Chương 59
Chưa gì anh đã thấy trước thất bại này chắc chắn sẽ kéo theo sự thay đổi ở cô, vì giờ đây anh đã biết cô quá rõ, biết một cách cay đắng và tai hại, biết qua tâm trạng và tính cách cô. Và nó đến chỉ kém mau lẹ và rõ rệt hơn một chút so với sự nắm bắt của anh.
Hôm đầu tiên sau sự việc, có lẽ cô chỉ ít nói hơn và ít cởi mở hơn. Như thể đây là giai đoạn gieo mầm, hạt giống mới cựa quậy chứ chưa trồi lên. Chỉ có con mắt của người yêu mới phát hiện ra. Và con mắt của anh là của một người yêu, mặc dù gắn vào đầu một người chồng.
Nhưng từ đêm đó, sự lạnh lẽo đã hình thành. Nhiệt độ tâm trạng cô từ từ đi xuống. Những phát biểu của cô rất khách khí, nhưng chỉ riêng điều đó cũng đủ để đánh giá. Sự khách khí nói lên khoảng cách. Vợ chồng với nhau thì không khách khí. Ngọt ngào, hoặc chua chát, nhưng khách khí thì không.
Sang ngày thứ hai, sự khó chịu bắt đầu mọc lên như cỏ độc, lan khắp cái nơi từng là khu vườn tươi đẹp. Đôi mắt cô giờ lảng tránh anh. Để hướng chúng về mình, anh phải dùng câu hỏi trực tiếp với cô, bằng không chẳng ăn thua. Ngay cả khi ấy chúng cũng không chịu nán lại, như thể thấy nó chẳng đáng để phí phạm thời gian cho anh.
Chỉ qua một ngày, những ngọn cỏ đã đơm hoa và kết thành quả độc bốc mùi. Chu trình gieo hạt đã hoàn tất, chỉ còn chờ thu hoạch và người cầm liềm là ai? Miệng lưỡi cô giờ sắc như dao, sự dịu dàng đang mòn xơ ở mọi chỗ. Một nhận xét vu vơ nhất của anh cũng có thể chạm vào một trong số chúng, làm bật ra câu trả lời gai góc.
Cứ như thể nó đã chi phối cô, như thể, nhiều lần cô cố kiềm chế, ráng sức thu móng vuốt và dịu xuống; chỉ để thấy bản chất của mình đi ngược lại những mong muốn, và áp đảo chúng mặc cho cô đã cố hết sức. Cô sẽ mỉm cười và sắc xanh lạnh lẽo trong mắt sẽ ấm lên, nhưng chỉ được vài phút, lớp vỏ băng giam giữ sẽ khép lại quanh cô lần nữa và giấu cô khỏi anh.
Anh lẩn trốn vào những chuyến đi bộ dài. Chúng là một sự ngưng đọng, vì anh vẫn có cô trong những chuyến đi ấy, anh vẫn mang cô theo như trước đây. Anh sẽ phục dựng, tái hiện cô của trước kia, cho đến khi anh lại có cô trọn vẹn. Rồi trở về, với một nụ cười và trái tim tươi sáng hơn, hai người sẽ chạm mặt nhau, người cũ và người mới, và trong phút chốc thành quả của anh sụp đổ, con người mới của cô phá hủy tan tành con người cũ.
“Nếu chuyện này khiến em buồn phiền đến thế, anh sẽ tìm việc làm,” cuối cùng anh buột miệng. “Anh có năng lực, chẳng có lí gì không…”
Anh vấp phải sự phản đối.
“Em ghét đàn ông làm việc!” Cô nói qua hàm răng nghiến chặt. “Nếu muốn thế thì em đã lấy một con ngựa thồ. Đều đần độn như nhau.” Rồi cô ném cho anh ánh mắt gay gắt, như thể anh không thực lòng muốn cải thiện tình trạng của họ, cố ý đưa ra những giải pháp vô dụng, không được cân nhắc kĩ lưỡng. “Chắc chắn có cách nào khác mà anh có thể đem tiền về cho chúng ta.”
Anh bứt rứt tự hỏi cô nói thế là ý gì, tuy nhiên lại e sợ không muốn biết, sọ không dám hỏi cho ra lẽ.
“Chỉ những kẻ ngu ngốc mới làm việc,” cô khinh khỉnh thêm vào. “Từ lâu có người đã nói với em điều đó, và giờ em thấy thật chí lí.”
