← Quay lại trang sách

PHẦN HAI NGÀY ĐÓNG CỬA Chương 8 Quang cảnh Overlook

Mẹ nó lo lắng.

Cô sợ chiếc xe sẽ không thể đi nổi trên con đường lên lên xuống xuống qua những ngọn núi kia và rằng họ sẽ bị kẹt lại bên vệ đường nơi ai đó có thể lao tới và đâm phải họ. Bản thân Danny lại lạc quan hơn; nếu bố nghĩ rằng con xe có thể đi được chuyến cuối cùng này, thì có lẽ nó sẽ đi được.

“Gần tới nơi rồi,” Jack nói.

Wendy vén tóc khỏi hai bên thái dương. “Ơn Chúa.”

Cô ngồi ghế bên phải, một cuốn sách của Victoria Holt bìa mềm úp trong lòng. Cô mặc váy xanh dương, theo Danny là chiếc váy đẹp nhất của cô. Cổ áo lính thủy khiến cô trông rất trẻ, như một cô bé chuẩn bị tốt nghiệp phổ thông. Jack cứ đặt tay lên đùi cô, còn cô cười to và gạt tay gã ra, kêu, Xùy, con ruồi này bay đi chỗ khác.

Danny thấy ấn tượng với rặng núi. Hôm nọ bố đã đưa họ lên dãy núi gần Boulder mà người ta gọi là dãy Flatiron, nhưng những ngọn núi này lớn hơn rất nhiều và ta có thể thấy trên ngọn núi cao nhất một lớp tuyết mỏng, mà bố nói rằng thường bao phủ quanh năm.

Và họ thực sự tiến vào dãy núi, không phải chỉ dạo chơi loanh quanh. Bốn bề đều là các mặt núi đá, cao đến mức ta không thể nhìn thấy đỉnh dù đã nghển cổ ra khỏi cửa sổ. Khi họ rời Boulder, trời vào khoảng hai mươi mấy độ. Bây giờ, chỉ vừa quá trưa, không khí trên này đã có cảm giác mát lạnh như tháng Mười một ở Vermont và bố nó phải bật máy sưởi... dù cũng chẳng có tác dụng lắm. Họ đi qua vài biển báo đề ĐỀ PHÒNG ĐÁ LỞ (mẹ đọc cho nó nghe từng cái biển một), và mặc dù thấp thỏm chờ xem đá lở, nhưng Danny chẳng thấy gì. Ít nhất là vẫn chưa.

Nửa tiếng trước họ đi ngang qua một tấm biển mà bố nói rất là quan trọng. Tấm biển đề BẠN ĐANG VÀO ĐÈO SIDEWINDER, bố nói tấm biển này được đặt ở nơi xa nhất mà xe ủi tuyết có thể tới được vào mùa đông. Sau đó, đường trở nên quá dốc. Vào mùa đông, con đường bị chặn từ thị trấn nhỏ Sidewinder, mà họ đã đi qua ngay trước khi gặp cái biển đó, cho tới tận Buckland, Utah.

Bây giờ họ đi qua một tấm biển khác.

“Cái này là gì mẹ?”

“Cái này đề XE ĐI CHẬM DÙNG LÀN PHẢI. Có nghĩa là chúng ta đấy.”

“Con bọ này đi được mà,” Danny nói.

“Làm ơn, Chúa ơi,” mẹ nó nói, bắt tréo hai ngón tay cầu nguyện. Danny nhìn xuống đôi xăng đan hở ngón của cô và thấy cô cũng bắt tréo cả ngón chân. Nó cười khúc khích. Mẹ nó cười đáp lại, nhưng nó biết mẹ vẫn còn đang lo lắng.

Con đường uốn lượn đi lên với các khúc cua chậm hình chữ S, Jack chuyển số con bọ từ số bốn sang số ba rồi số hai. Chiếc xe khò khè và chống cự, mắt Wendy dán vào kim chỉ tốc độ, nhảy từ sáu lăm cây số giờ xuống năm mươi rồi ba mươi rồi ngập ngừng lửng lơ ở đó.

“Bơm nhiên liệu...” cô thỏ thẻ lên tiếng.

“Bơm nhiên liệu còn chịu được thêm năm cây số nữa,” Jack nói cộc lốc.

