Chương 64
Đột nhiên cô quay lại, lao về phía anh. Anh không ngờ lại có người di chuyển nhanh đến vậy. Nhưng cô rất khéo léo, lại nhỏ người. Bàn tay cô vút qua trước mặt anh như một vệt trắng. Chiếc cốc tuột khỏi tay anh. Thủy tinh rơi tung tóe dưới sàn ngoài tầm mắt anh.
Gương mặt cô như tan chảy thành những dòng nước mắt nhòe nhoẹt, như một gương mặt nhìn qua tấm kính đẫm nước mưa. Cô ôm chặt anh, ghì mặt anh vào bộ ngực mềm mại của mình. Anh không ngờ vòng tay cô có thể mạnh mẽ như vậy. Cô chưa bao giờ yêu anh đủ để bộc phát hết sức mạnh đó.
“Ôi, lạy Chúa lòng lành,” cô gào lên. “Hãy nhìn xuống và tha thứ cho con! Dừng chuyện khủng khiếp này lại, hãy quay ngược nó, xóa bỏ nó! Lou, Lou yêu quý của em! Đến bây giờ em mới nhận ra… ôi, cuối cùng em đã mở mắt! Em đã làm gì vậy?”
Cô quỳ sụp xuống trước mặt anh, giống như cái đêm ở Biloxi khi họ quay về bên nhau. Nhưng nó mới khác làm sao; những lời van xin, thái độ của cô lúc ấy đầy giả tạo và tính toán, sự ăn năn của cô bây giờ đầy tuyệt vọng, một sự sám hối cực điểm mà không thứ gì, không lời nói nào của anh, có thể khuyên giải.
Con nức nở của cô có sự hỗn loạn nguyên sơ, hổn hển của một đứa trẻ, lắp ba lắp bắp không thành lời. Có lẽ đây là một đứa trẻ đang khóc, một đứa trẻ mới sinh ra trong cô, một bé gái đã câm lặng 20 năm, đến bây giờ mới tìm được giọng nói.
“Chắc hẳn em đã điên rồi… mất trí rồi… làm sao em có thể nghe theo một âm mưu như thế? Nhưng khi em ở bên anh ta, em chỉ nhìn thấy anh ta mà không thấy anh… Anh ta đã tiêm nhiễm thứ xấu xa đó vào em… Anh ta làm cho những chuyện sai trái trở nên đúng đắn, hoặc chỉ là một thứ khôi hài…”
Những ngón tay khẩn nài của cô lần theo đường nét trên mặt anh; run rẩy cảm nhận đôi môi anh, đôi mắt nhắm của anh, như tìm cách khôi phục tình trạng trước kia của chúng. Không gì nữa, những nụ hôn ngấu nghiến phủ khắp mặt anh, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống anh, có thể đưa anh trở lại.
“Em đã giết anh rồi! Em đã giết anh rồi!”
Cuối cùng cô ngã vật xuống và đấm tay xuống sàn, trong sự nổi loạn bất lực trước số mệnh trêu ngươi đã đùa cợt cô.
Rồi tiếng nức nở của cô bỗng ngưng bặt. Như thể trong mái đầu cúi gục của cô vừa lóe lên một tia sợ hãi. Bàn tay đang đấm thùm thụp sững lại.
Đầu cô ngẩng lên. Cô tỉnh táo, cô cảnh giác, cô suy tính, về một cái gì đó anh không biết đuợc. Cô quay người nhìn ra cửa sổ, trong sự quan sát âm thầm đáng sợ.
“Không kẻ nào cướp được anh khỏi em,” cô gằn giọng. “Em sẽ không từ bỏ anh. Cho bất cứ ai. vẫn chưa quá muộn, chưa đâu! Em sẽ đưa anh ra khỏi đây, đến một nơi an toàn… Nhanh lên, anh thu dọn đi. Chúng ta sẽ cùng đi. Em có khả năng lo cho cả hai ta. Anh sẽ sống. Anh có nghe em nói không, Lou? Anh sẽ sống.”
Cô rón rén đến bên cửa sổ, men theo bức tường đến mép ngoài của nó; nheo mắt nhìn ra ngoài qua cái khe hẹp giữa rèm và tường. Anh thấy cô khẽ gật đầu với chính mình, như xác nhận một điều gì đó cô đã dự liệu.
