← Quay lại trang sách

Chương 2 Boulder

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ bếp và thấy nó cứ ngồi trên vệ đường, không chơi với mấy chiếc xe tải của nó hay cái xe kéo hoặc thậm chí là cái máy bay bằng gỗ bấc mà nó thích mê cả tuần rồi từ lúc Jack mang về. Nó chỉ ngồi đó, ngóng chờ chiếc VW cà tàng của nhà họ, khuỷu tì lên đùi và hai tay chống cằm, một đứa bé năm tuổi đợi bố.

Wendy bỗng nhiên cảm thấy thật tồi tệ, tồi tệ đến muốn khóc.

Cô vắt chiếc khăn lau bát đĩa lên thanh treo cạnh bồn rửa và vừa đi xuống nhà, vừa cởi hai cúc trên cùng chiếc váy mình mặc ở nhà. Jack và lòng kiêu hãnh của gã! Ồ không, Al, tôi không cần tiền ứng trước đâu. Thời gian tới tôi vẫn ổn mà. Tường hành lang thủng và loang lổ vết bút màu, chì sáp, sơn xịt. Cầu thang thì dốc và bong nứt. Cả tòa nhà bốc mùi cũ kỹ, sau ngôi nhà gạch nhỏ xinh xắn ở Stovington thì đây là cái chỗ kiểu gì cho Danny chứ? Hai người sống ở tầng ba phía trên họ không phải là vợ chồng, nhưng điều đó không làm cô thấy phiền bằng chuyện họ suốt ngày đánh chửi nhau ầm ĩ. Chuyện đó làm cô sợ. Thằng cha trên đó tên là Tom, sau khi các quán rượu đã đóng cửa và họ đã về nhà, các vụ đánh chửi sẽ bắt đầu đầy nhiệt thành - so ra thì cả tuần chỉ là khúc dạo đầu. Những Trận đấu tối thứ Sáu, Jack gọi chúng như vậy, nhưng chẳng có gì buồn cười cả. Người phụ nữ - tên là Elaine - cuối cùng sẽ òa khóc và thổn thức nhắc đi nhắc lại, “Đừng, Tom. Đừng mà. Đừng mà.” Còn hắn thì sẽ quát chửi cô ta. Có lần họ còn đánh thức cả Danny, mà Danny bình thường ngủ say như chết. Sáng hôm sau Jack bắt gặp Tom chuẩn bị ra ngoài và đã nói chuyện với hắn trên hè đường một lúc. Tom bắt đầu cao giọng và Jack đã nói gì đó với hắn, quá khẽ nên Wendy không nghe được, rồi Tom chỉ hậm hực lắc đầu bỏ đi. Đó là chuyện từ một tuần trước và trong vài ngày sau đó tình hình đã khá hơn, nhưng kể từ cuối tuần mọi thứ lại bắt đầu trở về như bình thường - à nhầm, khác thường mới đúng. Chuyện đó thật tệ cho thằng bé.

Cơn sầu muộn lại ùa tới nhưng lúc này đã ra đến lối đi trước nhà nên cô xua nó đi. Túm váy lại dưới chân rồi ngồi xuống trên vệ đường cạnh thằng bé, cô nói, “Thế nào rồi, bác sĩ? [1E] ”

Nó mỉm cười với cô nhưng chỉ là cười lấy lệ. “Chào mẹ.”

Cái máy bay nằm giữa hai chân đi giày của Danny và cô thấy là một bên cánh đã bắt đầu bong nứt.

“Có muốn mẹ xem qua nó không, con yêu?”

Danny đã lại chăm chăm nhìn lên đầu phố, “Không. Bố sẽ sửa nó ạ.”

“Bố con có khi phải đến giờ ăn tối mới về đấy, bác sĩ. Đường lên khu núi ấy xa lắm.”

“Mẹ có nghĩ là chiếc con bọ sẽ bị hỏng không ạ?”

“Không, mẹ nghĩ là không đâu.” Nhưng thằng bé lại vừa cho cô thêm một chuyện nữa để mà lo lắng. Cám ơn con, Danny. Quả đúng thứ mẹ cần .

“Bố bảo có thể xe sẽ hỏng” Danny nói một cách điềm nhiên, gần như chán chường. “Bố bảo cái bơm nhiên liệu nát như cứt rồi.”

“Đừng nói thế, Danny.”

“Đừng nói, bơm nhiên liệu, ấy ạ?” nó hỏi cô với vẻ ngac nhiên thành thực.

Cô thở dài, “Không phải, Nát như cứt. Đừng nói thế.”

“Tại sao ạ?”

“Thế rất ©We-love-ebook thô tục.”

“Thô tục là gì hở mẹ?”

