục vụ. “Ở đây chán chết. Cậu không có trò gì… thú vị hơn sao?”
Gã phục vụ đến chỗ người quản lí che miệng bàn bạc. Đến lượt tay quản lí đi tới, kín đáo nghiêng người qua lưng ghế của Durand.
“Tôi có thể giúp gì ngài?”
“Ông có thể phục vụ chúng tôi thứ gì vui vẻ hơn thế này không?”
“Nếu ngài đi một mình, tôi sẽ đề xuất…”
“Cứ đề xuất đi,” Durand khuyến khích.
“Có vài quý ông trên gác… ngài hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi hiểu,” Durand đáp. “Giá mà tôi biết sớm hơn. Ta đi thôi em.”
“Cả quý cô nữa ạ?” Gã quản lí hồ nghi hỏi.
“Tôi rất biết cư xử,” cô cười yểu điệu. “Tôi sẽ yên lặng như một con chuột. Sẽ không ai biết tôi có mặt ở đó.”
“Hãy nói với họ là ông Bradford dưới nhà giới thiệu ngài lên. Chúng tôi không thích có quá nhiều sự chú ý. Nó chỉ là trò giải trí của vài khách quen chỗ chúng tôi.”
Họ đi lên vào thời điểm thuận lợi, khi không ai có vẻ đang quan sát. Durand gõ vào cánh cửa đôi đồ sộ, bên trong có tiếng trò chuyện rì rầm. Một người đàn ông mở cửa và nhìn họ, giữ nó sao cho họ không ngó được vào trong.
“Ông Bradford dưới nhà giới thiệu chúng tôi lên đây.”
“Chúng tôi không tiếp phụ nữ ở đây, thưa ông.”
Cô nở nụ cười rạng rỡ nhất. Mắt nhìn vào mắt anh ta. Bàn tay còn đặt lên cánh tay anh ta một lát. “Luật nào cũng có ngoại lệ. Anh không định chặn tôi bên ngoài thật chứ? Tôi sẽ rất cô đơn nếu không có anh ấy.”
“Nhưng chuyện của cánh đàn ông có thể…”
Cô bẹo đùa cằm anh ta. “Đó, đó! Tôi từng nghe chồng tôi chửi thề rồi, tôi sẽ không bị sốc đâu.”
“Xin đợi một chút.”
Anh ta đóng cửa lại, lát sau mở ra và đưa cho cô chiếc mặt nạ mắt bằng nhung đen. “Có lẽ cô sẽ thấy thoải mái hơn với cái này.”
Cô liếc nhìn Durand châm biếm, như muốn nói “Đúng là gã khờ!” Tuy nhiên cô vẫn đeo vào.
Người đàn ông đứng sang một bên, giữ cánh cửa cho họ.
“Em có cần lả lơi đến mức ấy không?” Durand nói nhỏ với cô trên đường đi.
“Chẳng phải nó đã giúp em được vào sao?”
Sự xuất hiện của cô tạo nên một luồng chấn động. Anh đã chứng kiến cô thu hút sự chú ý ở bất cứ nơi nào họ đến, nhưng không gì sánh được với lần này. Tiếng trò chuyện rì rầm đông cứng thành im lặng chết chóc. Ván bài dừng giữa chừng ở các bàn. Một, hai người ngập ngừng với tay ra sau như định lấy áo khoác, song không hoàn thành được ý định.
Cô che miệng nói gì đó với chủ nhà, người này liền rành rọt thông báo, “Quý cô mong các vị quên đi việc cô ấy ở đây. Cô ấy chỉ muốn xem chơi bài.”
Cô e lệ cúi đầu, trong điệu bộ khiêm tốn có phần giả đò, và đi tiếp, khoác tay Durand.
Người hướng dẫn giới thiệu họ với một bàn, sau khi hỏi tên anh, và được sự đồng ý của những người chơi khác trong bàn. “Ông Castle… ông Anderson, ông Hoffman, ông Steeves.”
Bonny không được giới thiệu, lễ nghi trong trường hợp này được bỏ qua cho cô.
“Champagne cho các quý ông đây,” Durand lập tức ra lệnh khi ngồi vào chỗ.
