← Quay lại trang sách

Chương 4 Vùng đất bóng tối

Danny mệt nhoài nên lên nhà uống sữa ăn bánh lúc bốn giờ mười lăm. Nó vừa ăn uống ngấu nghiến vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi vào phòng hôn mẹ nó đang nằm nghỉ. Cô bảo nó ở trong nhà xem Sesame Street - thời gian sẽ trôi nhanh hơn - nhưng nó quả quyết lắc đầu và quay lại chỗ mình bên vệ đường.

Bây giờ là năm giờ, mặc dù không có đồng hồ và cũng chưa biết xem giờ thành thạo lắm, nó cũng ý thức được thời gian trôi qua nhờ bóng đổ dài ra và nhờ ráng vàng lúc này đã nhuộm kín trời chiều.

Vừa lật lật cái máy bay trên tay, nó vừa lẩm nhẩm hát, “Nhảy qua bên em, tôi đâu cần biết... nhảy qua bên em, tôi đâu cần biết... ông chủ tôi đã đi rồi... em, em, nhảy qua bên em...”

Chúng đã cùng hát bài đó ở trường mẫu giáo Jack & Jill mà nó theo học hồi còn ở Stovington. Nó không đến trường mẫu giáo ở đây vì bố không còn khả năng cho nó đi nữa. Nó biết bố mẹ lo lắng về chuyện đó, lo là như thế sẽ càng khiến nó thấy cô độc (và còn một nỗi lo sâu xa hơn, không nói ra giữa hai người, đó là Danny trách họ), nhưng nó không thực sự muốn đến cái trường Jack & Jill cũ kỹ ấy nữa. Đó là nơi dành cho bọn trẻ con. Nó chưa hẳn là trẻ lớn, nhưng cũng không còn trẻ con nữa. Trẻ lớn thì đi học ở trường lớn và có một bữa trưa nóng sốt. Lớp một. Sang năm. Năm nay là khoảng chấp chới giữa một đứa trẻ con và một đứa trẻ thực sự. Cũng không đến nỗi nào. Nó có nhớ Scott và Andy - chủ yếu là Scott - nhưng vẫn là không đến nỗi nào. Có vẻ như tốt nhất là một mình chờ đợi bất kỳ điều gì có thể xảy đến tiếp theo.

Nó hiểu rất nhiều điều về bố mẹ và nó biết rằng nhiều lần họ không thích sự thấu hiểu ấy của nó và nhiều lần khác thì từ chối tin chuyện đó. Nhưng rồi một ngày họ sẽ phải tin. Nó sẵn lòng chờ.

