← Quay lại trang sách

Chương 6 Những suy tư ban đêm

Màn ái ân đã xong, chồng cô đang ngủ bên cạnh.

Chồng cô .

Cô khẽ mỉm cười trong bóng tối, hạt giống của gã vẫn còn đang chầm chậm rịn ra ấm sực từ giữa cặp đùi hơi hé ra của cô, nụ cười cô vừa cay đắng vừa sung sướng, vì cụm chồng cô gọi lên cả trăm thứ cảm xúc. Khi xét riêng, mỗi cảm xúc là một nỗi hoang mang. Kết hợp lại, trong cái bóng tối khi cô trôi dần vào giấc ngủ này, chúng giống như một điệu nhạc blues văng vẳng trong một hộp đêm gần như vắng tanh, u uất mà thư thái.

Anh yêu ơi hỡi anh yêu, yêu anh nào phải đâu điều khó khăn

Nhưng duyên ta nếu không thành, em đây đâu thể cứ đành đợi anh

Có phải là bài của Billie Holiday không nhỉ? Hay ai đó tầm thường hơn giống như Peggy Lee? Chẳng quan trọng. Giai điệu nỉ non ai oán, trong sự im lặng của tâm trí cô nó cất lên thật êm ái - như thể vang ra từ một trong mấy chiếc máy phát nhạc bỏ xu cổ lỗ ấy, một chiếc Wurlitzer, có lẽ thế - nửa tiếng đồng hồ trước khi dừng hoạt động.

Trong lúc từ từ trôi khỏi vùng ý thức, cô tự hỏi mình đã cùng người đàn ông bên cạnh này ngủ trên bao nhiêu cái giường rồi. Họ gặp nhau ở trường đại học và làm tình lần đầu tiên trong căn hộ của gã... lúc ấy là chưa đầy ba tháng sau khi cô bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, bảo cô đừng bao giờ về nữa, rằng nếu muốn đi đâu thì cô có thể đến chỗ bố mình vì chính cô là người phải chịu trách nhiệm cho vụ ly hôn. Đó là hồi năm 1970. Lâu thế rồi cơ à? Một học kỳ sau họ đã chuyển vào sống chung, đã tìm được việc làm cho mùa hè và đã giữ lại căn hộ khi năm học cuối của họ bắt đầu. Cô nhớ rõ cái giường đó nhất, một cái giường đôi lớn bị xệ xuống ở giữa. Khi họ làm tình, cái đệm lò xo gỉ sét đếm từng nhịp. Mùa thu ấy cuối cùng thì cô cũng dứt được khỏi mẹ mình. Jack đã giúp cô. Bà ấy muốn hành hạ em mãi, Jack đã bảo thế. Em càng gọi điện nhiều, em càng bò về cầu xin tha thứ bao nhiêu, thì bà ấy càng có dịp lấy bố em ra để hành hạ em bấy nhiêu. Thế là tốt cho bà ấy, Wendy, vì bà ấy có thể tiếp tục giả vờ tin rằng đó là lỗi của em. Nhưng lại không hề tốt cho em. Họ đã nói về chuyện đó hết lần này đến lần khác trên chiếc giường ấy, trong năm ấy.

(Jack ngồi dậy với đống chăn vun quanh thắt lưng, kẹp một điếu thuốc nghi ngút giữa những ngón tay, nhìn thẳng vào mắt cô - gã có cái kiểu nhìn vừa vui vẻ vừa cau có - và nói: Bà ấy bảo em đừng bao giờ quay về, đúng không? Đừng bao giờ lảng vảng trước của nhà bà ấy nữa, đúng không? Vậy thì tại sao bà ấy không cúp máy khi biết là em gọi? Tại sao bà ấy chỉ bảo em không được vào nhà nếu anh đi cùng với em? Bởi vì bà ấy cho rằng anh có thể gây khó dễ ít nhiều cho cách thức của bà ấy. Bà ấy muốn tiếp tục siết cái hình cụ kẹp ngón tay ấy lên em mãi, cưng ạ. Em thật là ngốc nếu cứ để bà ấy làm thế. Bà ấy đã bảo em đừng bao giờ quay về nữa, vậy tại sao em không làm đúng như lời bà ấy đi? Mặc kệ đi. Và cuối cùng cô đã làm theo cách của gã.)

