← Quay lại trang sách

Chương 10 Hallorann

Người đầu bếp không giống tí nào với hình dung của Wendy về nhân vật phụ trách bếp trong các khách sạn nghỉ dưỡng. Đầu tiên, nhân vật đó được gọi là bếp trưởng , chứ chẳng phải đầu bếp tầm thường - công việc của đầu bếp chính là những Wendy làm trong căn bếp ở nhà, khi cô trộn đồ ăn thừa lại thành một nồi hầm nhờn mỡ rồi bỏ mì ống vào. Hơn nữa, phù thủy ẩm thực cho những chỗ như Overlook, tức là được quảng cáo ở mục nghỉ dưỡng trên tờ Times Số chủ nhật của New York, phải là một người nhỏ bé, tròn trĩnh, mặt phúng phính (hơi giống cục bột linh vật hãng Pillsbury); ông ta phải có hàng ria mảnh giống các ngôi sao nhạc kịch hài thập niên bốn mươi, mắt đen, thổ âm Pháp và tính cách đáng ghét.

Hallorann có đôi mắt đen và mỗi thế thôi. Ông là một người da đen cao, có mái tóc xù ngắn đã bắt đầu điểm bạc. Ông có thổ âm miền Nam và cười rất nhiều, khoe ra hàm răng quá trắng và quá đều đến mức chỉ có thể là bộ răng giả mà Sears & Roebuck từng bán vào thập niên năm mươi. Bố cô cũng có một bộ răng như vậy, ông gọi nó là Gia đình Roebuck và đôi khi ông lại nhè nó ra để trêu cô bên bàn ăn tối... đúng hơn là bất cứ khi nào mà mẹ cô ra bếp lấy gì đó hay đi nghe điện thoại, giờ thì Wendy đã nhớ ra.

Danny ngước nhìn chằm chằm người khổng lồ đen mặc bộ đồ vải xéc màu xanh, rồi toét miệng cười khi Hallorann nhẹ nhàng bế nó lên, ẵm nó trên cánh tay và nói, “Cháu không ở trên này cả mùa đông đó chứ.”

“Có chứ ạ,” Danny bẽn lẽn cười nói.

“Không đâu, cháu xuống St. Peter với bác, học nấu ăn và mỗi tối thì ra bãi biển ngắm cua. Được không?”

Danny khúc khích cười sung sướng và lắc đầu nói không. Hallorand đặt nó xuống.

“Nếu có đổi ý,” Hallorann nói, nghiêm nghị cúi xuống, thì cháu phải nhanh nhanh lên. Ba mươi phút nữa là bác lên xe đấy. Rồi hai tiếng rưỡi nữa là bác đã ngồi ở Cổng 32, Sảnh chờ B, Sân bay Quốc tế Stapleton, trong cái thành phố cao hơn mặt nước biển đúng một dặm gọi là Denver, ở bang Colorado. Và ba giờ sau đó nữa, bác sẽ thuê xe ở Sân bay Miami và lên đường tới St. Pete chói chang, chờ tới lúc được mặc quần bơi rồi cười vào mặt mấy đứa đang bị kẹt cứng trong tuyết đấy. Thấy mê chứ hả?”

“Vâng, thưa bác,” Danny cười nói.

Hallorann quay sang Jack và Wendy. “Thằng nhóc ngoan đấy chứ.”

“Chúng tôi cũng mong thế,” Jack nói và chìa tay. Hallorann bắt lấy. “Tôi là Jack Torrance. Vợ tôi, Winnifred. Danny thì anh gặp rồi.”

“Hân hạnh. Thưa cô, tôi nên gọi cô là Winnie hay Freddie đây?”

“Anh cứ gọi tôi là Wendy,” cô cười nói.

“Được thôi. Tôi thấy hay hơn hai cái tên kia đó chứ. Mời đi đường này. Ullman muốn cho hai vị đi tham quan một vòng, nên giờ mời hai vị đi một vòng tham quan.” Ông ta lắc đầu và hạ giọng, “Còn tôi mừng vì đỡ phải gặp hắn .”