Anh tự hỏi người đó là ai, hiện giờ hắn đang ở đâu. Nhà giam nào đã nhốt hắn, hay giá treo cổ nào đã chào đón hắn. Hoặc có lẽ hắn vẫn bình an vô sự, chứng minh cho luận điệu của hắn, đang ở đâu đó chờ tin tức của cô, thầm đắc ý rằng cô đã sai, cho rằng rồi một ngày, thời của hắn sẽ đến.
“Hẳn đó là một kẻ vô công rồi nghề,” là tất cả những gì anh nghĩ ra để nói.
Có một sự thách thức trong đôi mắt xanh lạnh lùng của cô. “Đó là một kẻ vô công rồi nghề,” cô công nhận, “nhưng là một cộng sự tốt.”
Anh bỏ ra khỏi phòng.
Giờ đây giữa họ là sự im lặng nặng nề; ít hơn câu “xin phép,” ít hơn lời chúc ngủ ngon . Thật khủng khiếp, không thể tưởng tượng được, nhưng nó đã xảy ra. Hai con người im lặng lởn vởn đi quanh nhau, hai diễn viên kịch câm, hai hình bóng trằn trọc trong sự lờ mờ của phòng ngủ. Anh dò dẫm tìm tay cô và nắm lấy nó, nhưng cô dường như đã ngủ. Tuy nhiên trong khi ngủ, cô vẫn đoán ra ý định của anh, và rút tay về trước khi anh tìm thấy nó.
Ngày hôm sau, khi từ dưới hành lang đi lên để thực hiện một trong những cuộc dạo chơi hồi phục của mình, anh đi ngang phòng khách và bắt gặp cô ngồi trước bàn giấy. Anh không nghĩ cô lại ở đó. Theo những gì nhìn thấy thì không phải cô đang viết thư. Cô ngồi lơ đãng, nhàn rỗi trước mặt bàn, nhưng không có tờ giấy nào. Nhưng người ta ngồi vào bàn với mục đích nào khác được nhỉ? Anh thầm thắc mắc. Có những chiếc ghế khác trong phòng phù hợp hơn cho mục đích ngồi chơi.
Anh có cảm giác không hay rằng cô đang làm dở việc gì đó mà chỉ đợi anh đi để tiếp tục. vẻ mặt cô cho anh biết điều đó; sự trống rỗng hoàn toàn của nó. Không phải sự trống rỗng tự nhiên, mà có tính toán, cẩn thận duy trì chừng nào anh còn đứng ở cửa quan sát. Ngón út bàn tay đặt dọc theo mặt bàn của cô nhấc lên lại hạ xuống, theo cách mà chỏm đuôi của một con mèo giật giật, trong khi cả cơ thể nó bất động, toát lên sự sốt ruột bị kiềm chế.
Anh chẳng thể làm gì. Nếu lần này anh ngăn cô lại, sẽ có lần sau. Nếu anh buộc tội, cô sẽ chối phăng. Nếu anh chứng minh, thì sự bực bội nung nấu của cô sẽ bùng lên thành ngọn lửa, mà anh thì không muốn thế.
Một bức thư cho quá khứ. Bức thư cho cái thế giới bí mật mà anh tưởng cô đã rời bỏ mãi mãi.
Anh đi ra và đóng cửa lại, lòng nặng trĩu.
Nhiều giờ sau đó, khi quay về, nếu anh phát hiện ra nét gì mới ở cô, đó là một tia hả hê độc ác, một nét cười khinh bỉ trong mắt. Ánh mắt của người đang tự nhủ, ta không vô dụng đâu. Cứ đợi mà xem, rồi ngươi sẽ thấy.
Trong hai ngày tiếp theo anh không thể chịu đựng sự bất hòa thêm nữa, anh đã đầu hàng. Anh đã đầu hàng bằng một lời nói dối. Anh bán rẻ sự thật cho sự quy phục của mình, không sự đầu hàng nào là quá lớn trước niềm khao khát nối lại hòa thuận.
“Anh đã nói dối em, Bonny,” anh nói luôn không mào đầu.
Cô đang chải tóc chuẩn bị đi ngủ, quay lưng với anh. Giờ đây theo đúng nghĩa đen, vì nghĩa tượng trưng đã chấm dứt từ mấy ngày trước.