Ý tưởng tách nhau ra một thời gian cũng là của Jack - để nhìn nhận lại mối quan hệ, gã bảo thế. Cô đã sợ là gã có hứng thú với người nào khác. Sau này cô mới thấy là không phải vậy. Đến mùa xuân họ lại bên nhau và gã hỏi có phải cô đã đến gặp bố mình không. Cô đã nhảy dựng lên như thể gã vừa đánh cô bằng roi da.

Làm sao anh lại biết ?

Bóng Đêm biết đấy [6E] .

Anh đã theo dõi em phải không ?

Sau đó là tiếng cười sốt ruột của gã, thứ luôn khiến cô thấy bối rối vô cùng - như thể cô mới tám tuổi và gã có thể nhìn thấu những động cơ của cô còn rõ hơn cả chính cô.

Em đã cần một chút thời gian, Wend y.

Để làm gì ?

Có lẽ... là để xem trong hai người bọn anh em muốn cưới ai .

Jack, anh nói thế nghĩa là sao ?

Chắc là anh đang ngỏ lời cầu hôn đấy .

Đám cưới. Bố cô đã đến dự, mẹ cô thì không. Cô phát hiện ra mình có thể sống được với điều đó, nếu cô có Jack. Rồi Danny ra đời, đứa con trai ngoan ngoãn của cô.

Đó là năm tuyệt vời nhất, cái giường tuyệt vời nhất. Sau khi sinh Danny, Jack đã tìm cho cô công việc đánh máy giúp sáu giáo sư Khoa Ngữ văn - đề kiểm tra, đề thi, giáo án, đề cương, danh sách đọc tham khảo. Về sau cô còn đánh máy cả cuốn tiểu thuyết cho một người trong đó, cuốn tiểu thuyết không được xuất bản... trước sự đắc chí vô cùng ngấm ngầm và cực kỳ khiếm nhã của Jack. Công việc khá tốt, cô kiếm bốn mươi đô một tuần và vọt thẳng lên sáu mươi trong hai tháng cô dành đánh máy cuốn tiểu thuyết bất thành kia. Họ mua được chiếc xe đầu tiên, một chiếc Buick đã chạy được năm năm với ghế cho trẻ em ở giữa. Đôi vợ chồng trẻ trung năng động, tiền đồ sáng sủa. Danny thúc đẩy một sự hòa giải giữa cô và mẹ mình, một sự hòa giải lúc nào cũng đầy căng thẳng và chưa bao giờ hạnh phúc, nhưng dù sao cũng vẫn là hòa giải. Khi đưa Danny về thăm nhà, cô đi mà không có Jack. Và cô không kể với Jack là mẹ cô bao giờ cũng quấn lại tã cho Danny, cau mày về sữa nó uống, bao giờ cũng phát hiện ra ngay được những dấu hiệu tố cáo đầu tiên của một vết hăm trên mông hay chỗ kín thằng bé. Mẹ cô không bao giờ nói thẳng toẹt bất kỳ điều gì, nhưng thông điệp thì vẫn cứ rõ mồn một: cái giá cho sự hòa giải - mà cô bắt đầu phải trả (và có lẽ sẽ không bao giờ trả xong) - là cảm giác mình là một người mẹ yếu kém. Đó là cách mẹ cô giữ cái hình cụ kẹp ngón tay trong tầm với.

Trong những ngày đó Wendy thường ở nhà làm nội trợ, vừa cho Danny uống sữa trong căn bếp tràn ngập ánh nắng của căn hộ bốn phòng trên tầng hai, vừa bật những chiếc đĩa hát của mình trên dàn stereo cỡ nhỏ tả tơi cô có từ hồi trung học. Jack thường về nhà lúc ba giờ (hoặc hai giờ nếu gã cảm thấy có thể cúp tiết cuối) và trong lúc Danny ngủ, gã sẽ đưa cô vào phòng ngủ và mọi nỗi sợ hãi về sự yếu kém đều bị xóa nhòa.

Ban đêm, khi cô đánh máy, Jack sẽ viết và làm việc của Trong những ngày ấy, thỉnh thoảng lại bước ra khỏi phòng ngủ nơi đặt máy đánh chữ và thấy hai bố con đang ngủ trên chiếc sofa, Jack chỉ mặc quần lót, còn Danny nằm dài thoải mái trên ngực chồng cô với ngón tay cái đút trong miệng. Cô sẽ bế Danny vào cũi, rồi đọc bất cứ thứ gì Jack đã viết đêm đó trước khi khẽ lay gã dậy để vào giường.