“Gì thế?” Anh thì thầm. “Ai ở ngoài đó?”
Cô không đáp. Đột ngột cô rụt đầu lại, như sợ mình đã bị phát giác từ bên ngoài.
“Anh tắt đèn đi nhé?” Anh hỏi.
“Không!” Cô hoảng hốt xua tay. “Vì Chúa, không! Em vốn phải làm thế. Nó sẽ là dấu hiệu chứng tỏ… đã xong. Bây giờ, cơ hội duy nhất của chúng ta là bỏ đi, và cứ để nó sáng… như thể chúng ta vẫn ở đây.”
Cô chạy về với anh, song vẫn không quên ném lại ánh mắt sợ hãi ra cửa sổ; cô sà xuống bên anh khiến chiếc váy bồng lên như sóng, cầm bàn chân của anh nâng lên, trong khi anh vẫn vật lộn với bàn chân kia.
“Nhanh lên, chiếc giày còn lại! Được rồi… không còn thời gian nữa.”
Cô giúp anh rời khỏi chỗ ngồi ở mép giường, đỡ anh đứng thẳng bên cạnh mình, như một loại người gỗ vô tri vô giác hoặc chú lính chì đồ chơi sẽ đổ nhào nếu tay cô rời khỏi anh chỉ một giây và để anh tự lo.
“Dựa vào em, em sẽ giúp anh. Thế! Thế! Anh nhấc chân lên, đúng rồi! Ôi, Lou, cố gắng lần này nữa nhé, chỉ lần này nữa thôi. Lúc trước anh đã làm được mà. Lần này chúng ta sẽ đi cùng nhau. Lần này chúng ta sẽ cao chạy xa bay cùng với tình yêu… để nó được sống.”
Anh mỉm cười với cô, khi sàn nhà chầm chậm trườn qua dưới bước chân loạng choạng của họ, nhích từng inch đau đớn.
“Tinh yêu của chúng ta,” anh thì thầm đầy can đảm. “Tình yêu của chúng ta, đi thật xa. Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Bất cứ con tàu nào, bất cứ đâu. Chỉ cần chúng ta ra khỏi ngôi nhà này…”
Cô chiến đấu can trường cùng anh, như thể cô là hiện thân của sự sống, đang vật lộn với hiện thân của cái chết tìm cách chiếm lấy anh. Cô níu anh lại khi anh ngả về trước quá xa, kéo anh đi khi anh lắc lư tụt lại sau. Họ ra khỏi cửa và men theo hành lang. Nhưng ở cầu thang một lần cô suýt mất anh. Khi xảy ra sự mất thăng bằng nghiêm trọng, anh nghiêng về phía trước, gần ngã lộn xuống, và cô phải rướn căng thân hình bé nhỏ về phía sau bằng tất cả sức lực, lấy lại thăng bằng vừa bất cẩn đánh mất.
Không một tiếng rên rỉ nào thốt ra từ cô trong thời điểm kinh khủng ấy, và chắc chắn nếu anh ngã xuống và chết, cô sẽ bám lấy anh đến cùng, ngã xuống theo anh chứ nhất quyết không buông ra. Nhưng đôi tay cô xuất hiện một sức mạnh trước nay chưa hề có, và từ từ cái kéo ghì của cô, vòng tay ngoan cường của cô, đã làm người anh thẳng lên, dựa vào người cô, sự cân bằng được tái lập.
Và sau đó, khi họ dựa vào lan can nghỉ một lúc, cô quay lưng lại nó, anh gục đầu vào ngực cô, cô vẫn dành thời gian vuốt tóc anh khỏi trán và thì thầm, “Can đảm lên, anh yêu. Em sẽ không để anh ngã đâu. Nó có quá khó với anh không?”
“Không,” anh nói không ra hơi, ngước mắt nhìn gương mặt cúi xuống của cô. “Vì có em ở bên anh.”
Họ tiếp tục đi xuống, lần này cẩn trọng hơn, rón rén từng bước, như một cặp vũ công ballet quyện vào nhau, mũi chân bám sát mũi chân trong một điệu múa đôi rờn rợn, dò dẫm, mù lòa.
Chỉ còn một bước nữa là xuống đến nơi, cô bỗng dừng lại, cứng đờ người. Và trong im lặng, vượt lên tiếng hít thở của hai người, họ đều nghe thấy nó.
