Chương 61
Năm ngày tiếp theo thật yên tĩnh. Không còn những chuyến ghé thăm bưu điện. Không có những lần ngồi rỗi bên bàn giấy. Không có những lá thư qua lại. Tất cả những gì cần trao đổi đã được trao đổi, và chỉ có bên trong lò sưởi mới biết nội dung những bức thư là gì.
Trong năm ngày, cô thậm chí không ra ngoài, không đi dạo. Cô lang thang quanh các phòng, nín thinh, dương dương tự đắc. Như đang chờ đợi điều gì. Như đang chờ một khoảng thời gian nhất định trôi qua. Năm ngày trôi qua.
Thế rồi đột nhiên vào ngày thứ năm, không hề báo trước, cửa phòng cô mở ra sau thời gian dài đóng chặt và cô đi xuống cầu thang diện ngất trời cho một cuộc đi chơi. Cô ăn vận kĩ càng và diêm dúa hơn hẳn so với bao ngày vừa qua. Cô đã dùng kẹp nóng làm xoăn tóc; những nếp sóng tinh xảo ốp quanh đầu. Đôi môi cô đỏ rực chứ không e ấp đơn thuần. Như để đáp ứng một tiêu chuẩn khác với tiêu chuẩn của anh. Màu son không cố gắng tỏ ra tự nhiên mà cố để trông như đánh son. Mùi nước hoa đậm xộc thẳng vào khứu giác; lại một tiêu chuẩn khác tiêu chuẩn của anh.
Cô sắp sửa ra ngoài. Cô tỏ rõ điều đó, vượt quá cả khả năng quan sát của anh. Như thể cô không muốn có nhầm lẫn nào, nghi ngại nào. “Em ra ngoài đây,” cô nói. “Em sẽ về sớm.”
Anh không hỏi cô đi đâu.
Lúc đó tầm 3 giờ chiều.
5 giờ cô chưa về. 6 giờ. 7 giờ.
Trời đã tối, anh thắp mấy cây đèn, và chúng cháy đến 8 giờ. Cô vẫn chưa về.
Anh biết cô không rời bỏ anh; anh biết cô sẽ trở về. Không hiểu sao anh không lo sợ điều đó. Có cái gì đó trong cách cô ra đi, vẻ phô trương công khai cô thể hiện đủ để cho anh biết. Cô ắt bỏ đi một cách lặng lẽ, hoặc anh sẽ không nhìn thấy cô đi, nếu cô không định quay về.
Anh đến bên tủ của cô, lôi từ đáy tủ ra chiếc hộp nhỏ, chiếc tráp bằng gỗ vân cháy mà cô để trang sức. Chiếc nhẫn cưới ở đó, mới được tháo ra. Nhưng có cả chiếc nhẫn kim cương anh đã tặng cô vào ngày đầu tiên cô đến New Orleans.
Không, cô không bỏ anh, cô sẽ về. Đây chỉ là một chuyến đi chơi không có nhẫn cưới.
Gần 9 giờ có tiếng gõ ngoài cửa. Không hẳn là đòi mở cửa, mà như đang mò mẫm tìm cách mở cửa.
Cuối cùng anh đi ra sảnh xem sao. Để xem vì sao cô không vào nhà luôn, vì anh biết đó là cô.
Cô đang đứng nửa trong nửa ngoài, lưng dựa vào khung cửa. Có vẻ đang nghỉ chân. Hoặc đã từ bỏ ý định đi nốt quãng đường còn lại vì quá nhiêu khê.
“Em bị ốm à, Bonny?” Anh hỏi với vẻ khẩn trương, tiến về phía cô, nhưng không vội vã. Anh tỏ ra nghiêm nghị quở trách.
Cô cười. Một tiếng cười khúc khích kín đáo, trao đổi giữa bản thân cô và cái tôi đã biến đổi, loại anh ra ngoài. Thậm chí là cười anh.
“Em biết anh sẽ hỏi câu ấy mà.”
Lúc này anh đã đến gần cô.
Mùi nước hoa đã thay đổi; như thể sau khi dầu dãi đã lên men; giờ đây có mùi cồn làm nền cho nó.
“Không, em không ốm,” cô ngang ngạnh đáp.
“Rời khỏi cửa đi. Để anh giúp em?”
Cô gạt cánh tay anh chìa ra, đi qua anh. Dáng điệu cô cứng nhắc, nó khá vững vàng, nhưng có vẻ lúng túng. Như thể cô muốn nói, “Thấy em đi giỏi không?” Cô làm anh liên tưởng đến con búp bê máy, được lên dây cót rồi bước đi trên sàn.
“Em cũng không say,” cô đột nhiên nói.
Anh ngó ra ngoài trước khi đóng cửa. Không có ai. “Anh đâu có bảo em say.”
“Không, nhưng trong đầu anh nghĩ thế.”
Cô chờ anh đáp lại, nhưng anh không nói gì. Anh biết một câu trả lời cũng ngang với một câu chọc tức; bất kể anh phủ nhận hay thừa nhận nó. Cô muốn cãi nhau với anh; anh không rõ cái tính khí nóng nảy của cô là bản chất hay do tác động bên ngoài.