Chiếc giường tuyệt vời nhất, cái năm tuyệt vời nhất.

Mặt trời sẽ rọi sáng sân sau nhà tôi một ngày nào đó...

Trong những ngày ấy, chuyện uống rượu của Jack vẫn còn trong tầm kiểm soát. Vào các tối thứ Bảy, một đám học sinh thân thiết với gã lại ghé qua và sẽ có một thùng bia cùng các cuộc thảo luận mà cô hiếm khi tham gia vào, vì chuyên ngành cô là Xã hội học còn gã là Ngữ văn: tranh cãi về việc nhật ký Pepys là văn học hay lịch sử; thảo luận về thơ Charles Olson; thỉnh thoảng lại đọc các tác phẩm họ đang thực hiện. Và cả trăm chủ đề khác nữa. Không, cả ngàn ấy chứ. Cô không thấy thực sự muốn tham gia; ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên cạnh Jack, trong khi gã ngồi xếp bằng trên sàn, một tay cầm lon bia, tay kia dịu dàng úp lên bắp chân cô hoặc nắm lấy mắt cá chân cô, với cô thể cũng đủ rồi.

Cạnh tranh ở Đại học New Hampshire rất gay gắt, Jack còn mang thêm gánh nặng với việc viết lách. Gã dành cho nó ít nhất một tiếng đồng hồ mỗi tối. Đó là quy trình hằng ngày của gã. Những buổi gặp tối thứ Bảy là liệu pháp tâm lý cần thiết. Không có chúng giúp xả bớt những gì dồn nén thì gã hẳn sẽ căng tức cho đến khi nổ tung.

Hoàn thành luận văn tốt nghiệp cũng là lúc gã kiếm được công việc tại Stovington, chủ yếu là nhờ vào những truyện ngắn của gã - đến thời điểm đó đã có bốn truyện được đăng, trong đó có một truyện trên tờ Esquire . Cô còn nhớ cái ngày ấy rõ mồn một; phải mất hơn ba năm mới quên được nó. Suýt nữa cô đã vứt cái phong bì đi, tưởng đó là thư mời đặt mua dài hạn. Lúc mở ra, cô mới phát hiện hóa ra nó là bức thư cho biết Esquire muốn được đăng truyện ngắn “Về các Hố Đen” của Jack vào số đầu năm tới. Họ sẽ trả chín trăm đô la, không phải đợi đến lúc xuất bản mà là ngay khi chấp thuận. Ngần ấy là gần bằng nửa năm đánh máy giấy tờ và cô đã lao như bay đến điện thoại, bỏ mặc Danny cười ngặt nghẽo phía sau cô trong cái ghế cao của nó, mặt thằng bé lấm lem món đậu hầm kem và xúp bò nghiền.

Bốn mươi lăm phút sau Jack đã từ trường đại học về đến nhà, chiếc Buick trĩu xuống với bảy người bạn và một két bia. Sau một chầu nâng cốc chúc mừng (Wendy cũng làm một ly, mặc dù bình thường cô không thích thú gì bia cả), Jack đã ký vào bức thư chấp thuận, cho nó vào phong bì trả lời, rồi đi xuống phố để thả nó vào thùng thư. Khi quay lại, gã đứng trịnh trọng nơi khung cửa và nói, “Veni, vidi, vici.” [7E] Những tràng vỗ tay chúc mừng cất lên. Lúc mười một giờ đêm đó, khi két bia đã sạch nhẵn, chỉ còn Jack với hai người khác là còn bước được và họ định tiếp tục giã thêm vài quán bar nữa.

Cô đã kéo gã sang một bên dưới sảnh tầng dưới. Hai người kia thì đang chờ trong xe, say mèm hát vang bài ca chiến đấu trường New Hampshire. Jack đang quỳ một gối, cau có loay hoay với dây giày.

“Jack,” cô nói, “anh không nên đi nữa. Anh còn không buộc nổi dậy giày kìa, nói gì lái xe.”

Gã đứng lên và đặt tay lên vai cô với vẻ điềm tĩnh. “Đêm nay anh mà muốn thì còn bay lên được cả mặt trăng ấy chứ.”