Hallorann bắt đầu đưa họ đi thăm căn bếp khổng lồ nhất mà Wendy từng thấy trong đời. Nó sạch bong kin kít. Mọi bề mặt đều được chà bóng loáng. Nó không chỉ to; nó còn đáng sợ. Cô đi cạnh Hallorann trong khi Jack, vô cùng bối rối vì không quen với những thứ trong này, hơi nán lại phía sau với Danny. Một tấm bảng dài gắn tường treo các loại dao kéo từ dao gọt vỏ đến loại dao pha phải cầm bằng hai tay treo cạnh một bồn rửa bốn chậu. Có một thót thái bánh mì to như cái bàn ăn trong bếp nhà họ ở Boulder. Một tập hợp hoành tráng các loại nồi chảo thép không gỉ treo từ sàn lên nóc, kín hết một bức tường.

“Khéo tôi phải thả vụn bánh mì đánh dấu đường mỗi lần vào đây mất,” cô nói.

“Đùng để nó làm cô nản chí,” Hallorann nói. “Nó to thật, nhưng chỉ là cái nhà bếp thôi. Hầu hết những thứ ở đây có khi cô không bao giờ phải động đến đâu. Giữ cho nó sạch sẽ, tôi chỉ yêu cầu thế thôi. Là tôi thì tôi sẽ dùng cái bếp này. Có tất cả ba cái, nhưng cái này bé nhất.”

Nhìn nó, cô buồn rầu nghĩ, Bé nhất đây ư . Bếp có mười hai họng, hai cái lò nướng thường và một cái lò kiểu Hà Lan, một ngăn dùng để đun nước xốt hoặc hầm đậu, một ngăn nướng và một ngăn làm nóng - cộng với một triệu núm xoay điều chỉnh và đồng hồ đo nhiệt độ.

“Đốt bằng ga tất,” Hallorann nói. “Cô nấu bằng ga rồi chứ, Wendy?”

“Rồi...”

“Tôi thích ga,” ông ta nói, bật một họng bếp. Ngọn lửa xanh bừng lên và ông ta khẽ chạm tay, chỉnh nó xuống chỉ còn là vòng sáng nhạt nhòa. “Tôi thích được nhìn thấy ngọn lửa mình dùng nấu ăn. Cô thấy các nút bật bếp ở đâu rồi chứ?”

“Có.”

“Còn các núm vặn lò nướng đều được đánh dấu. Tôi thì thích cái lò ở giữa, vì có vẻ như nó nóng đều nhất, nhưng cô cứ dùng bất cứ cái nào cô muốn - hay cả ba cái luôn cũng được.”

“Mỗi lò nấu cho một người,” Wendy nói và cười yếu ớt.

Hallorann cười lớn. “Cứ thoải mái, nếu cô muốn. Tôi để danh sách mọi thứ ăn được cạnh bồn rửa. Cô thấy chưa?”

“Đây này mẹ ơi!” Danny cầm đến hai tờ giấy viết kín chữ ở cả hai mặt.

“Bé ngoan lắm,” Hallorann nói, cầm lấy hai tờ giấy nó đưa và xoa đầu nó. “Cháu có chắc là không muốn đi Florida với bác đấy chứ? Học nấu món tôm creole ngọt ngào nhất phía bên này thiên đường?”

Danny đưa tay che miệng cười hinh hích và quay về bên cạnh bố.

“Có khi chỗ này đủ cho ba người các vị ăn trong một năm ấy chứ,” Hallorann nói. “Chúng tôi có một kho thực phẩm, một kho lạnh, đủ các loại ngăn rau và hai tủ lạnh. Đi nào, tôi sẽ chỉ cho các anh chị.”

Trong mười phút tiếp theo, Hallorann mở các loại nắp và cửa, hé lộ lượng thực phẩm Wendy chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Lượng thức ăn làm cô ngạc nhiên nhưng vẫn không khiến cô an tâm như những tưởng: cô vẫn cứ nhớ đến nhóm Donner, không phải với mấy ý nghĩ về việc ăn thịt người (với ngần này thức ăn thì chắc cũng phải lâu lâu mới đến lúc họ phải chuyển sang thứ khẩu phần nghèo nàn là thịt của nhau), mà là với ý tưởng đã được củng cố, rằng đây thực sự là một công việc nghiêm túc: khi tuyết rơi, rời khỏi nơi này không còn là chuyện lái xe một giờ tới Sidewinder mà sẽ là cả một chiến dịch lớn. Họ sẽ ở trên đây trong cái khách sạn lớn trống trơn này, ăn thức ăn được để lại cho mình giống như những sinh vật trong một câu chuyện cổ tích và lắng nghe tiếng những cơn gió cay độc thổi vòng quanh mái đua phủ tuyết. Ở Vermont, khi Danny gãy tay