“Em không bao giờ say,” cô quay mặt về anh từ cửa phòng khách. “Đời em chưa từng biết say là gì.”
Anh không trả lời. Cô đi tiếp vào phòng khách.
Khi anh đi vào sau đó, cô đang ngồi trên ghế bành, đầu hơi ngả. Mắt nhìn vô định lên trên. Cô đang lột găng tay ra, nhưng không phải với sự chăm chút thường thấy, mà cẩu thả một cách uể oải, để những ngón tay trần đung đưa qua lại.
Anh đứng nhìn cô một lúc.
“Em về muộn,” cuối cùng anh nói.
“Em biết em về muộn. Anh không cần phải nói điều đó với em.”
Cô vứt đôi găng tay xuống bàn, rứt chúng ra bằng cách vẫy mạnh cổ tay bực dọc.
“Tại sao anh không hỏi em đã đi đâu?”
“Em sẽ nói à?” Anh độp lại.
“Anh sẽ tin em sao?” Cô đáp trả.
Tiếp đến cô bỏ mũ, nhìn nó chằm chằm vẻ ác cảm; trong lúc xoay vành mũ quanh một bàn tay.
Rồi bất ngờ cô móc hai ngón của bàn tay kia vào nhau và búng cái tách, phát mạnh vào nó bằng móng tay đầy khinh miệt. Lát sau cô đã quăng nó đi, nó rơi xuống sàn cách cô một quãng khá xa.
Anh không có động thái nào để nhặt chiếc mũ lên. Xét cho cùng nó là của cô. Anh chỉ nhìn vào chỗ nó rơi xuống. “Anh tưởng em thích nó. Đó là mốt em ưa chuộng nhất cơ mà.”
“Ôi dào,” cô nói vẻ ghê tởm. “Ở New York năm nay người ta đội những chiếc mũ lớn hơn. Những cái nhỏ tí này lỗi thời rồi.”
Ai cho em biết? Anh nói với cô trong sự im lặng cay đắng. Ai bảo em rằng em đang lãng phí cuộc đời, bị chôn vùi ở đây, cách xa những thành phố lớn em quen thuộc? Anh có thể nghe rõ từng từ, gần như anh đã ở đó khi họ nói chuyện như vậy.
“Anh lấy cho em thứ gì đó nhé?” Một lúc sau anh đề nghị.
“Anh chẳng lấy được cho em thứ gì hết.” Cô nói với vẻ gần như cười khẩy. Và anh có thể đọc được ý nghĩ còn lại không nói ra: Em có thể lấy bất cứ thứ gì em muốn mà không can tới anh. Không cần sự giúp đỡ của anh.
Anh để cô ở đấy. Một tác động nào đó đã khiến cô quay ngoắt thái độ với anh. Hoặc đúng hơn là thổi bùng lại ngọn lửa chống đối vẫn luôn âm ỉ. Không phải do rượu. Mà hơn thế. Rượu chỉ là chất xúc tác.
Anh trở lại sau vài phút, mang cho cô một tách cà phê tự pha. Đó là một thao tác đơn giản, và là món duy nhất anh làm được trong nhà. Anh biết vì đã quan sát cô làm: rót nước, đổ cà phê vào, và đặt lên trên miệng lò.
Thế nhưng trong khi một số người khác - những người anh chưa từng biết - có thể nhận ra sự đáng quý trong nỗ lực ấy, thì cô lại nổi đóa và tỏ ra căm ghét đến buồn nôn.
“Ôi, tôi phát ốm vì sự ân cần của anh. Tại sao anh không đàn ông lên được hả? Tại sao anh không cho một phụ nữ nếm mùi thắt lưng của anh một lần? Nó có thể hữu ích cho hai chúng ta đấy.”
“Đó là việc bọn họ từng…?” Anh lạnh lùng mở đầu, nhưng không nói hết.
Tuy nhiên cô uống cạn tách cà phê. Cũng chẳng cảm ơn anh.
Sau giai đoạn lờ đờ ngấm cà phê, nó bắt đầu có tác dụng. Cô bỗng trở nên liến thoắng. Như tìm cách vãn hồi bất cứ ấn tượng tai hại nào mà sự thiếu kiềm chế của cô đã gây ra lúc đầu. Sự chống đối biến mất, hoặc chí ít đã lặng xuống.
“Em đã uống rượu,” cô thú nhận. “Và e rằng đã uống quá nhiều. Họ cứ ép.”
Cô chờ xem anh có hỏi ‘họ’ là ai không. Anh không hỏi.