“Không đâu,” cô nói. “Dù với bao nhiêu truyện ngắn đăng Esquire trên đời này đi nữa.”

“Anh sẽ về nhà sớm mà.”

Nhưng mãi đến bốn giờ sáng gã mới về đến nhà, lảo đảo và lè nhè suốt quãng lên cầu thang, đánh thức cả Danny khi gã vào nhà. Gã đã cố dỗ thằng bé để rồi đánh rơi nó xuống sàn. Wendy chạy ra, trong đầu hiện ra những gì mẹ cô sẽ nghĩ nếu bà nhìn thấy vết bầm, trước cả khi cô kịp nghĩ đến bất kỳ điều gì khác - Chúa cứu giúp cô, Chúa cứu giúp hai mẹ con - và rồi cô bế Danny lên, ôm nó ngồi xuống chiếc ghế bập bênh, dỗ dành nó. Cô đã nghĩ đến mẹ mình gần như suốt năm tiếng đồng hồ Jack đi, lời tiên đoán của mẹ cô rằng Jack sẽ chẳng bao giờ làm nên trò trống gì. Những ý tưởng lớn lao , mẹ cô đã bảo. Phải rồi. Mấy hàng người chờ lĩnh trợ cấp lại chẳng đầy những thằng trí thức hâm dở với những ý tưởng lớn lao đấy thôi. Truyện ngắn đăng trên Esquire có nghĩa là mẹ cô đã sai hay đúng? Winnifred, mày giữ thằng bé không đúng tí nào. Đưa nó cho tao. Vậy phải chăng cô đang giữ chồng không đúng cách? Nếu không thì tại sao gã lại phải mang niềm vui của mình ra khỏi nhà? Một nỗi khiếp sợ bất lực đã dâng lên trong cô và chưa bao giờ cô nghĩ ra rằng gã ra ngoài vì những lý do chẳng liên quan đến cô cả.

“Chúc mừng,” cô vừa nói vừa đung đưa Danny - thằng bé đã gần ngủ tiếp. “Có khi anh làm con choáng não rồi đấy.”

“Chỉ là một vết bầm thôi mà.” Giọng gã có vẻ hậm hực, muốn làm ra vẻ hối hận: như một thằng nhóc. Trong giây lát cô thấy căm ghét gã.

“Có thể thế,” cô mím môi nói. “Có thể không.” Cô nhận ra trong chính giọng mình quá nhiều sự tương đồng với kiểu nói chuyện mà mẹ cô dành cho người bố đã bỏ đi, đến nỗi cô thấy buồn nôn và sợ hãi.

“Mẹ nào con nấy,” Jack lầm bầm.

“Đi ngủ đi!” cô gào lên, nỗi sợ hãi của cô thốt ra nghe như giận dữ. “Đi ngủ đi, anh say rồi!”

“Đừng có bảo tôi phải làm gì.”

“Jack... làm ơn, chúng ta không nên... thế...” Chẳng có lời nào để nói.

“Đừng có bảo tôi phải làm gì,” gã sưng sỉa nhắc lại, rồi đi vào trong phòng ngủ. Cô còn lại một mình trên cái ghế bập bênh, cùng Danny giờ đã ngủ lại. Năm phút sau, tiếng ngáy Jack vọng ra phòng khách. Đó là đêm đầu tiên cô ngủ trên ghế.

Lúc này cô trở mình bứt rứt trên giường, bắt đầu lơ mơ. Tâm trí cô, thoát khỏi bất kỳ trật tự tuyến tính nào nhờ giấc ngủ đang xâm lấn, lơ lửng trôi qua năm đầu tiên ở Stovington, qua những quãng thời gian tồi tệ dần đều để rồi xuống đến tận đáy khi chồng cô làm gãy tay Danny, tới cái buổi sáng hôm ấy trong bếp.

Danny đang ở ngoài chơi xe tải trên bãi cát, cánh tay nó còn bó bột. Jack ngồi ở bàn, xanh xao và phờ phạc, điếu thuốc lá lập lòe giữa những ngón tay. Cô đã quyết định sẽ đề nghị ly hôn. Cô đã cân nhắc điều đó từ cả trăm góc độ khác nhau, thực ra đã cân nhắc cả sáu tháng trước vụ gãy tay. Cô tự nhủ mình hẳn đã quyết định từ lâu nếu không phải vì Danny, nhưng ngay cả điều đó cũng chưa hẳn đúng. Cô nằm mơ, trong những đêm dài khi Jack ra ngoài, lần nào cũng là mơ về khuôn mặt mẹ và đám cưới cô.