(khi Jack bẻ gãy tay Danny)

tin cô đã gọi đội cứu thương Medix, bấm số ghi trên một tấm thẻ nhỏ gắn với điện thoại. Chỉ mười phút sau họ đã đến nơi. Trên tấm thẻ đó còn ghi những số điện thoại khác. Cô có thể gọi cảnh sát trong năm phút và xe cứu hỏa thì còn nhanh hơn thế, vì trạm cứu hỏa chỉ cách ba khối nhà trên con phố song song với phố nhà cô. Có số điện thoại để gọi khi mất điện, số để gọi khi vòi sen hỏng, số để gọi khi ti vi cần sửa chữa. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Danny lại lên cơn ngất và co giật ở tận trên này?

( Chúa ơi, nghĩ ngợi kiểu gì vậy! )

Nếu nơi này bị cháy thì sao? Nếu Jack ngã xuống giếng thang máy nứt sọ thì sao? Nếu..?

( nếu bây giờ ta đang có khoảng thời gian tuyệt vời thì hãy thôi đi, Winnifred! )

Hallorann đưa họ vào kho lạnh trước, ở đó hơi thở họ trông như những bong bóng thoại trong truyện tranh. Trong kho cảm giác như mùa đông đã đến.

Thịt xay đựng trong túi nhựa lớn, bốn cân rưỡi một túi, mười hai túi. Bốn mươi con gà nguyên con treo trên một hàng móc dọc những bức tường ốp gỗ. Thịt đóng hộp xếp chồng lên nhau như phỉnh poker, mười hai hộp. Bên dưới mấy con gà là mười súc thịt bò nướng, mười súc thịt lợn nướng và một cái đùi cừu khổng lồ.

“Cháu thích thịt cừu chứ, bác sĩ?” Hallorann tươi cười hỏi.

“Cháu thích lắm,” Danny đáp ngay. Nó chưa bao giờ ăn thịt cừu.

“Bác biết cháu thích mà. Không có gì sánh bằng hai lát thịt cừu ngon lành trong một đêm lạnh giá, thêm một chút thạch bạc hà nữa. Ở đây cháu có cả thạch bạc hà đấy. Thịt cừu làm nhẹ bụng. Nó không phải loại thịt khó tiêu.”

Từ phía sau, Jack tò mò hỏi, “Sao anh biết chúng tôi gọi cháu là bác sĩ vậy?”

Hallorann quay lại. “Sao cơ?”

“Danny ấy mà. Đôi khi chúng tôi gọi cháu là bác sĩ. Như trong phim hoạt hình Thỏ Bugs.”

“Trông cháu nó cũng giống bác sĩ mà, không phải sao?” Ông chun mũi với Danny, chép miệng, rồi nói, “Ê, thế nào rồi, bác sĩ?”

Danny cười khúc khích và rồi Hallorann nói gì đó

( Chắc là cháu không muốn đi Florida chứ, bác sĩ? )

với nó, rất rõ. Nó nghe rõ từng lời. Nó nhìn Hallorann, giật mình và hơi có chút sợ hãi. Hallorann trịnh trọng nháy mắt và quay trở lại chỗ thực phẩm.

Wendy chuyển ánh nhìn từ tấm lưng rộng mặc áo vải xéc của người đầu bếp sang con trai. Cô có cảm giác rất kỳ lạ là hai người đã trao đổi gì đó, thứ gì đó mà cô không hoàn toàn hiểu nổi.

“Ta có mười hai gói xúc xích, mười hai gói thịt muối, Hallorann nói. “Lợn chỉ có thế thôi. Trong cái ngăn này là mười cân bơ.”

“Bơ thật à?” Jack hỏi.

“Loại một.”

“Tôi không nhớ mình đã bao giờ được ăn lại bơ thật kể từ hồi còn nhỏ ở Berlin, Newhamsphire.”