Một người hầu da đen đem rượu đến, nhưng cô lập tức giành lấy nhiệm vụ của ông ta, “Xin cho tôi vinh hạnh được phục vụ các quý ông ở bàn đây.” Và đi vòng quanh từ người này tới người khác, rót rượu cho họ, sau khi bài đã được chia. Rồi ngồi lui về sau một quãng, với dáng điệu của một cô bé vì cư xử ngoan ngoãn nên được phép thức khuya cùng người lớn trong nhà. Thêm đôi chân đung đưa từ trên ghế nữa thì cô sẽ thành công tột bậc với vai diễn ấy.
Durand lại lấy ra 200 đô la, với cử chỉ y hệt, như thể nó chỉ là một phần nhỏ trong số những gì anh mang theo, và ván bài bắt đầu.
Trong vài phút, nó không còn là 200. Và từ đấy trở đi nó không bao giờ giảm xuống 200 nữa, mặc dù lúc lên lúc xuống. Cuối cùng nó tăng gấp đôi, và khi nó tăng gấp đôi lần nữa, anh kiếm được hai cọc từ nó, vì thế hẳn là anh có 1.000 đô la tiền thắng bài trên mặt bàn. Anh không được cất đi bất cứ phần nào, theo luật chơi quy định, ván bài vẫn tiếp tục.
Căn phòng ấm và bức bí, những người chơi càng nóng hơn bởi sự phấn khích. Rượu Champagne để sẵn bên cạnh được uống một cách khoan khoái bằng những ngụm ừng ực vào mọi lúc. Mỗi lần có chiếc ly nào cạn, một cái bóng nhanh nhẹn, hơn cả một cái bóng, khéo léo đưa nó ra sau lưng người chơi một quãng ngắn để không ảnh hưởng đến tầm quan sát của họ trên bàn, và rót đầy nó ở đó. Bằng cử chỉ duyên dáng, dễ thương, yêu kiều, bàn tay đưa lên cổ, hoặc ngực, hoặc lên tai, để không giọt nào bị sánh, khi cốc rượu được đưa về chỗ cũ. Những ngón tay búp măng, ngón này hoặc ngón kia gập vào ngắn hơn những ngón còn lại, ôm quanh chân ly rượu.
Thỉnh thoảng cô nhận được lời cảm ơn lơ đãng từ người chơi, đa phần họ chẳng hay biết về cô, vì nhu cầu của họ được phục vụ một cách kín đáo.
Mỗi lần cô hất quạt ra hiệu cho người hầu, anh ta liền đem một chai nữa đến, và khi chiếc nút bần bị bật ra, cô giật mình hết sức dễ thương, như một sinh vật bé bỏng nhút nhát không quen với những nút rượu Champagne.
Nhưng đột nhiên cả bàn im lặng. Trò chơi đã tự động dừng. Mỗi người chơi vẫn nhìn vào những quân bài của mình, nhưng không có động thái gì.
“Bất cứ khi nào các vị sẵn sàng,” Durand vui vẻ nói.
Không ai đáp lời, không ai ra bài.
“Tôi đang chờ đây, các vị,” Durand nói.
Không ai ngẩng lên trước câu nói của anh. Và câu trả lời phát từ một người vẫn cúi đầu xuống những lá bài.
“Ngài cho cô ta lui đi?” Người ngồi gần anh nhất nói.
“Ý ngài là gì?”
“Ngài cứ muốn nói thẳng hả?” Bây giờ tất cả bọn họ đều nhìn anh.
Durand đứng phắt dậy với vẻ phẫn nộ gượng gạo. “Tôi muốn biết ngài nói thế là có ý gì?”
Đối phương cũng đứng lên, chậm rãi hơn chút ít. “Đây!” Anh ta đập bộ bài trải rộng thành một khối trên bàn, và lấy nó tát vào mặt Durand hai cái, bên này rồi bên kia.
“Nếu có cái gì hèn hạ hơn một gã đàn ông chơi gian lận, thì đó là gã đàn ông sử dụng phụ nữ để gian lận!”
Durand cố đấm lại anh ta, anh đã quên hết hoàn cảnh của mình, chỉ còn sự tức khí rần rật trên hai má, bởi anh chưa từng chịu đựng sự lăng nhục để quen với những chuyện thế này. Nhưng những người khác cũng đã đứng bật dậy, và họ xúm vào trói giật hai cánh tay anh lại. Anh vùng vẫy cố thoát ra, nhưng kết quả đạt được chỉ là khiến cơ thể bọn họ hơi lắc lư theo anh; họ quá đông so với anh.