( Ai trao gửi người phụ nữ này ? Bố cô đứng đó trong bộ com lê đẹp nhất ông có, mà thực ra cũng chẳng đẹp đẽ gì - ông là người bán hàng lưu động cho một dòng sản phẩm đóng hộp mà ngay từ hồi ấy đã trên đà thất bại - và khuôn mặt mệt mỏi khiến ông trông già và nhọt nhạt làm sao. Tôi đây , ông đáp.)

Thậm chí cả sau vụ tai nạn kia - nếu ta có thể gọi đó là tai nạn - cô vẫn không thể nào nói thẳng toẹt điều đó ra, thừa nhận rằng cuộc hôn nhân của mình là một thất bại thảm hại. Cô đã do dự, ngốc nghếch hy vọng một phép mầu sẽ xảy đến và Jack nhận thấy điều gì đang diễn ra, không chỉ với gã mà cả với cô nữa. Nhưng rốt cuộc chẳng có gì cải thiện. Một ly trước khi rời nhà đến Học viện. Hai ba cốc bia khi ăn trưa tại ký túc Stovington. Ba bốn ly martini trước bữa tối. Năm sáu ly nữa trong lúc chấm bài vở. Cuối tuần còn tệ hơn. Những đêm ra ngoài cùng Al Shockley thậm chí còn tệ hơn nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời lại có gì đau đớn đến thế, trong khi về thể xác thì chẳng có gì không ổn cả. Lúc nào cô cũng đau đớn vật vã. Bao nhiêu trong đó là lỗi của cô? Câu hỏi đó hành hạ cô. Cô cảm thấy giống mẹ mình. Giống bố mình. Thỉnh thoảng, khi cảm thấy là chính mình, cô tự hỏi không biết Danny sẽ cảm thấy thế nào và cô ghê sợ cái ngày nó đủ lớn để bắt đầu đổ lỗi. Và cô tự hỏi hai mẹ con sẽ đi đâu. Cô không nghi ngờ gì là mẹ sẽ cho cô vào nhà, không nghi ngờ gì là sau nửa năm nhìn tã mình quấn bị quấn lại, bữa ăn của Danny bị nấu lại và/hoặc phân bố lại, trở về nhà và thấy quần áo nó thay đổi hay tóc nó bị cắt hay phát hiện những cuốn sách mà mẹ cô cho là không phù hợp bị tống vào một xó xỉnh nào đó trên gác mái... sau nửa năm sống trong cảnh đó, thần kinh cô sẽ suy sụp hoàn toàn. Rồi mẹ cô sẽ vuốt ve tay cô và vỗ về nói, Mặc dù không phải là lỗi mày, nhưng tất cả đều là do mày. Mày chưa bao giờ sẵn sàng cả. Mày đã thể hiện bản chất thật của mình khi chen vào giữa bố mày và tao .

Bố mình, bố Danny. Của mình, của nó .

( Ai trao gửi người phụ nữ này? Tôi đây. Chết vi trụy tim sáu tháng sau đó.)

Cái đêm trước buổi sáng hôm ấy cô đã nằm thức gần như đến tận lúc gã về, suy nghĩ, đi đến quyết định.

Chuyện ly hôn là cần thiết, cô tự nhủ. Bố mẹ cô không liên quan gì đến quyết định này. Cả cảm giác dằn vặt cô có đối với cuộc hôn nhân của họ hay cảm giác yếu kém trong chính cuộc hôn nhân của cô cũng chẳng liên quan gì. Điều này cần thiết cho con trai cô, cho cả cô, nếu cô còn muốn vớt vát lại gì ở giai đoạn đầu quãng đời trưởng thành của mình. Các dấu hiệu dự báo thật tàn nhẫn nhưng rõ ràng. Chồng cô là một tên nát rượu. Tính gã vốn nóng, giờ đây lại càng khó kiềm chế hơn nữa khi gã uống nhiều đến thế và việc viết lách thì dần trở nên bế tắc. Vô tình hay không thì gã cũng đã làm gãy tay Danny. Sớm muộn gã cũng sẽ mất việc, không phải năm nay thì năm sau. Chưa gì cô đã để ý thấy những ánh nhìn đầy thông cảm từ mấy bà vợ khác trong khoa. Cô tự nhủ rằng cô đã bám trụ với công việc tệ hại là cuộc hôn nhân này lâu hết sức có thể rồi. Giờ thì cô sẽ phải rời bỏ nó thôi. Jack có thể có đầy đủ quyền thăm nom, còn cô chỉ cần gã chu cấp đến khi cô tìm được việc gì đó và lo liệu được một mình - sẽ phải nhanh nhanh chóng chóng vào vì cô không biết Jack có thể trả tiền chu cấp được bao lâu. Cô sẽ nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Nhưng chuyện này phải kết thúc.