“Chà, ở đây anh sẽ được ăn thỏa thuê tới phát ngán mà chuyển sang mê bơ thực vật luôn,” Hallorann nói và cười vang. “Trong cái rổ này là bánh mì cho anh - ba mươi ổ bánh trắng, hai mươi ổ đen. Chúng tôi cố gắng duy trì cân bằng chủng tộc ở Overlook, anh biết đấy. Giờ thì, tôi biết năm mươi ổ là không đủ cho anh, nhưng bột thì có thừa và bánh tươi thì lúc nào cũng ngon hơn đồ đông lạnh rồi.

“Dưới này là cá. Thực phẩm tốt cho não bộ, phải không bác sĩ?”

“Phải thế không mẹ?”

“Bác Hallorann đã nói thế thì chắc là thế, con yêu ạ.” Cô cười.

Danny nhăn mũi. “Cháu không thích cá.”

“Cháu sai hoàn toàn,” Hallorann nói. “Cháu chỉ chưa được ăn con cá nào thích cháu thôi. Cá ở đây sẽ rất thích cháu. Hai cân rưỡi cá tuyết cầu vồng, năm cân cá bon sao, mười lăm hộp cá ngừ...”

“Ồ, cháu thích cá ngừ.”

“... và hai cân rưỡi cá bơn ngọt thịt nhất từng bơi ở biển. Cậu bé của tôi ơi, khi mùa xuân đến, cậu sẽ phải cảm ơn ông bác già..” Ông búng ngón tay như thể vừa quên mất điều gì. “Tên tôi là gì nhỉ? Sao lục trong đầu mãi mà không ra.”

“Bác Hallorann,” Danny cười toe toét nói. “Bạn bè gọi là Dick.”

“Chính xác! Giờ cháu đã là bạn bác, vậy gọi bác là Dick nhé.”

Trong khi ông dẫn họ tới góc đằng xa, Jack và Wendy ngạc nhiên nhìn nhau, cả hai cố nhớ lại xem Hallorann từng nói tên thân mật của ông với họ hay chưa.

“Còn đây là nơi tôi để món đặc biệt,” Hallorann nói. “Hy vọng là các bạn sẽ thích nó.”

“Thật à, anh không phải làm thế đâu,” Wendy cảm động nói. Đó là một con gà tây chín ký, được quấn sợi ruy băng đỏ to bản với một cái nơ bên trên.

“Các bạn phải có gà tây trong ngày Lễ Tạ ơn chứ, Wendy,” Hallorann nghiêm trang nói. “Tôi tin là có cả một con gà trống thiến ở đâu đó dưới này cho cả hôm Giáng sinh nữa cơ. Chắc chắn là các bạn sẽ tìm thấy nó đâu đấy thôi. Giờ thì hãy ra khỏi đây trước khi cả bọn bị viêm phổi hết. Phải không, bác sĩ?”

“Phải rồi ạ!”

Còn nhiều thứ tuyệt vời hơn nữa trong kho thực phẩm. Hàng trăm hộp sữa khô (Hallorann nghiêm túc khuyên cô nên mua sữa tươi từ Sidewinder cho cậu bé chừng nào còn có thể), năm túi đường năm ký rưỡi, một hũ gần bốn lít mật rỉ đường, ngũ cốc, những hũ thủy tinh đựng gạo, mì ống, nui; những hộp hoa quả và xa lát hoa quả; một thùng táo tươi cho căn phòng mùi mùa thu; nho khô, mận khô, mơ khô (‘Muốn hạnh phúc thì phải đi tiêu điều độ,” Hallorann nói, thả một tràng cười lên trần kho thực phẩm, nơi một bóng đèn tròn kiểu xưa buông xuống trên một sợi xích sắt); một cái sọt đáy sâu đựng đầy khoai tây; những cái rổ nhỏ hơn đựng cà chua, hành, củ cải, bí và bắp cải.

“Ôi, tôi...” Wendy nói lúc họ ra ngoài. Nhưng nhìn thấy chừng ấy thứ đồ ăn tươi sống sau khoản tiền ba mươi đô la một tuần mình dành cho thực phẩm làm cô đờ đẫn tới mức không thể nói nên lời.