Có một tiếng gõ nhẹ, thúc giục ở cánh cửa trước. Vô cùng lén lút, âm thầm. Chỉ nhằm cho một đôi tai nghe được. Một đôi tai đã biết trước để lắng nghe. Có lẽ chỉ một ngón tay, cùng lắm là hai, không ngừng gõ vào mặt gỗ; cào và nạo vào nó, tạo nên một âm thanh rất khẽ.
Kèm theo là tiếng huýt sáo kì lạ, cũng được phát ra rất nhỏ, rất dè dặt. Chỉ như một hơi thở mạnh làm rung môi trên. Não nùng, sầu bi như tiếng kêu của một con cú non. Hoặc như một làn gió đêm đi lạc cố tìm đường về.
Nó ngắt quãng. Nó chờ đợi. Rồi lại ngân lên. Chờ đợi. Lại ngân lên.
“Suỵt, đừng gây tiếng động!” Anh cảm thấy đôi tay cô siết lại che chở quanh anh. Như theo bản năng tìm cách bảo vệ anh khỏi thứ gì đó. Thứ mà cô biết, hiểu ý nghĩa của nó, còn anh thì không. “Cửa sau,” cô thì thào. “Chúng ta phải đi qua lối đó… đừng thở mạnh, anh yêu. Vì lòng kính Chúa, đừng phát ra bất cứ âm thanh nào… không thì chúng ta sẽ chết tại chỗ.”
Thận trọng, dựa sát vào nhau, giờ đây phải luôn giữ cho anh đứng thẳng như lúc trước để đảm bảo im lặng, họ rời cầu thang, rón rén đi lùi trên sàn nhà, vào phòng ăn. Cô tranh thủ chút thời gian quý giá cho anh nghỉ, để với lấy bình rượu, vặn nắp và kề vào miệng anh, trong lúc vẫn giữ anh bằng cánh tay kia.
“Em dồn ép anh quá mức rồi,” cô xót xa. “Anh đã kiệt sức.”
“Có tình yêu của anh bên cạnh,” anh cam đoan, như nói với chính mình. “Anh sẽ không gục ngã.”
Họ đi tiếp vào căn bếp không có ánh đèn, chìm trong màu lam sẫm của đêm tối, nhưng cánh cửa hậu với ô kính che rèm trước mặt họ vẫn có thể phân biệt được trong bóng tối.
Anh nghe thấy chốt cửa bị kéo ra kèn kẹt dưới những ngón tay kiên trì dò dẫm của cô. Rồi cánh cửa mở vào trong. Hơi mát của sự giải thoát phả vào mặt họ khoan khoái.
Âm thanh cuối cùng sau lưng họ, truyền suốt chiều dài ngôi nhà từ cửa trước, là tiếng gõ nhẹ ấy, khởi động lại sau thời gian chờ đọi miễn cưỡng. Giờ đây nó gấp rút hơn, kiên quyết hơn. Và tiếng huýt sáo kèm theo, mang thông điệp bí mật, dường như đang nói, “Mở cửa cho ta. Mở ra. Cô biết ta là ai. Cô nhận ra ta. Sao còn trì hoãn?” Giờ gay gắt hơn, thúc bách hơn, như đã hết kiên nhẫn.
Anh không hỏi cô, đó là ai. Có rất nhiều điều trong cuộc sống giờ đã quá muộn để hỏi, quá muộn để biết. Chỉ có một điều anh muốn biết, anh cần biết, và sau bao lâu cuối cùng anh đã thỏa nguyện: cô yêu anh.
Họ loạng choạng đi ra sân sau ngôi nhà, và đi qua cái cổng dẫn vào sân, chạy dọc con hẻm nằm sau dãy nhà tới đầu hẻm, từ đó rẽ vào con phố bên cạnh. Họ men theo nó, rẽ tiếp ở khúc quanh, và ra con phố trước mặt ngôi nhà.
“Ga tàu,” cô nhắc lại. “Ga tàu… Ôi, cố lên, Lou. Chỉ còn vài con phố nhỏ nữa thôi. Chúng ta sẽ an toàn, chỉ cần đến đấy. Ở đó luôn có người, dù là ngày hay đêm… có đèn sáng, không ai làm gì được chúng ta. Một chuyến tàu… bất cứ chuyến tàu nào, tới bất cứ đâu…”
Bất cứ chuyến tàu nào, trái tim anh lặp lại theo mỗi nhịp đập thình thịch, tới bất cứ đâu.