“Tiền vẫn còn, nó chưa hết.”
Cô đặt chiếc lược xuống, quay lại nhìn chằm chằm.
“Vậy sao anh không nói với em? Anh làm thế để làm gì?”
“Anh nghĩ có lẽ chúng ta đã chi tiêu quá mạnh tay, chúng ta nên để dành một ít cho sau này.”
Lòng tham hẳn đã che mờ sự sáng suốt của cô. Có cố mấy anh vẫn là kẻ nói dối tồi. Và giờ đã đâm lao thì phải theo lao. Thế nhưng cô muốn tin anh, vì thế cô đinh ninh điều đó. Lập tức cô chấp nhận lời bịa đặt ấp úng của anh; qua việc cô quay ngoắt sang to tiếng về nó. Người ta không to tiếng về một thứ không phải sự thật, người ta mặc kệ nó; người ta chỉ tranh cãi về thứ có thật.
“Sau này?” Cô nóng nảy. “Sau này là bao lâu? Chúng ta có còn trẻ trung không khi cái ngày quý báu đó tới? Một chiếc váy trông có còn đẹp đẽ trên người em như bây giờ không? Da em có còn mịn màng, bước chân anh có còn vững vàng không?”
Cô lại cầm lược lên, nhưng không dùng; chỉ để ném mạnh xuống.
“Không, em chưa bao giờ sống kiểu đó và sẽ không cam chịu trước nó! ‘Một ngày mưa’, em từng nghe một lão già hủ lậu nói thế. Em sẽ cho anh một câu thiết thực hon! ‘Ngày mai không bao giờ đến.’ Ngày mai cứ việc mưa! Cứ giội ướt sũng em đi! Em chỉ quan tâm tối nay mình có được ấm áp và khô ráo không. Con mưa ngày mai có thể chẳng bao giờ tìm được em. Có thể em sẽ chết vào ngày mai, anh cũng vậy. Và anh không thể tiêu tiền trong nấm mồ. Em sẽ đồng ý cá cược, không đòi hỏi thế chấp. Xin mời chôn em vào ngày mai. Trong một nấm mồ hoang nếu anh muốn. Không có vải liệm cũng chả sao. Chỉ cần em vẫn có tối nay.”
Cô đang thở dồn dập với xúc cảm bừng bừng từ triết lý sống của mình. Sự bất cần đạo lý, sự hoảng loạn của một kẻ vô thân, không tin vào nhân quả.
“Anh còn bao nhiêu?” Cô hỏi ráo riết. “Cỡ chừng nào?”
Anh muốn cô được vui. Anh không thể cho cô thiên đường, nên anh dâng cái thiên đường duy nhất mà cô tin, và hiểu. “Nhiều lắm,” anh nói. “Rất nhiều.”
“Khoảng bao nhiêu?”
“Rất nhiều,” anh chỉ có thể lặp đi lặp lại. “Rất nhiều.”
Cô đã đứng lên, lâng lâng tiến về phía anh. Mỗi bước chân là sự mơn trớn. Mỗi bước lại hứa hẹn sự mơn trớn tiếp theo, không có điểm dừng. Cô áp hai tay lên ngực, như giữ chặt nỗi sung sướng đang căng phồng. “Ôi đừng bận tâm, không cần cho em biết cụ thể. Em chưa bao giờ thích những con số. Rất nhiều, vậy là đủ. Một mớ. Một đống. Ở đâu? Ở đây, chỗ chúng ta ư?”
“Ở New Orleans,” anh trệu trạo lảng tránh. “Nhưng tại một nơi anh có thể lấy dễ dàng.” Bất cứ điều gì để giữ cô lại. Cô muốn Tối nay. Được, anh cũng muốn Tối nay.
Cô bỗng xoay tròn trong một nhịp waltz đơn, như thể những cây vĩ cầm vô hình vừa tấu một hợp âm. Rồi quăng nửa người lên giường và rơi vào vòng tay chờ sẵn của anh.
Họ lại hòa hợp, lại yêu đương. Những lời thì thầm, cam đoan, hứa hẹn và thề thốt: không bao giờ có câu phũ phàng, không có im lặng chết chóc, không còn tổn thương nào nữa. “Em tha thứ cho anh, em say mê anh, em không thể sống thiếu anh!,” “Chúng ta làm lại từ đầu.”
