Chương 7 Trong một phòng ngủ khác
Danny tỉnh giấc mà tai vẫn văng vẳng tiếng thình thình cùng với giọng nói say khướt, dằn dỗi đầy man rợ gào lên khàn đặc: Ra đây chịu phạt đi! Tao sẽ tìm ra mày! Tao sẽ tìm ra mày !
Nhưng giờ đây tiếng thình thình chỉ còn là tiếng trái tim nó đang đập gấp gáp, còn giọng nói duy nhất trong đêm là tiếng còi xe cảnh sát vọng đến từ xa.
Nó nằm bất động trên giường, nhìn lên những cái bóng rung rinh của lá bị gió lay trên trần phòng ngủ. Chúng xoắn tít vào nhau, tạo ra những hình dạng như dây leo trong rừng rậm, như những hoa văn trang trí đan trên lớp lông xù của một tấm thảm dày. Nó mặc bộ đồ ngủ Doctor Denton, nhưng giữa lớp vải và làn da nó, mồ hôi đã hiện ra như một tấm áo may ô bó sát.
“Tony?” nó thầm thì. “Cậu có đấy không?”
Không có tiếng trả lời.
Nó chuồi ra khỏi giường và âm thầm bước tới cửa sổ nhìn ra phố Arapahoe, lúc này im lìm và tĩnh lặng. Đang là hai giờ sáng. Không có gì ngoài đó trừ vỉa hè trống trải phủ đầy lá rơi, những chiếc xe đang đỗ và một ngọn đèn đường ở góc phố đối diện trạm xăng Cliff Brice. Đứng bất động với cái chao đèn bên trên, ngọn đèn đường trông như quái vật trong một chương trình truyền hình về vũ trụ.
Nó nhìn hai đầu phố, căng mắt tìm kiếm hình hài mỏng manh, vẫy gọi của Tony, nhưng ngoài đó chẳng có ai.
Gió thở dài qua hàng cây, lá rụng trượt xào xạc trên vỉa hè vắng vẻ và quanh la zăng của những chiếc xe đang đỗ. Một âm thanh yếu ớt và buồn bã, cậu bé nghĩ rằng có lẽ mình là người duy nhất ở Boulder còn thức để nghe thấy nó. Ít ra thì cũng là con người duy nhất. Chẳng cách nào biết được liệu bên ngoài màn đêm có còn thứ gì khác, đói khát len lỏi qua bóng tối, nhìn và ngủi làn gió kia không.
Tao sẽ tìm ra mày! Tao sẽ tìm ra mày !
“Tony?” nó thì thầm lần nữa, nhưng không hy vọng nhiều.
Chỉ có gió trả lời, lần này nổi từng con mạnh hơn, thổi tung lá qua mái nghiêng bên dưới cửa sổ phòng nó. Vài chiếc lá rơi xuống ống máng rồi nằm yên đó như những vũ công mệt mỏi.
Danny... Dan-niiii.. .
Nó giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc đó và thò đầu ra ngoài cửa sổ, hai bàn tay nhỏ bé bám vào bậu cửa. Với giọng nói Tony, cả màn đêm dường như lặng lẽ và ngấm ngầm sống dậy, thì thầm ngay cả khi gió đã lại im lìm còn lá nằm lặng yên và bóng tối ngừng chuyển động. Nó nghĩ mình thấy một cái bóng đen thẫm đứng cạnh bến xe buýt cách một khối nhà, nhưng khó mà nói được đó là thật hay chỉ là ảo giác.
Đừng đi, Danny.. .
Rồi gió lại nổi từng cơn, khiến nó phải nheo mắt nhìn, cái bóng cạnh bến xe buýt đã biến mất... nếu như nó quả thật từng ở đó. Danny đứng bên cửa sổ chừng
(một phút? một giờ?)
một khoảng thời gian nữa, nhưng không còn gì khác. Cuối cùng nó chui lại vào giường ©We-love-ebook , kéo chăn lên và xem những cái bóng do ngọn đèn đường ngoài hành tinh hắt lên biến thành một khu rừng xoắn xuýt đầy cây ăn thịt chỉ chực quấn lấy nó, ép sự sống ra khỏi nó và kéo nó xuống vùng bóng tối nơi có một từ đáng sợ nhấp nháy đỏ rực:
REDRUM.