Mải nghĩ ngợi, cô đã chìm vào trong giấc ngủ chập chờn không yên, ám ảnh bởi khuôn mặt của bố và mẹ cô. Mày chẳng qua cũng chỉ là đồ phá hoại, mẹ cô bảo. Ai trao gửi người phụ nữ này? mục sư hỏi. Tôi đây, bố cô nói. Nhưng rồi buổi sáng ngập nắng chói chang đến và cảm giác của cô vẫn không thay đổi. Lưng quay về phía gã, hai tay nhúng ngập đến cổ tay trong nước ấm rửa đĩa bát, cô đã mở lời với vẻ khó chịu.

“Em muốn nói chuyện với anh về điều có lẽ sẽ là tốt nhất cho Danny và em. Có thể là cho cả anh nữa. Em nghĩ lẽ ra chúng ta phải nói về chuyện này từ trước rồi mới đúng.”

Và rồi gã đã nói một điều lạ lùng. Cô đã chắc mẩm là mình sẽ chứng kiến cơn giận của gã, sẽ khơi lên vẻ cay nghiệt, đay nghiến trong gã. Cô đã chắc mẩm là gã sẽ điên cuồng lao bổ ra tủ rượu. Nhưng cô đã không lường trước lời đáp nhẹ nhàng, gần như không sắc thái này, hoàn toàn chẳng giống gã chút nào. Gần như thể gã Jack mà cô sống cùng sáu năm qua đã không hề về nhà đêm qua - như thể gã đã bị thay thế bằng một bản sao ngoài hành tinh nào đó mà cô sẽ bao giờ biết chắc được.

“Em có thể làm điều này cho anh được không? Vì anh?”

“Gì cơ?” Cô phải cố kiềm chế để giọng không run.

“Chúng ta hãy nói về chuyện đó sau một tuần nữa. Nếu em còn muốn.”

Và cô đã đồng ý. Chuyện đó không được hai người nhắc lại. Trong tuần đó gã gặp Al Shockley thường xuyên hơn, nhưng gã về sớm và hơi thở không có mùi rượu. Cô cảm giác mình có ngửi thấy, nhưng biết rằng không phải thế. Một tuần trôi qua. Rồi tuần nữa.

Đề xuất ly dị được trả về cho ủy ban, không qua biểu quyết.

Đã xảy ra chuyện gì? Đến nay cô hãy còn băn khoăn mà vẫn chẳng có được chút ý tưởng nào. Chủ đề này là điều cấm kỵ giữa họ. Gã giống một người đã náu mình vào trong góc và bất ngờ phát hiện một con quái vật đang nằm chờ đợi, lom khom trên đống xương khô của những con mồi cũ. Rượu vẫn còn trong tủ, nhưng gã không động đến. Cô đã tính vứt chúng đi hàng chục lần nhưng rồi lúc nào cũng từ bỏ ý định, như thể làm thế sẽ phá vỡ một bùa phép bí ẩn nào đó.

Và phải cân nhắc cả đến Danny nữa.

Nếu cô cảm thấy mình không hiểu chồng, thì đối với con, cô lại thấy kinh sợ - kinh sợ theo đúng nghĩa đen từ đó: một nỗi sợ hãi mê tín không thể nào định nghĩa.