Đi hoài và đi mãi, hai bóng người chao đảo, thở hồng hộc; lắc lư như say rượu, đúng thế, say sưa với ý chí muốn sống và yêu nhau, trong yên bình. Không có con mắt nào nhìn đến họ, không có bàn tay nào giúp đỡ họ.
Nó đã hiện ra, bên kia quảng trường trước mặt, quảng trường nhà ga, trung tâm thành phố, hoặc ít nhất là cô bảo anh như thế, anh không còn nhìn xa được nữa… thì đột nhiên tổ họp sức lực bị tiêu hao quá mức của họ cạn kiệt, đôi tay và ý chí của cô không giúp gì được nữa, và anh ngã sấp xuống bên cạnh cô.
Cô ráng sức nâng anh dậy, nhưng cô quá yếu nên trọng lượng của anh lại khiến cô khuỵu xuống cạnh anh, như thể là anh kéo cô chứ không phải cô kéo anh.
“Đừng phí thời gian nữa,” anh thở ra. “Anh không thể… bước thêm một bước nào nữa.”
Cô chật vật đứng lên, điên cuồng cào tay vào tóc, nhìn tới nhìn lui các hướng.
“Em phải đưa anh vào cổng nhà ga! Ôi, anh yêu, anh yêu, chúng ta có thể bị bắt kịp nếu ở đây quá lâu…”
Cô cúi xuống, tiếp thêm can đảm cho anh bằng một nụ hôn. Rồi cô để anh ở lại đó và chạy vào một tòa nhà trước quảng trường, có ngọn đèn khí đốt ngoài cửa cùng dòng chữ: Phòng trọ cho khách lữ hành.
Lát sau cô xuất hiện, vẫy tay hối thúc ai đó ở đằng sau. Cô chạy ngay lại chỗ anh, hai tay túm váy ra đằng trước và nâng lên để đôi chân không vướng víu. Đằng sau cô là một người đàn ông mặc áo sơ mi, đang loay hoay xỏ tay vào áo khoác. Người đó chạy theo cô.
“Đây,” cô kêu to. “Hướng này. Anh ấy ở đây.”
Anh ta cùng cô đến bên cái hình người nằm dài dưới đất.
“Giúp tôi đưa anh ấy về một căn phòng ở chỗ các anh.”
Người đàn ông, một anh chàng lực lưỡng, bế xốc anh lên, hướng về phía nhà trọ. Cô đi vòng quanh anh ta từ bên này sang bên kia, tìm cách phụ giúp bằng cách đỡ lấy chân Durand.
“Không cần, tôi lo được,” anh ta nói. “Cô hãy đi trước và giữ cửa.”
Vòm trời đen phía trên quảng trường chi chít những vì sao, xoáy lộn ngay trên đôi mắt nhấp nháy của anh. Anh có cảm giác mình đang ở rất gần nó. Rồi nó biến thành một màu xanh của đèn khí trên trần nhà trát vữa. Rồi nó dốc ngược lên cao, dần dần tối đi; anh đang được mang lên cầu thang. Anh có thể nghe thấy bước chân thoăn thoắt của cô sau lưng họ, cách một quãng so với bước chân nặng nề của người bế anh. Một lần anh cảm thấy bàn tay đung đưa của mình bị nắm lấy bởi hai bàn tay nhỏ bé, và cảm giác nóng rực của đôi môi mềm mại đặt lên nó.
“Tôi xin lỗi vì nó ở mãi trên cao,” người đàn ông nói. “Nhưng chúng tôi chỉ còn phòng đó.”
“Không sao,” cô đáp. “Miễn là có phòng.”
Họ đi qua một cánh cửa, trần nhà ban đầu tối đen, rồi rạng dần lên thành màu bạc xam xám theo ánh sáng dịu, lỗ chỗ của đèn khí được thắp lên. Bóng tối bủa vây xung quanh tan vào nó, rồi biến mất.
“Tôi đặt anh ấy lên giường chứ, thưa cô?”
“Không,” Durand yếu ớt nói. “Không được. Giường nghĩa là chết. Giường nghĩa là chết.” Mắt anh tìm mắt cô, khi người đàn ông đặt anh xuống ghế, và anh mỉm cười qua đôi mắt. “Anh sẽ không chết, phải không Bonny?” Anh thều thào quyết liệt.
