Chương 9 Xem qua khách sạn
Ullman đang chờ họ ngay phía sau cánh cổng trước lớn kiểu cũ. Ông ta bắt tay Jack và lạnh lùng gật đầu với Wendy, có lẽ nhận ra người ta đã ngoái nhìn thế nào khi cô bước qua sảnh, mái tóc vàng tuôn chảy trên hai bờ vai bộ váy giản dị màu lính thủy. Gấu váy dừng cách đầu gối chỉ năm phân, nhưng ta chẳng cần thấy nhiều hơn cũng biết đôi chân đó thật đẹp.
Ullman dường như chỉ tỏ ra ấm áp thực tình với một mình Danny, nhưng Wendy đã từng trải qua chuyện này rồi. Có vẻ như Danny là đứa trẻ dành cho những ai bình thường vẫn có thái độ tương tự như W. C. Fields [8E] khi nói đến trẻ con. Anh ta hơi cúi xuống chìa tay cho Danny. Danny trịnh trọng bắt tay, không cười.
“Danny, con trai tôi,” Jack nói. “Và vợ tôi, Winnifred.”
“Rất vui được gặp hai người,” Ullman nói. “Cháu bao nhiêu tuổi rồi, Danny?”
“Năm tuổi, thưa chú.”
“ Thưa chú , phải rồi.” Ullman cười và liếc nhìn Jack. “Thằng bé rất ngoan.”
“Đúng thế,” Jack nói.
“Thưa chị Torrance.” Ông ta lại hơi cúi chào và, trong một khoảnh khắc bối rối, Wendy nghĩ ông ta định hôn tay cô. Cô hơi chìa tay ra và ông ta cầm lấy nó, nhưng chỉ một thoáng, nắm trong cả hai bàn tay. Bàn tay ông ta nhỏ, khô và mịn, cô đoán ông ta có thoa phấn tay.
Sảnh khách sạn ồn ào nhộn nhịp. Hầu như mọi chiếc ghế lưng cao kiểu cũ đều đã có người ngồi. Nhân viên trực tầng mang va li chạy tới chạy lui. Có một hàng người đứng đợi bên quầy, nơi một cái máy tính tiền khổng lồ bằng đồng trấn giữ. Những tấm đề can BankAmericard và Master Charge dán trên đó trông thật lệch thời đại.
Bên phải họ, xuôi về phía hai cánh cửa đôi cao đang khép và chăng dây chắn lại, là một lò sưởi kiểu cũ đang rực cháy với những thanh gỗ bạch dương. Ba bà xơ ngồi trên chiếc sofa kê gần như sát rạt với lò sưởi. Họ đang cười nói, túi xách xếp đống ở hai bên, chờ cho hàng người trả phòng vơi đi chút ít. Wendy nhìn thấy họ phá lên cười, tươi vui như những cô bé. Cô cảm thấy một nụ cười nhoẻn trên môi mình; trông bọn họ khó mà dưới sáu mươi được.
Xung quanh liên tục vang lên tiếng nói chuyện xì xầm, tiếng tinh! nho nhỏ của chiếc chuông mạ bạc bên cạnh máy tính tiền khi một trong hai nhân viên trực quầy nhấn nó, tiếng gọi “Mời người kế ạ!” có phần hối hả. Nó gợi lại những ký ức ấm áp, rõ rệt về tuần trăng mật của cô với Jack ở New York, tại tòa nhà Beekman Tower. Lần đầu tiên cô cho phép mình tin rằng đây có lẽ chính là điều mà ba người họ cần: một mùa ở bên nhau, cách xa cả thế giới, một kiểu tuần trăng mật gia đình. Cô mỉm cười trìu mến với Danny, thằng bé đang mở to mắt hồn nhiên ngắm nghía mọi thứ. Một chiếc limo khác, xám như màu áo com lê của dân ngân hàng, đậu lại trước cửa.
“Ngày cuối mùa,” Ullman đang nói. “Ngày đóng cửa. Luôn bận bịu. Tôi đã tưởng anh đến vào tầm ba giờ cơ, anh Torrance ạ.”
“Tôi muốn dự phòng chút thời gian nhỡ con Volks quyết định lên cơn động kinh bất chợt,” Jack nói. “Nhưng nó không bị sao.”
“May quá,” Ullman nói. “Chút nữa tôi muốn đưa ba vị đi tham quan nơi này, tất nhiên Dick Hallorann muốn giới thiệu với chị Torrance đây nhà bếp Overlook. Nhưng tôi e rằng…”
Một nhân viên lễ tân đi tới và gần như giật mớ tóc trước trán mình.