“Em bắt đầu đi về nhà lúc 5 giờ, và em nghĩ sai lầm của mình là đã quyết định đi bộ cả quãng đường thay vì gọi xe. Có lẽ em đã đánh giá bản thân quá cao, hoặc đã thắt váy quá chặt. Chẳng biết nữa. Dù sao thì, đang đi trên đường, em bỗng thấy chóng mặt và mọi thứ quay cuồng trước mắt. Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra, em nghĩ mình sắp ngã xuống. May thay, một người phụ nữ tốt bụng tình cờ đi sau em vài bước. Bà ấy đỡ lấy em và giúp em đứng vững. Khi đã hoàn hồn trở lại, bà ấy nhất định đưa em về nhà bà nghỉ ngơi trước khi đi tiếp. Bà ấy chỉ sống cách đó mấy nhà; chúng em gần như ở trước cửa nhà bà ấy khi sự việc xảy ra.
Chồng bà ấy về nhà ngay sau đó, và họ không cho em ra về cho đến khi chắc chắn em đã ổn. Họ cho em uống thứ này, hẳn là nó mạnh hơn em tưởng. Họ thật là những con người tử tế. Tên họ là Jackson, hình như bà ấy nói với em như vậy. Lúc nào em sẽ chỉ ngôi nhà cho anh xem. Họ có một ngôi nhà rất đẹp.”
Sôi nổi lên khi nhớ lại, cô bắt đầu tả nó cho anh. “Họ đưa em vào tiền sảnh và cho em nghỉ ngơi trên sofa. Giá mà anh nhìn thấy nó. Thứ gì cũng đáng tiền. Chỗ chúng ta chẳng là gì so với nó. Đồ nội thất thời Louis XV, mạ vàng, bọc đệm màu dâu tằm. Cột hai bên lò sưởi ốp kính toàn bộ. Lò sưởi dùng khí đốt giả gỗ, những khúc gỗ bằng kim loại mà anh có thể tắt hoặc bật…”
Anh có thể nhìn thấy trong tâm trí, khi cô nói, căn phòng khách sạn tồi tàn khuất nẻo, nằm trong một ngõ hẻm gần ga tàu; che kín rèm tránh sự nhòm ngó từ ngoài đường, chỗ hẹn hò bí mật, do ảnh hưởng của rượu mà vô thức kéo dài quá giới hạn thận trọng. Cô và gã đàn ông ấy, kẻ mà anh đã…
Ngọn lửa yêu đương cũ được nhóm lại, với nồng độ cồn làm chất đốt. Mối quan hệ cũ được làm mới, những lời thì thầm và tiếng cười khúc khích, chia sẻ cùng nhau những kỷ niệm cũ… Anh có thể thấy hết, chỉ còn thiếu nước đứng ở đó nhìn qua vai bọn họ.
Sự không chung thủy về thể xác của cô không phải điều làm anh đau đớn nhất. Sự phản bội về tinh thần mới làm anh sụp đổ; nó không thể vãn hồi. Cô đã phản bội anh hết sức trắng trợn bằng tâm trí và trái tim, hơn là thể xác cô. Bởi anh luôn biết anh không phải là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời cô, nhưng anh luôn mong muốn, hi vọng và cầu nguyện được là người sau cùng.
Giờ đây, khi nhìn lại, thật dễ dàng để lần theo những bước đã dẫn đến chuyện đó. Lời nói dối của anh về tiền bạc, một sự xoa dịu chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thay vì tốt hơn. Rồi đến trận cãi vã ầm ĩ, cay nghiệt mà anh buộc phải rút rui vào phút cuối, khiến cho cô nung nấu mối oán hận và khao khát đòi lại món nợ cô cho rằng anh đã gây ra. Chắc hẳn vào thời gian ấy đã có một bức thư gửi tới miền Bắc, mặc dù chưa từng trông thấy nhưng anh có thể đoán được lời kêu gọi ác ý nó chứa đựng, “Hãy đến đón em! Em không thể chịu nổi nữa, đưa em thoát khỏi đây đi.” Và năm ngày trước câu trả lời đến nơi, bức thư bí ẩn gửi cho Mabel Greene .
Cô không cần đến bưu điện lén lút lấy chúng nữa. Những cánh thư qua lại đã dừng. Người gửi thư hiện đã ở đây với cô, trong thành phố này.
Đúng, anh nghĩ với sự thấu hiểu u buồn, mình cũng sẽ cất công đi mất năm ngày - hoặc gấp 20 lần năm ngày - để ở bên một người như Bonny. Có tên đàn ông nào cưỡng lại được? Nếu người tình mới không thể chu cấp, cô ấy buộc phải tìm về với người tình cũ thôi.
Rốt cuộc cô thấy vẻ mặt anh không còn chăm chú nghe nữa. “Em huyên thuyên nhiều quá,” cô xìu xuống. “Em đang làm anh phát chán thì phải.”
“Không bao giờ,” anh nói nghiêm nghị. “Em không bao giờ làm anh chán cả, Bonny.” Và đó là sự thật.
Cô nén một cái ngáp, chống hai khuỷu tay ra sau. “Có lẽ tốt hơn em nên đi ngủ.”
“Đúng vậy,” anh đồng ý một cách thờ ơ. “Thế là tốt nhất.”
Một lúc sau, nghe thấy cửa phòng cô đóng lại trên gác, đầu anh liền từ từ gục vào nơi nâng đỡ là hai cánh tay khoanh lại trên bàn.