Mặc dù vậy, thật quá chán là họ không thể tin nhiều hơn, nhất là vào những thời điểm như thế này. Mẹ đang nằm trên giường trong căn hộ, chỉ chực khóc vì lo lắng cho bố quá. Một số điều mẹ lo lắng thì quá người lớn để Danny có thể hiểu được - những thứ mơ hồ liên quan đến cảm giác an toàn, đến lòng tự tôn của bố, những cảm giác dằn vặt và giận dữ cùng nỗi sợ hãi về việc rồi họ sẽ ra sao - nhưng hai điều chủ yếu trong đầu mẹ ngay lúc này là bố đã bị hỏng xe trong núi ( nếu thế thì tại sao anh ấy không gọi điện? ) hoặc bố đã đi làm Việc Xấu. Danny biết quá rõ cái Việc Xấu ấy là gì sau khi Scotty Aaronson, hơn nó sáu tháng tuổi, giải thích cho nó hiểu. Scotty biết vì bố cậu cũng làm Việc Xấu. Scotty bảo nó rằng có lần, bố cậu đã đấm mẹ cậu ngay vào mắt và làm mẹ cậu ngất xỉu. Cuối cùng, bố mẹ Scotty đã LY DỊ vì cái Việc Xấu ấy, vào thời điểm Danny quen biết Scotty thì cậu đang sống với mẹ và chỉ gặp bố vào các dịp cuối tuần. Nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất trong đời Danny là LY DỊ, cái từ luôn hiện ra trong đầu nó như một tấm biển sơn chữ đỏ phủ đầy những con rắn độc đang phun phì phì. Khi LY DỊ, bố mẹ ta không còn sống cùng nhau nữa. Họ có một cuộc kéo co giành giật ta trên sân [4E] (sân tennis? hay sân cầu lông? Danny không biết chắc là sân nào hay lại là một cái sân khác nữa, nhưng bố mẹ đã chơi cả tennis và cầu lông ở Stovington, nên nó đoán là một trong hai sân đó) thế rồi ta phải đi cùng một trong hai người và về cơ bản là ta không bao giờ được gặp người kia nữa, rồi nếu hứng lên bất chợt thì cái người mà ta ở cùng có thể lấy một người khác mà ta thậm chí còn không biết là ai. Điều đáng sợ nhất về LY DỊ là thằng bé đã cảm nhận được cái từ đó - hay ý niệm, hay là gì cũng được, thứ đã xuất hiện trong những đợt thấu hiểu của nó - lơ lửng trong đầu chính bố mẹ nó, đôi khi tan loãng ra và tương đối xa xăm, có lúc lại đặc quánh, mù mịt và đáng sợ như những đám mây giông. Chuyện trở nên như thế từ sau khi bố phạt nó vì đã làm rối tung giấy tờ trong phòng làm việc của bố và bác sĩ phải bó bột cho cánh tay nó. Ký ức đó đã nhòa đi rồi, nhưng ký ức về những ý nghĩ LY DỊ thì thật rõ ràng và đáng sợ. Lần ấy thì ý nghĩ đó chủ yếu lơ lửng quanh mẹ và nó đã ôm nỗi sợ hãi thường trực là mẹ sẽ ngắt cái từ ấy từ trong não rồi lôi nó ra khỏi miệng, biến nó thành sự thật. LY DỊ. Đó là một dòng chảy ngầm thường trực trong suy nghĩ của họ, một trong số ít những thứ mà Danny luôn nhận ra ngay, giống như nhịp các bản nhạc đơn giản. Nhưng cũng giống như nhịp, ý nghĩ trung tâm chỉ tạo thành xương sống cho nhiều ý nghĩ phức tạp hơn, những ý nghĩ mà nó thậm chí còn chưa thể bắt đầu diễn giải. Chúng chỉ hiện ra với nó dưới dạng màu sắc và tâm trạng. Những ý nghĩ LY DỊ của mẹ xoay quanh điều mà bố đã gây ra cho cánh tay nó cùng chuyện xảy ra ở Stovington khi bố bị mất việc. Cậu học sinh đó. Cái cậu George Haffield đã giận bố và đục lỗ lên chân con bọ nhà nó. Những ý nghĩ LY DỊ của bố thì phức tạp hơn, mang màu tím thẫm và chằng chịt những đường gân tăm tối. Hình như bố nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho cả nhà nếu bố ra đi. Rằng mọi thứ sẽ không còn đau đớn nữa. Bố nó hầu như lúc nào cũng đau đớn, chủ yếu là về Việc Xấu. Đó cũng là một điều Danny hầu như luôn nhận ra ngay: nỗi thèm khát khôn nguôi được chui vào một chỗ tối và xem ti vi màu rồi ăn lạc từ trong bát và làm Việc Xấu cho đến khi não bố yên lặng và để bố được yên.

Nhưng chiều nay mẹ nó không cần phải lo lắng và nó ước giá mà nó có thể đến bên và nói với mẹ điều đó. Chiếc con bọ không bị hỏng. Bố không bỏ đi đâu đó để làm Việc Xấu. Lúc này thì bố gần về đến nhà rồi, bon bon trên đường cao tốc giữa Lyons và Boulder. Ngay lúc này đây bố thậm chí còn không nghĩ đến Việc Xấu. Bố đang nghĩ đến... đến...