“Xin thứ lỗi, ông Ullman...”
“Sao? Có chuyện gì?”
“Là bà Brant,” nhân viên lễ tân căng thẳng nói. “Bà ấy không chịu trả tiền bằng bất cứ hình thức nào khác ngoài quẹt thẻ American Express. Tôi đã nói là chúng ta đã dừng nhận thẻ American Express từ cuối mùa năm ngoái, nhưng bà ấy không…” Ánh mắt anh ta đưa sang gia đình Torrance, sau đó quay lại Ullman. Ông ta nhún vai.
“Để tôi lo chuyện này.”
“Cảm ơn ông, ông Ullman.” Nhân viên lễ tân quay về quầy, nơi một người đàn bà hung hăng quấn trong một chiếc áo choàng lông dài cùng thứ gì đó trông như một con trăn đen có lông vũ đang ầm ĩ than phiền.
“Tôi đến ở tại khách sạn Overlook này từ năm 1955 tới giờ,” bà ta nói với người nhân viên đang nhún vai mỉm cười. “Tôi vẫn tiếp tục đến cả sau khi ông chồng thứ hai của tôi mất vì đột quỵ trên cái sân bóng cửa kinh khủng kia - tôi đã nói với ông ấy là hôm đó trời nắng nóng lắm rồi - nhưng tôi chưa bao giờ ... tôi nhắc lại: chưa bao giờ ... thanh toán bằng bất cứ thứ gì ngoài thẻ tín dụng American Express của tôi cả. Mấy người cứ gọi cảnh sát nếu muốn! Cứ để họ lôi tôi đi! Tôi vẫn sẽ từ chối thanh toán bằng bất cứ thứ gì ngoài thẻ tín dụng American Express. Tôi nhắc lại...”
“Tôi xin lỗi,” ông Ullman nói.
Họ nhìn ông ta băng qua sảnh khách sạn, kính cẩn chạm khuỷu tay bà Brant, sau đó xòe hai bàn tay và gật đầu trong khi bà ta chuyển cơn giận trút lên ông ta. Ullman lắng nghe đầy thông cảm, gật đầu lần nữa và đáp lại điều gì đó. Bà Brant cười đắc thắng, quay sang nói to với người nhân viên lễ tân trực quầy khổ sở, “Ơn Chúa là khách sạn này vẫn còn một nhân viên không phải đồ thất học!”
“Chà!” Wendy mỉm cười nói. “Một tay xứng từng đồng lương đấy.”
“Nhưng chú ấy không thích người phụ nữ kia,” Danny nói ngay. “Chú ấy chỉ giả vờ thích thôi.”
Jack cười với thằng bé. “Chắc chắn thế rồi, bác sĩ. Nhưng tâng bốc là dầu bôi giúp thế giới vận hành trơn tru mà.”
“Tâng bốc là gì?”
“Tâng bốc,” Wendy nói với nó, “là khi bố con bảo thích chiếc quần vàng của mẹ cho dù không thật lòng thích nó, hoặc khi bố con nói mẹ không cần giảm bớt hai ký.”
“Ồ. Như thế là nói dối cho vui ạ?”
“Kiểu thế đấy con.”
Thằng bé từ nãy giờ vẫn đang quan sát cô, bèn nói, “Mẹ xinh lắm mẹ ạ.” Nó cau mày khi thấy bố mẹ mình liếc nhau rồi phá lên cười.
“Ullman không phí công tâng bốc bố đâu,” Jack nói. “Cả nhà mình ra chỗ cửa sổ đi. Mặc áo khoác bò đứng giữa sảnh thế này làm bố thấy mình nổi bật quá. Thề có Chúa, bố không ngờ hôm nay ngày đóng cửa lại có nhiều người thế. Rõ ràng là bố nhầm rồi.”
“Trông anh rất đẹp trai,” cô nói và họ lại cười, Wendy lấy một tay che miệng. Danny vẫn chưa hiểu, nhưng không sao. Họ yêu nhau. Danny nghĩ chốn này nhắc mẹ nhớ tới một nơi nào đó khác
(chỗ người mỏ chim [9E] )
mà mẹ từng hạnh phúc. Nó ước gì mình cũng thích nơi này như mẹ, nhưng nó phải nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng những thứ Tony cho nó thấy không hẳn lúc nào cũng thành sự thật. Nó sẽ cẩn thận. Nó sẽ dè chừng thứ gì đó gọi là Redrum. Nhưng nó sẽ không nói gì trừ phi bắt buộc. Vì họ đang hạnh phúc, họ đã cười và không có ý nghĩ xấu nào xuất hiện.