“Không bao giờ!” Cô khàn giọng trả lời. “Em sẽ không để anh chết!” Cô siết chặt hai nắm tay nhỏ bé, quai hàm nghiến lại, và anh trông thấy những tia thách thức trong mắt cô, như thể chúng là những viên đá lửa.
“Cô có cần tôi gọi bác sĩ không?” Người đàn ông hỏi.
“Hiện giờ thì chúng tôi không cần. Hãy để chúng tôi một mình. Có gì tôi sẽ báo anh sau. Đây, anh nhận cho.” Cô nhét ít tiền cho anh ta qua cửa. “Lát nữa tôi sẽ ký vào sổ đăng ký.”
Cô khóa cửa, chạy lại với Durand. Cô sụp xuống trước mặt anh trong sự cầu xin khẩn thiết.
“Louis, Louis, có phải em đã từng muốn tiền bạc, váy áo đẹp và trang sức? Em sẽ từ bỏ tất cả, ngay phút này, để anh được khỏe mạnh và đứng dậy trước mặt em. Em sẽ từ bỏ cả dung mạo nữa…,” cô cào lên mặt mình, kéo làn da má mịn màng về phía trước như tìm cách đổi nó cho anh, “… em còn phải từ bỏ thứ gì nữa?”
“Hãy thỉnh cầu với Chúa, không phải với anh,” anh nói dịu dàng, yếu ớt. “Anh muốn em là chính em. Anh không muốn em thay đổi để cứu anh. Anh không muốn một người phụ nữ tốt bụng, một người cao quý. Anh muốn Bonny phù phiếm, ích kỷ của anh… Anh yêu em, mặt tốt cũng như mặt xấu, chứ không phải những phẩm chất mà người phụ nữ nên có, như người ta rao giảng. Hãy dũng cảm trong chuyện này: đừng bao giờ thay đổi. Vì anh yêu em là yêu những gì anh biết về em, và nếu Chúa biết yêu thì Người sẽ hiểu.”
Nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi mắt cô, một người từ trước đến nay chưa bao giờ khóc; những giọt nước mắt chất chứa suốt một đời đến bây giờ, giờ vỡ òa trong niêm hối hận.
Những ngón tay anh run run lần theo những vệt nước mắt. “Đừng khóc nữa. Em đã khóc quá nhiều trong mấy phút qua rồi. Anh muốn cho em niềm vui, không phải nước mắt.”
Cô hít sâu và đấu tranh với nó, kìm chế và đè nén nó lại. “Em quá xa lạ với tình yêu, Louis. Em mới biết nó được nửa ngày thôi. Nửa ngày trong 23 năm, Louis,” cô hỏi như một đứa trẻ đầy ngỡ ngàng, “nó là như thế này ư? Luôn đau đớn như thế ư?”
Anh nhớ lại toàn bộ câu chuyện đã qua của họ. “Nó đau đớn. Nhưng đáng giá. Đó là tình yêu.”
Một tiếng khụt khịt kì lạ từ bên ngoài truyền vào, đâu đó gần đây, qua cửa sổ đóng kín, giống như một con quái vật khổng l’ô có sừng, bị khống chế bởi xiềng xích loảng xoảng, đang hức vào nền đất.
“Gì thế?” Anh mơ hồ hỏi, hơi nhấc đầu lên.
“Là một con tàu, trong bóng tối ngoài kia. Một con tàu đang vào ga, hoặc cách xa vài dặm…”
Hai tay anh chống vào tay ghế, đẩy người lên.
“Bonny, tàu của chúng ta, nó đến đón chúng ta đấy. Bất cứ chuyến tàu nào, đến bất cứ đâu… Giúp anh. Giúp anh ra khỏi đây. Anh có thể làm được, anh có thể đến đó…”
Cả đời cô đã sống bằng sự ép buộc; bằng những thay đổi đột ngột, và quyết định chớp nhoáng. Lúc này cô đứng lên ngay tắp lự, cô đã quen với nó. Cô sẵn sàng nghe theo anh. Tinh thần của cô được anh khơi bùng lên.
“Bất cứ đâu. Kể cả New York. Anh sẽ đứng cạnh em ở đó nếu họ…”
Cô vòng tay sau lưng anh, giúp anh đứng lên.