Chiếc bàn chao đảo, một chiếc ghế đổ. Tiếng hét của cô yếu ớt và vô ích đằng sau, the thé với vẻ đoan trang khiếp hãi.
Tay quản lí xuất hiện như có phép màu. Cuộc vật lộn dừng lại, nhưng họ vẫn giữ chặt Durand, gương mặt trắng bệch như đá cẩm thạch của anh giờ cúi gằm như né tránh những ánh mắt thiêu đốt.
“Người này là một tên bạc bịp bẩn thỉu. Chúng tôi cứ nghĩ nơi này chỉ dành cho các quý ông. Ông nên bảo vệ tên tuổi nhà hàng cho tốt hơn.”
Anh không tìm cách phủ nhận; chí ít anh vẫn còn chút sĩ diện. Đó là tất cả những gì anh còn lại. Áo sơ mi của anh bị toạc ra đến ngực, có thể thấy lồng ngực anh đang phập phồng dữ dội. Nhưng giờ đây khó mà vì căng thẳng thể chất, mà do nhục nhã nhiều hơn. Cả căn phòng vây quanh họ, tất cả các ván bài bị bỏ ngang.
Gã quản lí ra hiệu cho hai tên tay chân vạm vỡ. “Tống hắn ra khỏi đây. Nhanh lên. Tôi điều hành một nơi trung thực. Tôi không chứa loại đó.”
Anh không chống cự nữa. Anh bị chuyển cho đám nhân viên, chỉ giữ nguyên câu phản đối trước sự xô đẩy, “Bỏ tay khỏi người tôi,” không hơn.
Nhưng rồi anh thấy tay quản lí dọn dẹp chiếc bàn bừa bộn, thu hết những thứ trên đó, anh hét lên, “200 đô trong đó là tiền của tôi, tôi đã mang nó đến để chơi.”
Tay quản lí vẫy tay với anh từ một khoảng cách an toàn, ngoài tầm với của anh. “Anh vừa mất nó cho nhà cái. Đó là bài học để anh không dám giở trò nữa! Biến đi, đồ cặn bã.”
Giọng cô bỗng vút lên the thé, “Quân ăn cướp! Trả tiền cho anh ấy ngay!”
“Đúng là chó chê mèo lắm lông,” người nào đó nói, và một tràng cười rộ lên nhấn chìm hai người.
Anh bị lôi xềnh xệch qua sàn nhà, và qua cánh cửa sau, có lẽ để tránh gây ầm ĩ cho những thực khách dưới tầng ở mặt trước. Có một cầu thang bằng ván gỗ không sơn ở đó, bám vào sườn tòa nhà. Họ quẳng anh xuống dưới, và anh nằm đó trong cái ngõ sau đầy bùn rác. Kì diệu thay anh không bị chấn thương, nhưng đau đớn vì nỗi xấu hổ chưa bao giờ biết tới, đến nỗi anh muốn quay mặt vùi vào bùn để giấu đi.
Mũ của anh bị ném xuống theo, và kẻ ném nó phủi hai tay đầy khoa trương, như thể sợ ô uế.
Nhưng đó chưa phải là tột cùng nhục nhã. Mức sa sút cuối cùng là anh thấy cánh cửa bỗng mở ra, và Bonny loạng choạng đi qua, bị xô đẩy về phía trước bởi những bàn tay đàn ông nhớp nháp thô kệch, như một thứ tầm thường.
Vợ anh. Tình yêu của anh.
Một con dao đâm thẳng vào tim anh, nó dường như co gập lại và thít lấy lưỡi dao vừa xuyên qua nó.
Bị xô xuống vào đêm tối nên cô lảo đảo và có nguy cơ ngã nhào đè lên anh, nhung cô bám được vào lan can và chật vật giữ thăng bằng kịp lúc.
Cô đứng bất động hồi lâu phía trên anh, nhưng không nhìn lại bọn họ mà nhìn xuống anh.
Đoạn cô đi xuống và bước qua anh, nhấc váy lên tránh, như thể anh là thứ rác rưởi chắn đường.
“Đứng dậy đi,” cô nói cộc lốc. “Đứng dậy và đi đi. Tôi chưa gặp người đàn ông nào không thể thắng một cách trung thực, và cũng chẳng thắng nổi bằng gian lận.”
Trước giờ anh không hề biết giọng nói con người có thể truyền tải sự khinh miệt đầy sức phá hủy đến vậy.