Danny len lén nhìn cửa sổ bếp sau lưng nó. Thỉnh thoảng suy nghĩ lung quá khiến cho có chuyện xảy ra với nó. Khiến cho sự vật - sự vật thật - biến mất, rồi nó nhìn thấy những thứ không hề có ở đó. Một lần, không lâu sau khi người ta bó bột cánh tay nó, chuyện này đã xảy ra ở bàn ăn tối. Khi đó bố mẹ nó không nói chuyện với nhau mấy. Nhưng họ suy nghĩ. Ở phải rồi. Những ý nghĩ LY DỊ lơ lửng trên bàn bếp như một đám mây chứa cơn mưa đen ngòm, nặng trĩu, chỉ chực vỡ tung. Tồi tệ đến nỗi nó không sao ăn nổi. Nó muốn nôn ọe khi nghĩ đến chuyện phải ăn trong lúc cái thứ LY DỊ đen tối ấy bủa vây xung quanh. Nó đã tự ném mình vào trạng thái tập trung tuyệt đối, vì việc ấy dường như quan trọng khủng khiếp, để rồi một chuyện gì đã xảy ra. Khi trở về với những sự vật thật, nó đang nằm trên sàn với đậu và khoai tây nghiền trong lòng còn mẹ đang ôm nó và bố thì vừa gọi điện thoại xong. Nó đã rất sợ hãi, đã cố giải thích cho họ là không có việc gì cả, rằng chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra với nó mỗi khi nó tập trung cố hiểu nhiều hơn những gì bình thường vẫn hiện ra trong đầu nó. Nó cố giải thích về Tony, người mà bố mẹ gọi là “bạn chơi vô hình” của nó.

Bố nó đã nói, “Thằng bé đang có một cơn ảo giác. Có vẻ nó không sao, nhưng tôi vẫn muốn bác sĩ qua kiểm tra xem thế nào.”

Sau khi bác sĩ ra về, mẹ đã bắt nó hứa không bao giờ làm như thế nữa, không bao giờ làm họ sợ như thế, và Danny đã hứa. Chính nó cũng sợ. Vì lúc nó tập trung, tâm trí nó đã bay ra tới chỗ bố, chỉ trong một thoáng thôi, trước khi Tony xuất hiện (từ rất xa, bao giờ cũng thế, văng vẳng gọi nó) và trước khi những điều lạ lùng làm loang nhòe đi nhà bếp cùng lát thịt nướng trên cái đĩa xanh; chỉ trong một thoáng ý thức nó đã lao xuyên qua bóng tối của bố đến với một từ không thể hiểu được nhưng đáng sợ hơn LY DỊ rất nhiều, cái từ đó là TỰ TỬ. Danny chưa lần nào thấy lại cái từ đó trong tâm trí bố, đương nhiên nó không đi tìm làm gì. Nó không quan tâm việc mình không bao giờ tìm ra ý nghĩa chính xác cho từ đó.

Nhưng nó quả có thích tập trung, bởi vì thỉnh thoảng Tony lại đến. Không phải lần nào cũng thế. Thỉnh thoảng sự vật chỉ nghiêng ngả và bồng bềnh trong khoảng một phút rồi bình thường trở lại - thực ra hầu hết các lần đều thế - nhưng vào những lần khác thì Tony sẽ hiện ra ở ngay bên rìa tầm nhìn nó, văng vẳng gọi nó và vẫy tay...

Chuyện đó đã xảy ra hai lần từ khi nhà nó chuyển đến Boulder, nó nhớ mình đã ngạc nhiên và sung sướng như thế nào khi thấy Tony đã đi theo nó từ tận Vermont. Vậy là rốt cuộc không phải tất cả bạn bè nó đều bị bỏ lại phía sau.

Lần đầu là khi nó ở ngoài sân sau và chẳng có gì nhiều xảy ra. Chỉ là Tony vẫy tay gọi và sau đó là bóng tối rồi vài phút sau nó đã trở lại với những sự vật thật cùng vài mẩu ký ức mơ hồ, giống như một giấc mơ lộn xộn. Lần thứ hai, cách đây hai tuần, thì thú vị hơn. Tony, vừa vẫy tay vừa gọi từ cách đó gần bốn mét, “Danny... lại mà xem...” Cảm giác như thể nó đứng lên, rồi rơi xuống một cái hố sâu, giống như Alice lạc vào xứ Diệu Kỳ. Thế rồi nó đang ở trong tầng hầm tòa chung cư và Tony bên cạnh nó, chỉ tay vào góc tối nơi có cái rương bố nó đã cất toàn bộ những giấy tờ quan trọng của mình, đặc biệt là “VỞ KỊCH”.

“Thấy chưa?” Tony nói với cái giọng ngân nga xa xăm quen thuộc. “Nó ở dưới cầu thang. Ngay bên dưới cầu thang. Những người chuyển đồ đã để nó ngay... dưới... cầu thang.”

Danny đã tiến lên một bước để nhìn kỹ hơn điều kỳ diệu đó và rồi nó lại roi, lần này là xuống khỏi cái xích đu ở sân sau, nơi nó đã ngồi suốt từ đầu. Lần này nó cũng bị thở không ra hơi.