Bức tường đá bên phải họ sụt xuống, hé lộ một thung lũng cắt sâu vào trong lòng dãy núi tưởng như không có đáy, với những cây thông và vân sam núi đá xanh thẫm hai bên. Thông sau đó nhường bước cho các vách đá xám dốc xuống hàng mấy trăm mét trước khi trải phẳng ra. Cô thấy có ngọn thác đổ ra từ một bờ đá, ánh mặt trời chiều sớm chiếu qua dòng nước lấp lánh như một con cá vàng vùng vẫy trong tấm lưới màu xanh. Những ngọn núi này xinh đẹp nhưng tàn nhẫn. Cô nghĩ chúng không dễ gì khoan dung. Một linh tính không hay dâng lên làm cổ họng cô nghẹn ứ. Xa về phía Tây trong dãy Sierra Nevada, nhóm Donner của những người di cư tiên phong ngày xưa đã bị kẹt trong tuyết và phải ăn thịt lẫn nhau để sống sót. Những ngọn núi chẳng dễ gì khoan dung.

Jack gạt mạnh côn làm xe giật một cái, gã chuyển về số một và họ ì ạch leo dốc, động cơ chiếc con bọ rền rĩ đầy quyết tâm.

“Anh biết không,” cô nói, “từ lúc đi qua Sidewinder đến giờ hình như ta bắt gặp không tới năm chiếc xe. Và một trong số đó là limousine khách sạn rồi.”

Jack gật đầu. “Nó đi thẳng tới sân bay Stapleton ở Denver. Qua khỏi khách sạn đã có mấy đoạn đường bị đóng băng rồi, Watson bảo thế, người ta dự báo ngày mai ở khu vực cao hơn tuyết sẽ còn rơi nhiều nữa. Ai đi băng qua núi lúc này cần phải ra đường lớn sớm cho chắc ăn. Thằng khốn Ullman ấy tốt nhất nên còn ở trên đó. Anh nghĩ là hắn còn ở đó thôi.”

“Anh chắc là kho trữ đủ thức ăn chứ?” cô hỏi, vẫn còn nghĩ về nhóm Donner.

“Thằng đó nói đủ. Hắn muốn Hallorann kiểm tra lại cùng với em. Hallorann là đầu bếp.”

“Ồ,” cô khẽ thốt, mắt nhìn đồng hồ tốc độ. Cây kim đã từ hai lăm tụt xuống mười lăm cây số giờ.

“Đỉnh kia rồi,” Jack nói, chỉ về phía trước chừng ba trăm mét. “Có một điểm dừng ngắm cảnh mà từ đó em có thể trông thấy khách sạn Overlook. Anh sẽ tấp xe vào và cho nó nghỉ ngơi một chút.” Gã nghển cổ ra sau nhìn Danny đang ngồi trên một đống chăn. “Bác sĩ nghĩ sao? Ta có thể bắt gặp hươu hay tuần lộc đấy.”

“Được ạ.”

Chiếc VW ì ạch bò lên. Đồng hồ tốc độ tụt xuống chỉ ngay phía trên vạch tám cây số giờ một chút và vừa bắt đầu giật lên lại thì Jack tấp xe vào

(“Cái biển đó là gì vậy mẹ?” “ĐIỂM DÙNG NGẮM CẢNH,” cô đọc lên theo yêu cầu.)

rồi đạp phanh khẩn cấp và vẫn để động cơ chạy ở số 0.

“Đi nào,” gã nói và bước ra.

Họ cùng đi tới chỗ lan can.

“Nó kìa,” Jack nói và chỉ về hướng mười một giờ.