“Xem cảnh này,” Jack nói.
“Thật là lộng lẫy! Danny, nhìn này!”
Nhưng Danny không thấy có gì đặc biệt lộng lẫy. Nó không thích những nơi cao; chúng làm nó chóng mặt. Qua khỏi phần hiên rộng chạy suốt mặt tiền khách sạn là một bãi cỏ được cắt tỉa đẹp đẽ (bên phải có một sân gôn) và nó dốc dần xuống một bể bơi dài hình chữ nhật. Một tấm biển đề ĐÓNG CỬA kê trên một cái giá ba chân nhỏ ở một đầu bể bơi; Đóng cửa là một biển báo mà nó có thể tự đọc, cùng với Dừng lại, Lối ra, Pizza và vài biển báo khác.
Phía sau bể bơi là một con đường rải sỏi chạy vòng vèo qua những cây thông non, cây vân sam và cây dương. Ở đây có một tấm biển nhỏ mà nó không biết đọc: BÓNG CỬA. Dưới đó là một mũi tên.
“B-Ó-N-G-C-Ử-A là gì hả bố?”
“Một trò chơi,” bố nó nói. “Nó hơi giống bóng vồ, có điều con chơi trên sân đất nện có gờ bao bốn bên như một bàn bi-a to thay vì sân cỏ. Đấy là một môn rất xưa rồi, Danny. Đôi khi họ tổ chức các giải đấu ở đây.”
“Họ chơi bằng cây vồ hả bố?
“Giống thế,” Jack đồng ý. “Nhưng cán hơi ngắn hơn một chút và đầu vồ có hai mặt. Một mặt là cao su cứng và mặt kia là gỗ.”
( Ra đây, thằng ranh con! )
“Ta đọc là bóng cửa ,” bố nó nói. “Bố sẽ dạy con chơi, nếu con muốn.”
“Cũng được ạ,” Danny nói lí nhí với một giọng vô hồn kỳ dị làm bố mẹ nó bối rối nhìn nhau phía trên đầu thằng bé. “Nhưng chắc con chẳng thích đâu.”
“Rồi, bác sĩ, nếu không thích thì con không phải chơi đâu. Được chứ?”
“Vâng ạ.”
“Con thích mấy con vật kia không?” Wendy hỏi. “Đó gọi là cây cảnh tạo hình.” Phía sau con đường dẫn đến sân bóng của là những cái cây được cắt tỉa thành hình các con vật khác nhau. Danny, với cặp mắt tinh tường, nhìn ra một con thỏ, một con chó, một con ngựa, một con bò và ba con vật lớn hơn trông giống như sư tử đang chơi đùa.
“Những con vật này là lý do khiến bác Al giới thiệu công việc này cho bố,” Jack nói với nó. “Bác ấy biết là hồi đại học, bố đã từng làm việc cho một công ty thi công cảnh quan. Đó là dạng công ty chuyên sửa sang lại bãi cỏ, bụi cây và bờ giậu cho nhà người ta. Bố từng cắt tỉa tạo hình cây cho một quý bà.”
Wendy đưa một tay lên che miệng và cười khúc khích. Jack nhìn vợ và nói, “Phải đấy, anh từng tỉa cho bà ấy ít nhất một lần mỗi tuần.”
“Xùy, con ruồi này,” Wendy nói, lại cười khúc khích.
“Vườn bà ấy có dễ thương không bố?” Danny hỏi, lần này thì cả hai người phải cố gắng không phá ra cười. Wendy cười nhiều tới mức nước mắt chảy xuống má và cô phải lục túi lấy giấy lau.
“Cây cảnh ở nhà bà ấy không có hình con vật, Danny, Jack nói sau khi đã lấy lại kiềm chế. “Mà có hình những quân bài. Bích, cơ, nhép và rô. Nhưng cây thì cứ mọc ra thôi, con thấy...”
( Chúng bò đi đấy, Watson đã nói..., không, không phải đám cây, mà lò hơi kìa. Anh lúc nào cũng phải để mắt tới nó, nếu không anh và cả nhà anh sẽ lên mặt trăng con mẹ nó luôn. )
Họ nhìn gã, bối rối. Nụ cười đã biến khỏi khuôn mặt gã.
“Bố?” Danny hỏi.