Ba bốn ngày sau bố lồng lộn quanh nhà, giận dữ nói với mẹ là bố đã tìm khắp nơi dưới cái tầng hầm chết tiệt nhưng chiếc rương không có ở đó và bố sẽ kiện bọn chuyển đồ chết tiệt vì đã bỏ quên nó đâu đó giữa Vermont và Colorado. Làm sao bố có thể viết xong được “VỞ KỊCH” nếu những chuyện như thế này cứ xảy ra mãi?

Danny nói, “Không đâu, bố. Nó ở dưới cầu thang. Những người chuyển đồ đã để nó ngay bên dưới cầu thang”

Bố đã nhìn nó với ánh mắt lạ lùng rồi đi xuống kiểm tra. Cái rương ở đó, đúng chỗ Tony đã chỉ cho nó xem. Bố kéo Danny qua một bên, đặt nó ngồi lên lòng và hỏi ai đã cho nó xuống tầng hầm. Có phải chú Tom tầng trên không? Tầng hầm là nơi nguy hiểm, bố nó nói. Đó là lý do tại sao chủ tòa nhà lại phải khóa cửa. Nếu có người để cửa không khóa thì bố muốn biết là ai. Bố vui vì tìm thấy giấy tờ và “VỞ KỊCH” của mình nhưng, bố nó nói, sẽ chẳng đáng gì nếu Danny ngã cầu thang và bị gãy... chân. Danny quả quyết với bố rằng nó không hề xuống tầng hầm. Cánh cửa đó luôn khóa. Mẹ cũng đồng tình. Danny không bao giờ đi ra hành lang phía sau, mẹ nói, vì chỗ đó vừa ẩm vừa tối lại nhiều nhện. Và thằng bé thì không nói dối.

“Vậy làm sao con biết, bác sĩ?” bố nó hỏi.

“Tony chỉ cho con.”

Bố mẹ nó trao đổi ánh mắt với nhau phía trên đầu nó. Chuyện này từng xảy ra trước đó vài lần. Vì chuyện đáng sợ nên họ đã gạt nó đi thật nhanh khỏi tâm trí. Nhưng thằng bé biết là họ lo lắng về Tony, nhất là mẹ, thế nên nó cẩn thận nghĩ cách có thể làm cho Tony xuất hiện ở nơi mà mẹ nhìn thấy được. Nhưng lúc này nó nghĩ mẹ đang nằm nghỉ, chưa đi lại trong bếp, vậy là nó cố sức tập trung để xem mình có thể hiểu những gì bố đang nghĩ không.

Trán nó nhíu lại và đôi bàn tay hơi cáu bẩn siết chặt lại thành hai nắm đấm trên quần bò. Nó không nhắm mắt - làm thế không cần thiết - nhưng nó nheo mắt lại thành hai đường rãnh nhỏ và tưởng tượng giọng bố, giọng Jack, giọng John Daniel Torrance, trầm và điềm tĩnh, thỉnh thoảng lại cao lên khi bố vui hay trầm hơn nữa khi bố tức giận hay cứ điềm tĩnh như thế khi bố đang nghĩ. Đang nghĩ đến. Đang nghĩ về. Đang nghĩ...

(đang nghĩ)

Danny khẽ thở dài và nó sụm người xuống trên vệ đường như thể không còn chút cơ bắp nào. Nó hoàn toàn tỉnh táo; nó nhìn thấy con phố và cô gái cùng chàng trai đang dạo bước trên vỉa hè ở phía bên kia, tay trong tay vì họ

(?đang yêu?)

đang vô cùng hạnh phúc ngày hôm đó và hạnh phúc khi được có một ngày bên nhau. Nó nhìn thấy những chiếc lá mùa thu đang bay xuôi theo cống nước, như những bánh xe quay tít màu vàng với hình thù quái lạ. Nó nhìn thấy ngôi nhà mà chúng bay qua và nhận ra mái nhà được phủ bằng

