← Quay lại trang sách

Chương 11 Thị kiến

Ngoài cửa có bốn cái túi chất thành đống. Ba cái là va li đen khổng lồ và cũ nát bằng da cá sấu giả. Cái cuối cùng là chiếc túi khóa kéo quá khổ có vỏ kẻ sọc đã bạc màu.

“Có lẽ cháu sẽ xử lý được cái kia, nhỉ?” Hallorann hỏi thằng bé. Ông nhấc hai cái va li to bằng một tay và cắp cái còn lại dưới cánh tay.

“Được ạ,” Danny nói. Nó cầm cái túi bằng cả hai tay và đi theo người đầu bếp xuống hiên nhà, quyết tâm cố gắng không rên rẩm và để lộ cái túi nặng tới mức nào.

Một cơn gió thu mạnh và sắc như dao đã nổi lên từ khi họ đến; nó ríu rít khắp bãi xe, làm Danny phải nheo mắt lại trong lúc xách cái túi có khóa kéo trước mặt, va bồm bộp vào hai đầu gối nó. Vài chiếc lá cây dương lang thang bay xào xạc và xoáy tung trên con đường nhựa lúc này không bóng người, khiến Danny ngay lập tức nghĩ tới cái đêm tuần trước khi nó vừa tỉnh cơn ác mộng và nghe thấy - hoặc ít nhất thì nó nghĩ nó nghe thấy - Tonny bảo nó đừng đi.

Hallorann đặt mấy cái va li của mình vào cốp chiếc Plymouth Fury màu be. “Thứ này chẳng thể gọi là xe đâu,” ông tâm sự với Danny, “chỉ là thứ đồ cho thuê. Bessie của bác ở chỗ bác đến ấy. Đấy mới là xe. Cadillac 1950, nàng chạy mới ngọt làm sao! Bác dám tuyên bố với cả thế giới luôn. Bác để nàng ở Florida vì nàng quá già để leo núi. Cháu có cần giúp một tay không?”

“Không, thưa bác,” Danny nói. Nó cố gắng đi được nốt mươi mười hai bước còn lại mà không rên rỉ và đặt cái túi xuống với một tiếng thở dài thật nhẹ nhõm.

“Cậu bé ngoan lắm,” Hallorann nói. Ông lấy từ túi áo khoác màu xanh ra một chiếc chìa khóa lớn và mở khóa cốp xe. Khi nhấc túi lên, ông nói, “Cháu có thị kiến đấy nhé. Hơn bất cứ ai bác từng gặp trong đời. Mà tháng Một này là bác đã sáu mươi tuổi rồi đấy.”

“Sao ạ?”

“Cháu có tài năng đấy,” Hallorann quay về phía nó và nói. “Bác vẫn luôn gọi nó là thị kiến. Bà ngoại bác cũng gọi nó thế. Bà cũng có khả năng đó. Hai bà cháu bác thường ngồi trong bếp khi bác còn là một cậu bé cỡ tuổi cháu thôi và bọn bác đã có những cuộc nói chuyện dài mà không hề phải hé miệng.”

“Thật thế ạ?”

Hallorann cười trước khuôn mặt há hốc, gần như háo hức của Danny và nói, “Tới đây ngồi trong xe với bác vài phút. Bác có chuyện muốn nói với cháu.” Ông đóng sầm cốp xe.

Trong sảnh Overlook, Wendy Torrance thấy con trai mình ngồi vào ghế lái phụ trong xe Hallorann khi ông đầu bếp da đen to lớn chuồi vào sau tay lái. Một con sợ hãi sắc lạnh ập đến và cô há miệng định nói với Jack rằng Hallorann không hề nói đùa chuyện muốn đưa con trai họ đến Florida - một vụ bắt cóc sắp xảy ra. Nhưng cả hai người chỉ ngồi đó thôi. Cô hầu như chỉ thấy loáng thoáng hình bóng cái đầu nhỏ nhắn của con trai mình, đang chăm chú quay sang cái đầu to của Hallorann. Thậm chí từ khoảng cách xa như vậy mà cô vẫn có thể nhận ra một dáng vẻ quen thuộc nơi cái đầu nhỏ đó - cái cách con trai cô nhìn khi trên ti vi đang chiếu gì đó làm nó thấy hứng thú, hoặc khi nó cùng bố chơi bài. Jack, vẫn đang tìm kiếm Ullman, không nhận ra gì cả. Wendy giữ im lặng, lo lắng quan sát chiếc xe Hallorann, tự hỏi họ đang nói về điều gì mà có thể khiến cho Danny nghiêng đầu như vậy.

Trong xe, Hallorann đang nói, “Chắc cháu thấy cô đơn lắm nhỉ khi nghĩ rằng mình là người duy nhất.”

Danny, đã từng đôi lần sợ hãi lẫn cô đơn, gật đầu. “Cháu có phải là người duy nhất bác từng gặp không?” nó hỏi.

Hallorann cười, lắc đầu, “Không, không phải đâu. Nhưng ở cháu năng lực ấy tỏa ra nhiều nhất.”