“Giống như khi con cạy gỉ mũi ở bàn ăn hoặc đi tè mà không đóng cửa nhà vệ sinh. Hoặc nói những câu như là Nát như cứt. Cứt là một từ thô tục. Người ngoan không nói thế.”

“Bố nói mà. Lúc bố đang đứng nhìn cái xe, bố bảo, ‘Chúa ơi cái bơm nhiên liệu nát như cứt rồi. Vậy bố có ngoan không ạ?”

Winnifred, làm sao cô lại đâm đầu vào cảnh này nhỉ? Cô không biết chuẩn bị à ?

“Bố có ngoan, nhưng bố cũng là người lớn. Và bố rất cẩn thận để không nói những câu như thế trước mặt những người nào không hiểu.”

“Ý mẹ là giống như bác Al ạ?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Khi nào lớn lên cơn có được nói không ạ?”

“Mẹ nghĩ là con sẽ nói, cho dù mẹ có thích hay không.”

“Lớn bằng đâu ạ?”

“Hai mươi nghe được không, bác sĩ?”

“Như thế thì phải chờ lâu quá.”

“Có vẻ thế thật, nhưng con sẽ cố nhé?”

“Vâ-ầng.”

Nó lại đăm đăm nhìn lên đầu phố. Nó hơi nhổm người, như thể định đứng lên, nhưng chiếc con bọ đang đi tới mới hơn nhiều, có màu đỏ tươi hơn nhiều. Nó thả lỏng người trở lại. Cô tự hỏi lần chuyển đến Colorado này khó khăn đến đâu với Danny. Nó không hé nửa lời về chuyện đó, nhưng cô thấy bứt rứt khi thấy nó lủi thủi một mình quá nhiều. Ở Vermont ba đồng nghiệp cùng khoa của Jack cũng có con tầm tuổi Danny - và còn có trường mẫu giáo nữa - nhưng ở khu này thì chẳng có ai cho nó chơi cùng. Hầu hết các căn hộ đều do sinh viên Đại học Colorado thuê, còn trong số ít các cặp vợ chồng ở trên phố Arapahoe này, chỉ một tỷ lệ rất nhỏ có con. Cô đã để ý thấy quãng tầm một chục đứa độ tuổi cấp ba hoặc cấp hai, ba đứa sơ sinh, tất cả chỉ có vậy.

“Mẹ ơi, tại sao bố lại bị mất việc ạ?”

Cô giật mình dứt khỏi dòng suy tưởng và luống cuống tìm câu trả lời. Cô và Jack đã bàn bạc các cách để ứng phó với chính câu hỏi đó từ Danny, đủ kiểu từ lảng tránh cho đến sự thật trần trụi không tô vẽ. Nhưng Danny chưa bao giờ hỏi. Mãi cho đến lúc này, khi mà cô đang cảm thấy suy sụp và hoàn toàn không sẵn sàng cho một câu hỏi như vậy. Nhưng thằng bé vẫn đang nhìn cô, có lẽ đang đọc vẻ bối rối trên mặt cô hình thành những ý nghĩ riêng về điều đó. Cô nghĩ rằng đối với trẻ con thì những động cơ và hành vi của người lớn chắc hẳn phải lừng lững và đáng sợ như mấy con thú nguy hiểm thấp thoáng trong các góc khuất một khu rừng đen tối. Bọn nhỏ bị kéo giật như những con rối, chỉ mơ hồ biết về lý do. Ý nghĩ đó suýt lại làm cô ứa nước mắt, cô vừa xua chúng đi vừa cúi người xuống, nhặt chiếc máy bay hỏng lên, lật nó lại trên tay mình.

“Lúc đó bố con đang hướng dẫn đội tranh biện, Danny. Con có nhớ không?”

“Có ạ,” nó nói. “Cãi nhau cho vui, đúng không ạ?”

“Đúng rồi.” Cô lật qua lật lại chiếc máy bay, nhìn nhãn hiệu (SPEEDOGLIDE) và những miếng đề can hình ngôi sao xanh trên hai cánh, rồi bất giác nói tuột sự thật cho con trai.

“Có một cậu học sinh tên là George Hatfield mà bố con phải cho ra khỏi đội. Điều đó có nghĩa là cậu ta không giỏi như một số người khác. George bảo rằng bố con loại cậu ta ra vì bố không ưa cậu ta chứ không phải vì cậu ta không đủ giỏi. Thế rồi George làm một việc tồi tệ. Mẹ nghĩ con biết chuyện đó.”

“Anh ta là kẻ đã đục thủng lốp cái xe con bọ nhà mình ạ?”