(các tấm lợp. mình nghĩ sẽ không có vấn đề gì nếu tấm che khe nối còn ổn ừ sẽ không sao đâu. tay watson đó. lạy chúa thật là cá tính. giá có chỗ cho ông ta trong “VỞ KỊCH”. không để ý thì có khi mình nhét toàn bộ loài người vào trong đó mất. ừ. tấm lợp. ở đó có định không nhỉ? ôi chết tiệt quên hỏi ông ta rồi ùm kiếm đinh cũng đơn giản thôi mà. cửa hàng vật liệu sidewinder. bọn ong vò vẽ. mùa này là chúng đang làm tổ đây. chắc mình phải kiếm một quả bom khói diệt côn trùng phòng trường hợp chúng núp trong đó khi mình lột các tấm lợp cũ lên. Ốp các tấm lợp mới vào. thay)

các tấm lợp. Vậy ra đó là điều bố đang nghĩ đến. Bố đã có được việc làm và đang nghĩ đến các tấm lợp. Danny không biết Watson là ai, nhưng những điều khác dường như đều rõ ràng cả. Có khi nó còn được thấy một cái tổ ong vò vẽ. Chắc chắn như việc nó tên là

"Danny... Dan-niiii..."

Nó ngước lên và Tony kia rồi, tít trên đầu phố, đứng cạnh một biển báo dừng và vẫy gọi. Danny, như mọi lần, bỗng thấy trào lên một cảm giác sung sướng ấm áp khi nhìn thấy người bạn cũ của mình, nhưng lần này dường như nó còn cảm thấy một thoáng sợ hãi nữa, như thể Tony đã đến cùng thứ đen tối gì đó giấu sau lưng. Một lọ đựng ong vò vẽ mà khi thả ra sẽ đốt rất dữ dội.

Nhưng làm gì có chuyện không đi.

Nó sụm người xuống thấp hơn nữa trên vệ đường, hai tay trượt khỏi đùi và buông thõng dưới đũng quần. Cằm gục vào ngực. Rồi một cảm giác giật khẽ, không hề đau đớn khi một phần của nó đứng lên và chạy theo Tony vào miệng bóng tối.

"Dan-niiii... ”

Lúc này bóng tối bị xuyên thủng bởi màu trắng cuồn cuộn. Một âm thanh lục khục như tiếng ho cùng với những bóng đen vặn vẹo uốn éo thành những cây linh sam trong đêm đang bị một cơn cuồng phong rú rít thổi oằn đi. Tuyết nhảy múa xoáy tít. Tuyết khắp mọi nơi.

“Quá sâu,” Tony cất tiếng từ bóng tối, vẻ buồn thảm trong giọng cậu ta làm Danny sợ chết khiếp. “Quá sâu nên chẳng thể thoát ra.”

Một hình thù khác, lù lù, sừng sững. To lớn và có hình chữ nhật. Một cái mái vát. Màu trắng nhòe đi trong bóng đêm giông tố. Rất nhiều cửa sổ. Một tòa nhà dài có mái lợp. Một vài tấm lợp có màu xanh sẫm hơn, mới hơn. Bố nó đã lợp chúng lên. Bằng những chiếc đinh từ cửa hàng vật liệu Sidewinder. Lúc này thì tuyết đang phủ lên các tấm lợp. Tuyết đang phủ lên tất cả.

Một quầng sáng ma trơi màu xanh lục lóe lên thành hình ở mặt trước tòa nhà, chập chòn, rồi trở thành một cái đầu lâu khổng lồ, nhăn nhở với hai khúc xương bắt chéo.

“Thuốc độc,” Tony nói từ bóng tối lơ lửng. “Thuốc độc.”

“Những biển báo khác chớp tắt lướt qua mắt nó, một số in chữ xanh lá, một số in trên những bảng gỗ cắm xiên xẹo trong các đụn tuyết. CẤM BƠI. NGUY HIỂM! HÀNG RÀO CÓ ĐIỆN. KHU VỰC CẤM. ĐIỆN CAO THẾ. ĐƯỜNG RAY CÓ ĐIỆN. NGUY HIỂM CHẾT NGƯỜI. CẤM LẠI GẦN. TRÁNH XA. CẤM LAI VÃNG. AI VI PHẠM SẼ BỊ BẮN. Nó không hiểu trọn vẹn bất kỳ tấm biển nào trong số đó cả - nó chưa biết đọc! - nhưng vẫn lờ mờ cảm nhận được hết, để rồi một nỗi khiếp sợ mơ hồ trôi nổi vào trong những hốc tối cơ thể nó như các bào tử nấm màu nâu nhạt sẽ tàn lụi dưới ánh mặt trời.