“Thế thì chắc có nhiều người phải không ạ?”

“Không” Hallorann nói, “nhưng cháu vẫn có thể tình cờ gặp họ đấy. Nhiều người, họ chỉ thể hiện một chút khả năng này. Họ thậm chí còn không biết điều đó. Nhưng họ dường như luôn biết phải mua hoa về khi vợ họ buồn bực trong kỳ kinh, hay ở trường họ làm bài kiểm tra tốt dù chẳng học hành gì, hay họ nắm bắt được cảm giác những người khác ngay khi vừa đặt chân vào phòng. Bác đã gặp khoảng năm sáu mươi người như thế. Nhưng có lẽ chỉ khoảng một tá, tính cả bà ngoại bác, là biết mình có khả năng thị kiến.”

“Chà,” Danny nói, ngẫm nghĩ về điều đó. Rồi nó hỏi, “Bác có biết bà Brant không?”

“Bà ta ấy à?” Hallorann khinh bỉ hỏi lại. “Bà ta không có thị kiến gì đâu. Đêm nào mà chẳng trả lại bữa tối hai, ba lần.”

“Cháu biết bà ta không có thị kiến gì mà,” Danny nghiêm trang nói. “Nhưng bác có biết người mặc bộ đồng phục màu xám đi lấy xe không?”

“Mike à? Biết chứ, bác biết Mike. Cậu ấy thì sao?”

“Bác Hallorann, sao bà ta lại thích quần chú kia?”

“Nói gì thế cậu bé?”

“À, khi nhìn chú kia, bà ta nghĩ là bà ta rất muốn tụt quần chú ấy ra, cháu cứ băn khoăn tại làm sao...”

Nhưng nó không kịp nói thêm. Hallorann đã ngửa đầu ra sau và một tràng cười màu đen vang rền tuôn trào từ lồng ngực ông, xoay vòng trong xe như pháo nổ. Chiếc ghế rung lên dưới sức mạnh ấy. Danny mỉm cười bối rối, cuối cùng thì trận bão cũng lặng xuống, từng chút một. Hallorann móc trong túi áo ngực ra một chiếc khăn mùi soa lụa trắng, to như một lá cờ đầu hàng và lau nước mắt.

“Cháu ôi,” ông nói, vẫn còn hơi sụt sịt, “rồi cháu sẽ biết mọi thứ về con người trước cả khi cháu lên mười đấy. Không biết bác có nên ghen tị với cháu không nữa.”

“Nhưng mà bà Brant...”

“Cháu không phải quan tâm đến bà ta,” ông nói. “Và đừng có hỏi mẹ cháu chuyện ấy. Cháu sẽ chỉ làm cho mẹ mình giận thôi, hiểu bác nói gì chứ?”

“Vâng, thưa bác,” Danny nói. Nó hiểu cực rõ. Trước đây nó đã từng làm mẹ giận như thế.

“Cái bà Brant này chỉ là một bà già bậy bạ ngứa ngáy, cháu chỉ cần biết thế thôi.” Ông nhìn Danny soi mói. “Cháu có thể làm mạnh đến đâu, bác sĩ?”

"Hả?”

“Thử bác cái xem nào. Nghĩ đến bác. Bác muốn biết cháu có mạnh như bác nghĩ không.”

“Bác muốn cháu nghĩ gì?”

“Gì cũng được. Nhưng nghĩ thật căng vào.”

“Được rồi,” Danny nói. Nó đắn đo một thoáng, sau đó dồn sức tập trung lại và ném ý nghĩ của mình về phía Hallorann. Trước đây nó chưa từng làm điều gì giống như thế này, nên đến khoảnh khắc quyết định, phần bản năng nào đó trong nó trỗi dậy và mài cùn đi cái sức mạnh thô ráp của ý nghĩ ấy - nó không muốn làm bác Hallorann bị đau. Mặc dù vậy, ý nghĩ bay ra khỏi Danny như một mũi tên với sức mạnh nó không thể tin nổi. Lao đi như trái bóng Nolan Ryan đánh, cộng thêm một chút lực lên đó nữa.

(Trời, mong là mình không làm bác ấy bị sao)

Và ý nghĩ đó là:

(!!!DICK, XIN CHÀO!!!)

Hallorann nhăn mặt và bật ngửa trên ghế. Răng ông và mạnh vào nhau thành tiếng, bập trúng môi dưới làm máu chảy thành dòng. Hai bàn tay vô thức nẩy từ đầu gối lên ngang tầm ngực rồi lại rơi xuống. Trong một thoáng, mi mắt ông hấp háy yếu ớt, không có chút kiểm soát ý thức nào và Danny hoảng sợ.

“Bác Hallorann? Dick? Bác ổn chứ?”

“Bác không biết nữa,” Hallorann nói, cười yếu ớt. “Thề có Chúa, thực sự đấy. Chúa ơi, cháu không khác gì một khẩu súng.”

“Cháu xin lỗi,” Danny nói, càng lo lắng hơn. “Cháu gọi bố nhé? Cháu chạy đi gọi luôn.”