Đột nhiên đầu cô ngẩng lên cảnh giác, như sực nghĩ ra điều gì. “Ôi, em xin lỗi,” anh nghe thấy cô nói khẽ, không biết là nói với anh hay với chính cô, nó rất kín đáo và mơ hồ.
“Nó đã qua, đã vào dĩ vãng,” anh thủ thỉ, “chúng ta đã nhất trí thế rồi.”
Đầu cô lại ngả xuống, yên tâm.
Nhưng mối lo ngại muộn màng ấy không ở giữa chừng mà lại đến sau tất cả những câu xin lỗi và tha thứ, khiến anh nghĩ rằng sự hối hận của cô có thể vì một nguyên nhân khác, không phải vì sự bất hòa giờ đã kết thúc tốt đẹp của họ. Hành động mà khi ấy anh không thấy băn khoăn, giờ nhanh chóng bị xóa sạch khỏi đầu.
Cô cứ hỏi miết, “Khi nào anh đi?,” “Khi nào anh đi?” với tần suất và tính thúc bách tăng dần, đến khi rốt cuộc anh phải đối mặt với sự thất hứa mà anh rất sợ; anh không còn cách nào ngoài nói thật với cô.
“Anh không đi.”
“Nhưng… làm cách nào anh lấy được tiền?”
“Không còn gì ở đó để lấy cả. Một xu cũng không. Tất cả đã bị tiêu hết từ lâu. Tiền bán ngôi nhà trên đường St. Louis mà Jardine bán giúp anh; cổ phần của anh ở công ty. Không còn gì cho anh nữa.” Anh thò tay vào túi quần, hít sâu một hơi, nhìn xuống. “Phải, anh đã nói dối. Đừng hỏi anh tại sao, em cũng biết mà. Có lẽ để em cười với anh lâu hơn một chút.” Và anh lí nhí trong họng, “Cái giá ấy cũng rẻ.”
Cô nói, vẫn nhỏ nhẹ, “Thì ra anh lừa em.”
Cô đặt chiếc gương nhỏ xuống, đứng lên, đi loanh quanh. Cô chống hai tay vào mạn sườn, ép chặt.
Dông bão dần tích tụ, nhưng chất chứa sức mạnh khủng khiếp. Cô đi qua đi lại, ngực phồng lên xẹp xuống với nhịp thở tăng dần, nhưng chưa có lời nào phát ra.
Cuối cùng cô cầm chiếc bình thủy tinh đựng nước rửa, và giơ cánh tay cao hết cỡ, ném nó xuống mặt bàn trang điểm.
“Vậy ra anh coi tôi như thế, một trò tiêu khiển? Một mánh khóe tài tình. Nói là mình có tiền, rồi lại bảo không có. Một kẻ ngu xuẩn sẽ tin mọi điều anh nói. Phút trước thì gật, phút sau thì lắc.” Lọ bột tan rơi xuống kế tiếp, vỡ tan tành, một mảnh bắn qua phòng suýt văng vào chân anh. Rồi đến chiếc gương cầm tay. “Nói dối tôi một lần chưa đủ, anh phải nói dối hai lần!”
“Lần đầu tiên là thật, lời nói dối duy nhất là anh nói mình có tiền.”
“Nhưng chẳng phải anh đã đạt được mong muốn rồi sao? Anh chỉ cần có thế, đó là tất cả những gì có ý nghĩa với anh.”
“Em vừa phải thôi! Còn điều gì mà em chưa dám nói không hả?”
“Anh khỏi phải thách, tôi báo trước cho anh! Sẽ còn lâu lắm…”
“Em có cái miệng thật thô tục trên gương mặt xinh đẹp nhường kia,” anh nghiêm khắc nói. “Miệng lưỡi của một kẻ bẩn thỉu trên gương mặt một vị thánh.”
Cô ném chai nước hoa, lần này nhằm thẳng anh. Anh không tránh, nó đập vào tường sát vai anh. Một mảnh thủy tinh khía vào má anh, những giọt nước thơm phức mùi hoa nhài rơi xuống vai anh. Cô không diễn cảnh cãi nhau giữa những người yêu; gương mặt cô rực lên nỗi căm ghét cuồng dại. Cô đã phát điên. Nếu có thứ gì sắc nhọn ở gần đó để làm vũ khí…
“Đồ…” Cô gọi anh bằng một cái tên mà anh vẫn tưởng chỉ đàn ông mới biết. “Tôi không đủ tốt đẹp với anh chứ gì? Tôi ở dưới anh. Tôi chỉ là đứa rác rưởi còn anh là quý ông thanh cao. Ờ, ai bảo anh đuổi theo tôi? Ai cần anh chứ?”