Chúng nhòa đi. Giờ thì nó ở trong một căn phòng chất đầy những đồ đạc kỳ lạ, một căn phòng tối om. Tuyết vương vãi trên cửa sổ như cát bị ném. Miệng nó khô khốc, mắt như hai viên bi nóng, tim nện thình thịch trong ngực. Bên ngoài có một tiếng thình dội óc, như một cánh cửa đáng sợ bị giật mở toang. Tiếng chân nện. Ngang bên kia căn phòng là một tấm gương và chìm sâu trong lớp bạc kia là một từ lẻ loi hiện ra trong lửa xanh, cái từ đó là: REDRUM.

Căn phòng nhòa đi. Một căn phòng khác. Nó biết

(sẽ biết)

căn phòng này. Một chiếc ghế bị lật ngửa. Một cửa sổ vỡ, tuyết xoáy thốc vào trong; chưa gì mép thảm đã đóng băng. Mấy tấm rèm đã bị giật ra và lúc này đang đong đưa lệch trên thanh treo gãy. Một cái tủ ngăn kéo thấp đổ sấp.

Thêm những tiếng thình thình dội óc, đều đặn, nhịp nhàng, khủng khiếp. Kính bị đập vỡ. Sự hủy diệt đang đến gần. Một giọng nói khàn đặc, giọng một người điên, mang vẻ thân quen khiến nó kinh khủng hơn gấp bội:

Ra đây! Ra đây, thằng ranh con! Ra đây mà nhận hình phạt của mày !

Rầm. Rầm. Rầm. Gỗ vỡ toác. Một tiếng gầm giận dữ và thỏa mãn. REDRUM. Đang đến.

Lơ lửng ngang căn phòng. Những bức ảnh bị giật ra khỏi tường. Một chiếc máy quay đĩa

(?máy quay đĩa của mẹ?)

nằm chỏng chơ trên sàn. Đĩa hát của mẹ, Grieg, Handel, Beatles, Art Garfunkel, Bach, Liszt, tung tóe khắp nơi. Vỡ nát thành những miếng bánh đen nham nhỏ. Một luồng sáng hắt đến từ phòng khác, phòng tắm, ánh sáng trắng lóa và một từ chập chờn ẩn hiện trên mặt gương tủ thuốc như một con mắt đỏ, REDRUM, REDRUM, REDRUM...

“Đừng,” nó thì thầm. “Đừng, Tony làm ơn...”

Và, lủng lẳng qua thành bồn tắm bằng sứ trắng, một bàn tay. Thông thượt. Một vệt máu (REDRUM) chầm chậm chảy dọc theo một ngón tay, ngón thứ ba, rồi nhỏ xuống nền gạch từ chỗ móng tay được tỉa tót cầu kỳ...

Không ôi không ôi không… (ôi làm on, Tony, cậu làm mình sợ)

REDRUM REDRUM REDRUM

(thôi đi, Tony, thôi đi)

Nhòa dần.

Trong bóng tối, những tiếng thình thình dội đến to hơn, to hơn nữa, vang dội, mọi nơi, khắp xung quanh.

Lúc này nó đang nép mình trong một hành lang tối tăm, nép mình trên một tấm thảm màu xanh dương với những hình thù màu đen xoắn vặn lộn xộn được dệt lên bề mặt, nghe những tiếng thình thình tiến lại gần, giờ thì một Hình Thù ngoặt qua góc hành lang và bắt đầu tiến về phía nó, loạng choạng, sặc mùi máu và chết chóc. Hình Thù đó một tay cầm cái vồ và đang vung nó (REDRUM) từ bên này sang bên kia thành những vòng cung tàn bạo, giáng nó vào tường, xé toạc lớp giấy lụa dán tường và làm bắn tung những đám bụi thạch cao trắng nhọt.

Ra đây mà nhận hình phạt của mày! Chịu phạt như một thằng đàn ông đi !

Hình Thù tiến tới chỗ nó, toát ra cái mùi nồng nặc chua loét đó, thân hình khổng lồ, cái đầu vô lia qua không khí với một tiếng rít phì phì độc địa, rồi sau đó là cái tiếng rầm dữ dội khi đầu vồ đập vào trong tường, làm bụi bắn ra tung tóe thành một đám khói mà ta có thể ngủi được, khô khốc và rặm ngứa. Hai con mắt nhỏ xíu đỏ ngầu rực lên trong bóng tối. Con quái vật đang lù lù trên Danny, nó đã phát hiện ra thằng bé ở đây, đang co rúm người dựa vào một bức tường trống. Cái cửa sập trên trần đã bị khóa.