Gã chớp mắt nhìn họ, như thể vừa quay lại từ một nơi rất xa. “Chúng phát triển thêm, Danny à, biến dạng đi. Nên bố phải cắt tóc cho chúng một hai lần một tuần cho tới khi thời tiết đủ lạnh để chúng không mọc nữa đến hết năm.”
“Và còn cả một sân chơi nữa,” Wendy nói. “Con sướng chưa này.”
Sân chơi ở phía sau cây cảnh tạo hình . Hai cái cầu trượt, một bộ xích đu lớn với sáu cái đu cao thấp khác nhau, một khung leo trèo, một đường hầm làm từ những ống xi măng, một sân cát và một ngôi nhà đồ chơi là bản sao như đúc của Overlook.
“Con thích không, Danny?” Wendy hỏi.
“Chắc chắn là con thích rồi,” nó nói, mong sao giọng mình nghe có vẻ hào hứng hơn là cảm giác thực sự trong lòng. “Xịn quá.”
Phía sau sân chơi lấp ló một hàng rào an ninh mắt cáo, bên kia là con đường đá rộng dẫn vào khách sạn và phía xa nữa chính là thung lũng, hòa vào đám sương mù buổi chiều xanh biếc. Danny không biết từ cô lập , nhưng nếu có ai đó giải thích cho thì ắt nó sẽ dùng từ ấy lúc này. Xa xa bên dưới, nằm phơi dưới nắng như một con rắn đen dài quyết định ngủ thiếp đi một lúc, là con đường dẫn ngược lại qua đèo Sidewinder và cuối cùng về tới Boulder. Con đường sẽ bị chặn cả mùa đông. Nó cảm thấy hơi ngạt thở với ý nghĩ đó và suýt nữa nhảy dựng lên khi bố đặt tay lên vai nó.
“Bố sẽ lấy đồ uống cho con sớm, bác sĩ ạ. Giờ người ta vẫn đang bận.”
“Vâng bố ạ.”
Bà Brant ra khỏi văn phòng bên trong với dáng vẻ của kẻ được minh oan. Vài phút sau, hai người trực tầng, vất vả vác tám cái va li, cố hết sức theo kịp bà ta khi bà ta đắc thắng sải bước ra cửa. Danny nhìn qua cửa sổ trong lúc một người đàn ông mặc bộ đồng phục xám và đội cái mũ giống đại úy Lục quân lái chiếc xe dài màu bạc của bà ta vòng qua cửa trước và bước ra. Anh ta chạm vành mũ chào bà ta rồi chạy tới mở cốp xe.
Và qua một trong những khoảnh khắc lóe sáng đôi khi vẫn xuất hiện ấy, nó bắt được một ý nghĩ đầy đủ từ bà ta, một ý nghĩ trôi lủng lơ lên khỏi những xúc cảm và sắc màu rì rầm hỗn độn mà nó hay bắt gặp ở những nơi đông đúc.
( muốn lột quần em trai này ra quá )
Trán Danny nhăn lại khi nó nhìn những người trực tầng xếp va li bà ta vào cốp xe. Bà ta nhìn khá soi mói người đàn ông mặc đồng phục xám đang giám sát việc xếp đồ. Vì sao bà ta lại muốn lột quần của anh này? Có phải bà ta vẫn thấy lạnh, mặc dù đã khoác áo lông dài không? Mà nếu bị lạnh, sao bà ta không lấy quần mình mà mặc? Mẹ nó mặc quần gần như cả mùa đông.
Người đàn ông mặc đồng phục xám đóng cốp và quay lại giúp bà ta vào xe. Danny theo dõi thật kỹ để xem bà ta có nói gì về quần anh này hay không, nhưng bà ta chỉ cười và cho anh ta tờ một đô la - một món tiền tip. Sau đó, bà ta lái chiếc xe màu bạc khổng lồ của mình xuôi con đường đá.
Nó định hỏi mẹ vì sao bà Brant lại muốn lấy quần người trông xe, nhưng quyết định không hỏi. Đôi khi những câu hỏi có thể đẩy ta vào vô số rắc rối. Nó từng bị rồi.
Nên thay vào đó, nó len vào giữa bố mẹ trên chiếc sofa nhỏ mà họ đang cùng ngồi và quan sát mọi người làm thủ tục trả phòng tại quầy. Nó vui vì bố mẹ hạnh phúc và yêu thương nhau, nhưng nó vẫn thấy có chút lo lắng. Nó không sao đừng được.