Anh áp khăn tay lên vệt máu nhỏ trên má. Anh im lặng, đứng vững giữa dòng nước xiết tanh hôi của lời thóa mạ.
“Anh tốt đẹp chỗ nào so với tôi? Anh chẳng là cái thá gì với tôi cả. Anh và cái tình yêu lãng mạn của anh. Tởm!” Cô quẹt tay qua miệng vẻ bị xúc phạm, như thể anh vừa hôn cô.
“Không, tôi cho là vậy,” anh nói, mắt đanh lại, nét mặt chua chát. “Giờ gió đã đổi chiều. Khi tôi chẳng còn gì, khi em đã lấy đi tất cả mọi thứ từng thuộc về tôi. Em là một kẻ bóc lột tham lam. Em có chắc là mình chưa hề bỏ qua thứ gì không?” Anh run lên vì xúc động. Hai bàn tay anh mò mẫm trong các túi, lộn trái lớp vải lót ra ngoài. “Đây!” Anh lôi ra vài đồng tiền, ném chúng vào mặt cô. “Đây là những cái em đã bỏ qua. Và đây nữa, lấy cả đi.” Anh rứt chiếc ghim cài nạm đá quý khỏi cà vạt, quăng vào cô. “Còn nữa. Một hợp đồng bảo hiểm nằm đâu đó trong đám giấy tờ của tôi, và có lẽ em muốn tôi tự cắt cổ họng để đem tiền về cho em… nhưng đáng tiếc là nó không hợp lệ.”
Lúc này cô đang lôi tư trang ra khỏi các ngăn kéo, làm rơi nhiều hơn là thu nhặt.
“Tôi đã bỏ anh một lần, và tôi sẽ làm thế lần nữa. Và lần này là mãi mãi, lần này là vĩnh biệt. Tôi thậm chí không muốn trông thấy bóng dáng anh nữa.”
“Tôi vẫn là chồng em, và em không được ra khỏi ngôi nhà này.”
“Ai ngăn được tôi nào? Anh ư?” Cô ngật đầu ra sau và ré lên cười với trần nhà. “Anh đâu phải đàn ông thực sự, anh chẳng có…”
Cả hai đều đột ngột xông ra cửa từ hai hướng khác nhau. Anh đến trước, áp lưng vào nó, chặn nó lại.
Cô giơ hai nắm tay nhỏ bé đấm túi bụi vào ngực anh, đá mũi giày vào mu bàn chân anh.
“Tránh ra. Anh không được cản tôi.”
“Lùi khỏi cánh cửa này ngay, Bonny!”
Khi cú đánh giáng xuống, nó bất ngờ với anh và chắc chắn cũng bất ngờ với cô. Nó giống như một người đàn ông đập con muỗi, không kịp nghĩ ngợi. Cô lảo đảo lùi lại, ngã nhào lên băng ghế trước bàn trang điểm, nửa thân dưới sõng soài dưới sàn.
Họ sững sờ nhìn nhau.
Tim anh đau nhói, muốn kêu lên. “Ôi em yêu, anh đã làm đau em sao?” Nhưng đôi môi ngoan cố không truyền đi lời cầu xin.
Căn phòng lặng như tờ, sau trận cãi vã huyên náo vừa hoành hành. Cô đã dịu đi thấy rõ. Sự lên án của cô hết sức đặc thù. Nó là một lời khen miễn cưỡng thì đúng hon. Khi cô gượng dậy, cô lầm lì nói, “Thật ngạc nhiên vì anh đủ đàn ông để làm điều đó. Tôi không ngờ anh có phẩm chất ấy.”
Cô lại đi ra cửa, nhưng lần này mọi sự chống đối đã xẹp.
Anh nhìn cô qua đôi mắt nheo nheo cảnh giác.
“Cho tôi vào phòng tắm,” cô nói với vẻ ngoan ngoãn ảm đạm. “Tôi cần vã nước lạnh lên mặt.”
Lát sau khi anh từ dưới nhà đi lên, cô đã lôi hết đồ đạc của mình từ phòng ngủ sang gian phòng trống ở cuối hành lang.