Bóng tối. Lơ lửng.

“Tony, xin hãy đưa tớ quay lại, xin cậu, xin cậu...”

Và nó đã trở lại, ngồi trên vệ đường phố Arapahoe, áo dính nhớp nháp vào lưng, người ướt sũng mồ hôi. Trong tai nó vẫn còn nghe thấy cái tiếng thình thình đồng loạt, dữ dội đó và ngửi thấy mùi nước tiểu của chính mình khi nó vãi ra quần với nỗi kinh hoàng cùng cực ấy. Nó có thể thấy cái bàn tay thõng thượt đó lủng lẳng qua mép bồn tắm với máu chảy dọc theo một ngón tay, ngón thứ ba, cùng cái từ không thể lý giải nổi ấy, so với những thứ kể trên còn kinh khủng hơn rất nhiều: REDRUM.

Và giờ là ánh nắng. Những sự vật thật. Chỉ trừ Tony, lúc này ở cách sáu khối nhà, chỉ như một cái đốm nhỏ, đứng ngay góc phố, giọng nó phảng phất, cao vút và dịu dàng. “Cẩn thận nhé, bác sĩ...”

Rồi, ngay khoảnh khắc sau đó, Tony biến mất và chiếc con bọ tả tơi của bố đang rẽ qua góc đường và bành bạch chạy đến, đít xả khói xanh. Danny đứng lên khỏi vệ đường trong tích tắc, vừa vẫy tay, vừa nhảy tưng tưng từ chân này sang chân kia, reo hò, “Bố ơi! Ơi, bố! Đây! Đây!”

Bố nó tấp chiếc VW vào lề đường, tắt máy và mở cửa. Danny chạy về phía bố và chợt đứng sững lại, mắt trọn trùng. Tim nó bò lên giữa cổ họng và đông cứng lại. Bên cạnh bố nó, trên cái ghế trước còn lại, là một cái vồ cán ngắn, đầu vồ bết máu và tóc.

Rồi sau đó, cái vồ ấy chỉ còn là một túi thức ăn.

“Danny... con không sao chứ, bác sĩ?”

“Vâng, con không sao ạ.” Thằng bé bước tới bên bố và vùi mặt mình vào cái áo khoác vải bò lót da cừu của bố rồi ôm bố chặt thật chặt. Jack ôm lại nó, hơi ngỡ ngàng.

“Này, con đừng ngồi ngoài nắng như thế chứ, bác sĩ. Con đang đầm đìa mồ hôi kìa.”

“Chắc tại con đã ngủ thiếp đi một lát. Con yêu bố. Con đợi mãi.”

“Bố cũng yêu con, Dan ạ. Bố mua về ít đồ này. Con nghĩ mình đủ lớn để mang nó lên nhà chứ?”

“Tất nhiên rồi ạ!”

“Bác sĩ Torrance, người đàn ông khỏe nhất thế giới, Jack nói và vò tóc nó. “Người có sở thích ngủ thiếp đi trên góc phố.”

Sau đó hai bố con cùng bước về phía cánh cửa và mẹ nó đã xuống đến hiện nhà để đón họ, Danny đứng trên bậc thang thứ hai nhìn bố mẹ hôn nhau. Họ sung sướng khi nhìn thấy nhau. Tình yêu toát ra từ họ cũng giống như thứ tình yêu đã toát ra từ chàng trai và cô gái nắm tay nhau bước đi trên phố. Danny sung sướng vô cùng.

Túi thức ăn - chỉ là một túi thức ăn - sột soạt trong vòng tay nó. Mọi chuyện đều ổn cả. Bố đã về nhà. Mẹ đang âu yếm bố. Không có chuyện xấu nào. Không phải lúc nào tất cả những gì Tony cho nó thấy cũng xảy ra.

Nhưng nỗi sợ hãi đã tụ lại quanh tim nó, sâu thẳm và khủng khiếp; tụ lại quanh tim nó và quanh cái từ không thể giải mã nổi mà nó đã nhìn thấy trong tấm gương của linh hồn mình.