“Tôi hơi muộn rồi,” Hallorann nói, xem đồng hồ, “nên tôi sẽ để các vị dần tự kiểm tra các chạn và tủ lạnh khi dọn đến. Ở đây có phô mai, sữa hộp, sữa đặc có đường, men, bột nở và cả một túi đầy bánh Table Talk, vài nải chuối còn lâu mới chín..”

“Khoan đã,” cô nói, giơ một tay lên và cười. “Tôi sẽ chẳng thể nhớ hết được đâu. Quá tuyệt vời. Và tôi hứa sẽ giữ cho nơi này thật sạch sẽ.”

“Tôi cũng chỉ cần thế thôi.” Ông quay sang Jack. “Ullman đã nói với anh về lũ chuột trên gác chuông nhà chưa?”

Jack tươi cười. “Anh ta nói có thể có vài con trên gác xép, còn Watson thì nói có thể có thêm vài con nữa dưới tầng hầm. Phải đến hai tấn giấy dưới ấy, nhưng tôi không thấy tờ nào rách, cứ như thể bọn chúng dùng làm ổ vậy.”

“Tay Watson đấy,” Hallorann nói, lắc đầu với vẻ buồn khổ giả vờ. “Hắn lại chẳng phải kẻ thối mồm nhất mà anh từng gặp nữa thôi?”

“Ông ta đúng là cá tính thật đấy,” Jack đồng tình. Bố gã mới là người thối mồm nhất mà gã từng gặp.

“Cũng hơi đáng tiếc,” Hallorann nói, dẫn họ quay trở lại phía cánh cửa hai chiều lớn mở ra Phòng ăn Overlook. “Gia đình ấy từng rất giàu có, lâu lắm rồi. Ông hay cụ gì đấy của Watson - tôi không nhớ chính xác là ai - đã xây chỗ này.”

“Tôi cũng nghe vậy,” Jack nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Wendy hỏi.

“À, họ không làm được,” Hallorann nói. “Watson sẽ kể cho các vị toàn bộ câu chuyện - ngày hai lần ấy chứ, nếu các vị cứ để cho hắn nói. Ông già nhà đấy đam mê cái chỗ này lắm. Ông ta đã để cho nó kéo mình xuống, có thể nói vậy. Ông ta có hai cậu con trai, một cậu chết vì tai nạn cưỡi ngựa ngay chỗ khuôn viên khách sạn đang xây. Khi đó là khoảng năm 1908 hay 1909 gì đó. Vợ ông ta chết vì bị cúm, sau đó chỉ còn lại ông già và cậu con trai út. Họ rốt cuộc lại được nhận vào làm quản gia cho chính khách sạn mà ông già đã xây.”

“Cũng hơi đáng tiếc,” Wendy nói.

“Chuyện gì xảy ra với ông ta? Ông già ấy?” Jack hỏi.

“Ông ta vô tình cho ngón tay vào đui đèn và thế là rồi đời, Hallorann nói. “Đâu chừng đầu thập niên ba mươi trước khi Cuộc khủng hoảng khiến chỗ này đóng cửa suốt mười năm.

“Jack này, dù sao thì tôi cũng đánh giá cao nếu anh và vợ để ý đến cả lũ chuột trong bếp nữa nhé. Nếu mà anh thấy chúng thì nhớ đánh bẫy... đừng dùng bả.”

Jack chớp mắt. “Đương nhiên rồi. Ai lại muốn rắc bả chuột trong bếp chứ.”

Hallorann nhạo báng cười. “Ullman chứ còn ai nữa. Đó là ý tưởng thông minh của hắn mùa thu năm ngoái. Tôi đã phải khai sáng cho hắn, tôi nói, Chuyện gì sẽ xảy ra, ông Ullman, nếu tháng Năm tới chúng ta trở lại đây và tôi phục vụ bữa tối khai trương truyền thống - thông thường là món cá hồi với nước xốt tuyệt ngon - ‘thế rồi mọi người lăn ra ốm và bác sĩ đến nói với ông, Ullman, ông làm cái quái gì trên này thế? Ông để cho tám chục vị đại gia giàu nhất nước Mỹ dính bả chuột rồi! ”

Jack ngửa đầu cười rống lên. “Thế Ullman nói gì?”