“Đúng rồi, chính là cậu ta. Lúc đó là sau giờ học và bố con bắt quả tang cậu ta.” Đến đây cô lại ngập ngừng, nhưng lúc này thì không có chuyện lảng tránh được nữa; ra nông nỗi này thì hoặc là nói sự thật hoặc là nói dối.

“Bố con... đôi khi bố con làm những điều mà sau đó hối hận. Đôi khi bố con không suy nghĩ thấu đáo như lẽ ra phải thế. Chuyện ấy không xảy ra quá thường xuyên, nhưng đôi khi vẫn có.”

“Bố làm George Haffield bị đau như cái lần con làm lộn tung giấy tờ của bố ạ?”

Đôi khi ...

(Danny với cánh tay bó bột)

... bố con làm những điều mà sau đó hối hận .

Wendy hấp háy mắt liên tục, xua nước mắt trôi ngược lại vào trong.

“Đại loại như thế, con yêu ạ. Bố con đánh George để cậu ta ngừng rạch lốp xe còn George thì đánh vào đầu bố con. Sau đó những người phụ trách nhà trường nói là George không được đi học ở đó nữa còn bố con cũng không được dạy ở đó nữa.” Cô ngừng lại, không biết phải nói gì, căng thẳng chờ đợi dòng câu hỏi.

“Ồ,” Danny nói và lại nhìn lên đầu phố. Có vẻ như chủ đề đã khép lại. Giá như đối với cô nó cũng có thể được khép lại dễ dàng như thế...

Cô đứng lên. “Mẹ lên nhà uống trà đây, bác sĩ. Có muốn mấy cái bánh quy và một ly sữa không?”

“Chắc là con sẽ chờ đón bố.”

“Mẹ nghĩ là bố sẽ không kịp về trước năm giờ đâu.”

“Biết đâu bố sẽ về sớm ạ.”

“Biết đâu,” cô đồng ý. “Biết đâu thế thật.”

Cô đi được nửa chừng thì nó gọi, “Mẹ ơi?”

“Gì vậy, Danny?”

“Mẹ có muốn đến sống ở cái khách sạn đó trong mùa đông không ạ?”

Giờ thì, cô nên chọn cái nào trong số năm nghìn câu trả lời cho câu hỏi đó đây? Cảm giác của cô ngày hôm qua, hay đêm qua, hay sáng nay? Chúng hoàn toàn khác nhau, trải khắp dãy quang phổ từ hồng hào tươi tắn đến đen tối chết chóc.

Cô nói, “Nếu đó là điều bố con muốn, thì đó cũng là điều mẹ muốn.” Cô ngập ngừng. “Con thì sao?”

“Con nghĩ là có ạ,” nó nói một cách dứt khoát. “Ở quanh đây chẳng có ai chơi cùng cả.”

“Con nhớ các bạn phải không?”

“Đôi lúc con nhớ Scott và Andy. Thế thôi ạ.”

Cô quay lại với con và hôn nó, vò mái tóc sáng màu đang mất dần cảm giác tơ mịn trẻ con. Nó thật là một ông cụ non, đôi lúc cô chợt tự hỏi nó phải sống sót thế nào khi có bố mẹ như cô và Jack. Những kỳ vọng lớn lao ban đầu của họ đã tuột xuống thành tòa nhà chung cư tồi tàn này trong một thành phố xa lạ. Hình ảnh Danny với cánh tay bó bột lại hiện lên trước mắt cô. Ai đó ở Sở Đầu thai trên Thiên đường đã phạm sai lầm, một sai lầm mà nhiều lúc cô sợ rằng sẽ chẳng bao giờ sửa chữa được và chỉ kẻ ngoài cuộc tội nhất mới có thể trả nổi.

“Tránh con đường ra nhé, bác sĩ,” cô nói và ôm ghì lấy nó.

“Vâng ạ.”

Cô lên nhà và vào bếp. Cô bắc ấm trà rồi đặt mấy chiếc bánh Oreo lên một cái đĩa cho Danny phòng trường hợp nó quyết định lên nhà trong lúc cô nằm nghỉ. Ngồi ở bàn với chiếc cốc gốm lớn đặt trước mặt, cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn nó, vẫn đang ngồi trên vệ đường trong chiếc quần bò xanh và cái áo khoác nỉ của trường mẫu giáo Stovington rộng thùng thình màu xanh lá thẫm, với cái máy bay lúc này nằm bên cạnh. Những giọt nước mắt đã hăm dọa cô suốt cả ngày giờ đây ập tới như một cơn mưa rào và cô gục vào làn khói thơm bốc lên từ cốc trà mà khóc. Vì nỗi sầu muộn lẫn mất mát trong quá khứ và nỗi khiếp sợ đối với tương lai.