Chuyến đi bất tận lại tiếp tục. Họ dìu đỡ nhau, đi một bước ra cửa. Một bước…
Anh ngã xuống. Và lần này là lần cuối cùng, không thể nào nhầm lẫn. Đó là cú ngã vào bề mặt của cái chết. Anh nằm ngửa ở đó, không thể gượng dậy, chờ nó đến. Anh nhìn cô bằng đôi mắt tuyệt vọng.
Cô áp mặt vào mặt anh.
“Không còn thời gian nữa,” môi anh mấp máy thều thào. “Đừng nói gì cả. Hãy hôn tạm biệt anh đi.”
Nụ hôn chia ly. Linh hồn họ dường như quyện vào nhau. Cố hòa vào làm một mãi mãi. Rồi, tuyệt vọng, thất bại, họ đành phải tách nhau ra, một linh hồn trượt sâu vào bóng tối và một linh hồn ở lại trong ánh sáng.
Cô dứt môi khỏi môi anh, để lấy hơi thở. Một nụ cười mãn nguyện không thể dập tắt đọng lại trên môi anh, nơi môi cô vừa ở đó.
“Và đó là phần thưởng của anh,” anh thở hắt ra.
Mắt anh nhắm lại, anh đã chết.
Người cô run bắn, như thể cơn giãy chết đang ở trong cô. Cô lắc người anh, cố đưa trở về cái cử động vừa rời bỏ anh, nhưng đã rời bỏ anh mãi mãi. Cô ôm ghì anh, trong đôi tay tuyệt vọng mà anh không còn ở trong đó, chỉ còn xác anh bỏ lại. Cô van nài anh, gọi tên anh. Thậm chí còn cố thương lượng với thần chết, xin nó trì hoãn lại.
“Không, khoan đã! Chỉ một phút nữa thôi! Hãy cho tôi một phút, rồi tôi sẽ để anh ấy đi! Ôi Chúa ơi! Có ai ở đó không? Ai cũng được! Cho tôi một phút thôi! Tôi có một điều muốn nói với anh ây!”
Không nỗi đau khổ nào sánh được với nỗi đau của một kẻ vô thần, bị cướp đi người thương yêu. Bởi đối với họ không hề có kiếp sau.
Cô nhào xuống người anh, mái tóc xổ tung chảy tràn lên anh, bao phủ gương mặt anh. Mái tóc vàng óng anh đã từng rất yêu, trở thành tấm vải liệm cho anh.
Môi cô tìm đến tai anh, và cô cố gắng thì thầm vào nó, cho riêng anh nghe. “Em yêu anh. Em yêu anh. Anh không nghe thấy em sao? Anh đang ở đâu? Đó là điều anh luôn mong muốn mà. Giờ anh không muốn nó nữa sao?”
Trên nền nỗi đau thương của cô, xa xa, lờ mờ, không đáng chú ý, dường như dậy lên những tiếng vang. Tiếng nện trầm đục vào cửa, kèm theo là những tiếng la hét, giờ vang lên ở ngay đây, ngay lúc này, không hiểu bằng cách nào? Có lẽ do sự nghi ngờ bấy lâu nay của hàng xóm láng giềng cuối cùng đã tràn ra thành lời tố giác; có lẽ án mạng cách đây rất lâu ở Mobile cuối cùng đã đến tai họ… quá muộn, quá muộn. Vì cô đã trốn thoát, cũng như anh.
“Những người ở trong kia, mở cửa ra! Đây là lệnh của cảnh sát! Mở cửa ra, các người nghe thấy không?”
Ý nghĩa của chúng không thể gây ấn tượng, sự đe dọa của chúng không thể gây hoảng sợ. Vì giờ đây cô đã là tù nhân của người khác. Cô đã thoát khỏi họ.
Lời thì thầm đau khổ vào một bên tai thờ ơ. “Ôi, Louis, Louis! Em đã yêu anh quá muộn! Em đã yêu anh quá muộn!”
Tiếng gõ cửa, hét gọi và sự đau khổ tan đi, không còn lại gì.
“Và đây là hình phạt dành cho em!”
Tiếng nhạc âm thầm ngừng lại. Những bóng người khiêu vũ từ từ gục xuống.
Điệu Waltz kết thúc.
HẾT