Hallorann ngoáy lưỡi vào má trong như thể đang tìm kiếm thức ăn giắt ở răng. “Hắn nói, ‘Hallorann, đi tìm lấy mấy cái bẫy đi.”

Lúc này thì cả nhóm đều cười, thậm chí cả Danny, mặc dù nó không chắc lắm chỗ buồn cười là ở đâu, trừ việc nó có liên quan gì đó đến chú Ullman, người hóa ra không phải ông biết tuốt.

Bốn người họ đi qua phòng ăn, lúc này trống rỗng và yên lặng, phía Tây nhìn ra những đỉnh núi phủ tuyết đẹp tuyệt vời. Mỗi tấm vải lanh trắng trải bàn đều được phủ một lớp nhựa trong dày. Tấm thảm sàn, đã được cuộn lại mùa đóng cửa, giờ đứng trong góc như một người lính canh đang làm nhiệm vụ.

Bên kia căn phòng rộng là cặp cửa hai chiều, phía sau đó là một tấm biển kiểu xưa in chữ mạ vàng: Sảnh rượu Colorado .

Theo ánh nhìn gã, Hallorann nói, “Nếu anh hay uống rượu, tôi hy vọng anh có mang theo rượu cho mình. Chỗ này đã bị dọn sạch rồi. Tiệc nhân viên tối qua, anh biết đấy. Tất cả nhân viên dọn phòng và trực tầng ở chỗ này hôm nay đều đang đau đầu, cả tôi nữa.”

“Tôi không uống,” Jack nói cụt lủn. Họ quay trở lại sảnh.

Sau nửa tiếng họ ở trong bếp, nơi này đã trống trải hơn rất nhiều. Sảnh chính dài bắt đầu có cái vẻ lặng im, trống trải mà Jack cho là họ sẽ nhanh chóng làm quen. Những chiếc ghế tựa lưng cao không còn ai ngồi. Các bà xơ ngồi bên lò sưởi đã đi và ngọn lửa cũng đã chìm xuống thành đống than đang âm ỉ thoải mái. Wendy nhìn ra bãi đỗ xe và thấy chỉ còn lại khoảng hơn chục chiếc.

Cô thấy mình đang thầm mong họ quay trở lại chiếc VW để trở về Boulder... hay bất cứ nơi nào khác.

Jack nhìn quanh tìm Ullman, nhưng ông ta không có trong sảnh.

Một cô dọn phòng trẻ tuổi có mái tóc vàng tro được búi lại sau gáy đi tới. “Hành lý chú ở ngoài hiên nhé, Dick.”

“Cảm ơn Sally.” Ông hôn vội lên trán cô. “Chúc cháu một mùa đông tốt lành. Chuẩn bị lấy chồng rồi phải không, chú nghe nói thế.”

Ông quay lại với nhà Torrance khi cô gái quay ngoắt mông bước đi. “Tôi phải đi gấp để kịp chuyến bay. Tôi chúc cả nhà mọi điều tốt lành nhất. Tôi biết là các vị sẽ có những điều tốt lành nhất.”

“Cảm ơn,” Jack nói. “Anh thật tử tế.”

“Tôi sẽ chăm sóc bếp thật tốt,” Wendy hứa thêm lần nữa. “Chúc anh vui ở Florida.”

“Tôi lúc nào cũng vui,” Hallorann nói. Ông chống tay lên gối và cúi xuống với Danny. “Cơ hội cuối cùng đấy chàng trai. Có muốn đi Florida không?”

“Cháu nghĩ là không” Danny cười nói.

“Thế được rồi. Có muốn giúp bác đem đồ ra xe không?”

“Nếu mẹ đồng ý.”

“Được con ạ,” Wendy nói, “nhưng phải cài cúc áo khoác lại đấy.” Cô cúi xuống định cài nhưng Hallorann đã làm trước, những ngón tay màu nâu to tướng của ông khéo léo chuyển động.

“Tôi sẽ trả cháu lại ngay,” Hallorann nói.

“Không sao,” Wendy nói và theo họ tới cửa. Jack vẫn đang tìm Ullman. Những người khách cuối cùng của Overlook đang làm nốt thủ tục rời khách sạn ở bàn tiếp tân.