Với Wendy, cảm giác lúc ấy giống như khoảnh khắc phát hiện ra sự thật thường thấy trên phim: cô nín thở. Suốt một lúc cô chẳng tài nào thở nổi; khung cảnh khiến cô choáng ngợp. Họ đang ở gần đỉnh một ngọn núi. Đối diện họ - ai biết là bao xa? - là một ngọn núi còn cao hơn đâm xuyên bầu trời, chóp đỉnh lởm chỏm chỉ như bóng in trên mây giờ tỏa ánh hào quang nhờ vầng mặt trời lúc này đang bắt đầu ngả về Tây. Đáy thung lũng trải ra trọn vẹn bên dưới họ, những con đường đèo họ đã phải ì ạch leo trong chiếc con bọ bỗng chốc trở nên dốc đến mụ người và cô biết nếu nhìn xuống quá lâu, mình sẽ chóng mặt rồi cuối cùng là nôn mửa. Trí tưởng tượng dường như được dịp phát huy hết khả năng trong bầu không khí trong lành, vượt khỏi mọi ranh giới lý lẽ thông thường, như thể ló ra nhìn cũng đồng nghĩa với việc bất lực chứng kiến bản thân lao bổ xuống và xuống và xuống mãi, bầu trời và các con dốc chầm chậm xoay vòng đổi chỗ cho nhau, tiếng hét trôi ra khỏi miệng như một cái bong bóng lửng lơ trong lúc tóc và váy theo nhau tốc lên...

Cô gần như phải kéo giật ánh mắt mình khỏi mép vực và hướng về phía ngón tay Jack chỉ. Cô có thể thấy con đường kiên trì bám lấy bên hông chóp mái thánh đường thiên nhiên này, biến mất rồi lại hiện ra nhưng luôn hướng về phía Tây Bắc, vẫn tiếp tục đi lên nhưng đã thoải hơn trước. Xa hơn, cô nhìn thấy hàng thông vững chãi nhường bước cho một thảm cỏ vuông xanh rì bát ngát, dường như được xây thẳng vào chính sườn dốc và, chính giữa nó, lừng lững quan sát vạn vật xung quanh mình, là cái khách sạn. Khách sạn Overlook. Nhìn thấy nó, cô lấy lại được hơi thở và giọng nói.

“Ôi Jack, nó đẹp quá!”

“Phải, đẹp thật,” gã nói. “Ullman nói hắn nghĩ đó là nơi độc nhất vô nhị ở đất Mỹ. Anh không quan tâm thằng oắt đó, nhưng anh nghĩ hắn có lẽ đã... Danny! Danny, con không sao chứ?”

Cô nhìn quanh tìm thằng bé và nỗi sợ dành cho nó đột ngột đến và phủ kín mọi điều khác, dù lớn lao kỳ vĩ đến mấy. Cô lao tới chỗ nó. Thằng bé đang bám vào lan can và nhìn lên khách sạn, khuôn mặt ốm yếu bệch bạc. Ánh mắt nó trống rỗng như một người sắp ngất.

Cô quỳ xuống cạnh thằng bé và đặt tay lên hai bờ vai nó để giữ vững. “Danny, làm sao...”

Jack bên cạnh cô. “Có sao không, bác sĩ?” Gã khẽ lay Danny một cái và ánh mắt nó sáng trở lại.

“Con không sao bố ạ. Con ổn.”

“Làm sao vậy, Danny?” cô hỏi. “Con chóng mặt hả?”

“Không ạ, con chỉ... đang nghĩ. Con xin lỗi. Con không có ý làm bố mẹ sợ.” Thằng bé nhìn bố mẹ đang quỳ gối trước mặt mình, rồi khẽ mỉm cười bối rối với họ.

“Có lẽ là tại mặt trời. Nắng chiếu vào mắt con.”

“Để bố mẹ đưa con tới khách sạn và lấy nước cho con,” bố nó nói.

“Vâng.”

Và bên trong chiếc con bọ, lúc này hẳn nhiên lên dốc một cách nhẹ nhàng từ tốn hơn, Danny cứ nhìn ra phía trước họ, trong lúc con đường trải ra và thi thoảng cho thấy thấp thoáng khách sạn Overlook, với dãy cửa sổ đồ sộ hướng về phía Tây phản chiếu ánh mặt trời. Đó là nơi thằng bé đã thấy giữa cơn bão tuyết, nơi tối tăm vang dội tiếng thình thình mà ở đó, một hình dáng quen thuộc khủng khiếp săn lùng nó trên các nhánh hành lang trải thảm rừng rậm. Nơi mà Tony đã cảnh báo nó đừng tới. Chính nơi này. Ở ngay đây. Dù Redrum là gì đi nữa, thì nó cũng ở ngay đây.