Trong khi cô từ từ thiếp đi, hình ảnh về khoảnh khắc thằng bé chào đời hiện ra. Lại một lần nữa cô nằm trên bàn đẻ, đầm đìa mồ hôi, tóc bết thành từng thớ, chân giạng ra gác lên giá đỡ (và cô hơi lâng lâng vì thứ khí họ bơm cho, có lúc còn lẩm bẩm rằng cô thấy mình như đang quảng cáo cho hiếp dâm tập thể; bà y tá, một con chim già từng đỡ đẻ nhiều trẻ con đến mức có thể xếp kín một trường học, thấy điều đó cực kỳ buồn cười)

bác sĩ đứng giữa hai chân cô, y tá đứng một bên, vừa sắp xếp dụng cụ vừa ngâm nga. Những cơn đau nhói buốt xuất hiện thường xuyên hơn và cô đã phải gào lên mấy lần dù thấy xấu hổ.

Sau đó bác sĩ nghiêm khắc bảo cô phải RẶN , cô làm theo, rồi cô cảm thấy thứ gì đó bị lấy đi khỏi mình. Đó là một cảm giác thật rõ ràng và khác biệt, một cảm giác cô sẽ không bao giờ quên - thứ gì đó bị lấy đi . Sau đó bác sĩ cầm chân con trai cô giơ lên - cô nhìn thấy chú chim nhỏ xíu của nó và biết ngay lập tức rằng nó là con trai - và khi bác sĩ đưa tay kéo khẩu trang, cô đã nhìn thấy một điều khác, một điều thật khủng khiếp đến mức cô vẫn vận được sức để gào lên lần nữa dù tưởng rằng khả năng gào thét của mình đã cạn:

Nó không có mặt !

Nhưng đương nhiên là nó có một khuôn mặt, khuôn mặt ngọt ngào thuộc về Danny, lớp màng che mất mặt nó lúc mới sinh giờ đây nằm trong một cái lọ nhỏ mà cô vẫn giữ, gần như với nỗi xấu hổ. Cô không tin những điều mê tín cũ rích, nhưng vẫn giữ lại lớp màng ấy. Cô không tin mấy câu chuyện của các bà vợ, nhưng thằng bé đã khác thường ngay từ đầu. Cô không tin chuyện linh tính, nhưng...

Bố bị tai nạn ạ? Con mơ thấy bố bị tai nạn .

Thứ gì đó đã thay đổi gã. Cô không tin là chỉ dựa vào mỗi việc cô chuẩn bị yêu cầu ly dị. Có điều gì đó đã xảy ra trước buổi sáng hôm ấy. Điều gì đó đã xảy ra khi cô đang ngủ chập chờn. Al Shockley nói không có chuyện gì cả, hoàn toàn không có gì, nhưng khi nói ông ta lảng ánh mắt đi, và nếu tin vào những lời buôn chuyện trong khoa, Al cũng đã trèo lên chiếc xe đó.

Bố bị tai nạn ạ ?

Có thể là một sự va chạm tình cờ với số phận, dĩ nhiên không có gì cụ thể hơn thế. Cô đã đọc báo hôm đó và hôm sau kỹ hơn bình thường, nhưng không tìm được gì có thể gắn với Jack. Chúa cứu giúp, cô đã tìm kiếm những vụ đâm xe rồi bỏ chạy hay ẩu đả tại quán rượu dẫn đến thương tích nghiêm trọng hay là... ai biết được? Ai muốn biết chứ? Nhưng cảnh sát không gọi điện đến, cho dù là để đặt câu hỏi hay có lệnh yêu cầu gã cạo sơn khỏi chắn bùn chiếc VW. Không có gì. Chỉ có sự thay đổi một trăm tám mươi độ của chồng cô và câu hỏi ngái ngủ khi con trai tỉnh dậy:

Bố bị tai nạn ạ? Con mơ thấy.. .

Cô đã bám trụ với Jack vì lợi ích của Danny nhiều hơn là cô sẵn lòng thừa nhận vào những lúc tỉnh thức, nhưng bây giờ, khi đang lơ mơ, cô có thể thừa nhận điều đó: Danny là của Jack, gần như ngay từ đầu. Cũng giống như cô là của bố cô, gần như ngay từ đầu. Cô không nhớ đã bao giờ Danny trớ sữa ra áo Jack chưa. Jack có thể khiến thằng bé chịu ăn sau khi cô đã phải chán ghét đầu hàng, thậm chí khi Danny mọc răng và mỗi lần nhai đều đau đớn ra mặt. Khi Danny đau bụng, cô sẽ phải đu đưa con hàng giờ đồng hồ nó mới nín; Jack chỉ cần bế nó lên, đi hai vòng trong phòng và Danny sẽ ngủ ngay trên vai Jack, ngón tay cái nút trong miệng.

Gã không ngại thay bỉm, thậm chí cả vào những lần nó cho ra thứ mà gã gọi là đặc sản. Gã ngồi hàng giờ với Danny, cho thằng bé nhún trên đùi, chơi các trò ngón tay với nó, làm mặt xấu với nó trong lúc Danny chọc tay vào mũi gã rồi lăn ra cười. Gã pha sữa và cho thằng bé ăn một cách hoàn hảo, sau đó cho nó ợ kỳ hết. Gã thường lái xe đưa Danny cùng đi mua báo hay sữa, hay đi mua đinh ở cửa hàng vật liệu ngay cả khi con trai họ vẫn còn ẵm ngửa. Gã đưa Danny xem một trận đấu bóng giữa Stovington và Keen khi Danny mới sáu tháng tuổi, Danny ngồi yên lặng trong lòng bố nó cả trận đấu, quấn mình trong chăn, một lá cờ Stovington nhỏ nắm trong bàn tay bụ bẫm.

Thằng bé yêu mẹ mình, nhưng nó là con trai của bố.

Và chẳng phải là cô đã cảm thấy, hết lần này đến lần khác, sự kháng cự không lời của con trai cô với toàn bộ ý tưởng ly hôn? Cô có thể nghĩ tới điều đó khi ở trong bếp, xoay nó trong đầu trong lúc xoay củ khoai tây trong tay để gọt vỏ nấu bữa tối. Rồi cô quay lại và thấy thằng bé ngồi xếp bằng trên ghế bên bàn ăn, nhìn cô bằng ánh mắt dường như vừa hoảng sợ vừa kết tội. Những lúc đi dạo cùng với nhau trong công viên, nó có thể bất ngờ nắm hai tay cô và nói - gần như là truy vấn, “Mẹ có yêu con không? Mẹ có yêu bố không?” Và cô sẽ bối rối, rồi gật đầu và nói, “Tất nhiên là có rồi, con yêu.” Sau đó nó sẽ chạy ra ao, xua cho lũ vịt vừa kêu quàng quạc vừa sợ hãi chạy sang tận bờ bên kia, đập cánh hoảng loạn trước cuộc tấn công hung dữ nho nhỏ của thằng bé, còn cô ở lại phía sau, dõi theo nó và băn khoăn.

Lại còn những lúc mà dường như quyết tâm thảo luận vấn đề này với Jack trong cô tiêu tan, không phải vì cô yếu đuối mà vì ý chí của con trai cô.

Mình không tin những chuyện đó đâu .

Nhưng khi ngủ cô lại tin; khi ngủ, với hạt giống của chồng vẫn đang dần khô trên đùi, cô cảm thấy ba người đã được hàn chặt với nhau vĩnh viễn - và nếu sự hợp nhất cả ba bị phá vỡ, thì đó sẽ không phải bởi bất cứ ai trong bọn họ, mà là bởi thứ gì đó từ bên ngoài.

Phần lớn những gì cô tin tưởng đều xoay quanh tình yêu cô dành cho Jack. Cô chưa từng ngừng yêu gã, có thể trừ thời kỳ đen tối ngay sau “tai nạn” với Danny. Và cô yêu con trai mình. Hơn tất cả, cô yêu cả nhà bên nhau, khi họ đi bộ hay đạp xe hay chỉ đơn giản là ngồi chơi, khi cái đầu to của Jack và cái đầu nhỏ của Danny lấp ló đầy cảnh giác sau xấp bài xòe ra lúc họ chơi bài Old Maid, khi họ uống chung một chai Coca, khi xem truyện tranh. Cô thích có họ bên mình và cô cầu Chúa phù hộ để công việc trông nom khách sạn mà Al đã tìm cho Jack sẽ là khởi đầu của những quãng thời gian tốt đẹp một lần nữa.

Gió rồi sẽ nổi lên thôi, Thổi bay cho hết nỗi buồn của em...

Dịu dàng, ngọt ngào và êm ái, bài hát quay trở lại rồi vấn vương, đi theo cô vào giấc ngủ sâu hơn, nơi các ý nghĩ ngừng lại và những khuôn mặt xuất hiện trong mơ sẽ không được ghi nhớ.