“Đừng, bác không sao. Bác ổn mà Danny. Cháu cứ ngồi ngay đây. Bác chỉ thấy hơi choáng váng tí thôi mà.”

“Cháu vẫn chưa làm hết sức đâu,” Danny thú nhận. “Cháu sợ, đúng phút cuối.”

“Có khi may cho bác là cháu chưa dùng hết sức... không thì não bác chảy ra đằng tai mất.” Ông nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Danny và mỉm cười. “Không sao cả đâu. Cháu cảm thấy nó thế nào?”

“Như thể cháu là Nolan Ryan đang ném bóng vậy,” nó trả lời ngay.

“Cháu thích bóng chày phải không?” Hallorann nhẹ nhàng xoa thái dương.

“Bố với cháu thích đội Angels,” Danny nói. “Đội Red Sox ở Liên đoàn miền Đông với đội Angels ở miền Tây. Bố con cháu từng xem Red Socks thi đấu với Cincinnati trong giải World Series. Khi ấy cháu còn bé hơn giờ nhiều. Còn bố thì.” Khuôn mặt Danny tối sầm vì lo lắng.

“Gì thế, Dan?”

“Cháu quên mất rồi,” Danny nói. Nó dợm đưa ngón tay lên miệng mút, nhưng đó là trò dành cho bọn trẻ con. Nó đặt lại tay lên đùi.

“Cháu có biết được bố mẹ nghĩ gì không, Danny?” Hallorann nhìn nó rất kỹ.

“Gần như luôn luôn ạ, nếu cháu muốn. Nhưng thường thì cháu không thử.”

“Sao lại không?”

“À...” Nó dừng lại một thoáng, lo lắng. “Như thế giống như nhìn trộm phòng ngủ xem họ làm cái việc sản xuất ra em bé ấy. Bác có biết cái việc ấy không?”

“Bác cũng có biết sơ qua,” Hallorann nghiêm nghị nói.

“Họ không thích thế đâu. Họ cũng không muốn cháu nhìn thấy họ nghĩ gì. Thế là bậy lắm.”

“Bác hiểu.”

“Nhưng cháu biết họ cảm thấy như thế nào,” Danny nói. “Cháu không ngăn được. Cháu cũng biết bác cảm thấy thế nào nữa. Cháu làm bác đau. Cháu xin lỗi.”

“Chỉ đau đầu tí thôi. Bác từng bị đau đầu nặng hơn sau khi say ấy chứ. Cháu có đọc được những người khác không, Danny?”

“Cháu chưa biết đọc,” Danny nói, “mới được vài từ thôi ạ. Nhưng mùa đông này bố sẽ dạy cháu. Bố cháu trước đã dạy đọc và viết ở một ngôi trường lớn lắm. Chủ yếu là dạy viết, nhưng bố cũng biết cả đọc nữa.”

“Ý bác là, cháu có biết được người khác nghĩ gì không?”

Danny nghĩ về điều này.

“Cháu biết được nếu ý nghĩ ấy to ,” cuối cùng nó nói. “Như bà Brant và cái quần ấy. Hay như một lần, khi cháu và mẹ đi một cửa hàng lớn để mua giày cho cháu, ở đấy có một thằng nhóc to con đang nhìn những cái đài và nghĩ đến chuyện lấy một cái mà không trả tiền. Rồi cậu ta nghĩ, thế nhỡ bị bắt thì làm sao? Rồi lại nghĩ, mình thực sự muốn có nó. Rồi cậu ta lại nghĩ đến chuyện bị bắt. Cứ nghĩ tới nghĩ lui, đến mức cậu ta làm cho bản thân phát ốm, rồi làm cháu cũng phát ốm theo. Mẹ đang nói chuyện với người bán giày nên cháu ra chỗ cậu ta rồi nói, Này cậu, đừng có lấy cái đài ấy. Đi chỗ khác đi. Cậu ta sợ hết hồn. Cậu ta chuồn rất nhanh.”

Hallorann cười toe toét. “Hẳn là nó chuồn nhanh rồi. Cháu còn có thể làm gì nữa, Danny? Chỉ có ý nghĩ và cảm giác thôi hay còn gì nữa?”

Nó hỏi dò, “Bác còn làm hơn thế nữa a?”

“Đôi khi,” Hallorann nói. “Không thường xuyên lắm. Đôi khi... đôi khi bác có những giấc mơ. Cháu có mơ không, Danny?”

“Đôi khi ạ,” Danny nói, “Cháu mơ khi cháu đang thức. Sau khi Tony đến.” Ngón tay cái nó lại đưa lên miệng. Nó chưa bao giờ nói về Tony với ai ngoài bố mẹ. Nó lại nhét bàn tay mà nó thường mút ngón cái vào trong lòng.

"Tony là ai?”

Và bất thình lình Danny thấy lóe lên một trong những đợt thấu hiểu vốn vẫn luôn làm nó sợ hãi hơn cả; giống như khi ta đột ngột thấy thấp thoáng một cỗ máy khó dò mà ta không biết được là an toàn hay nguy hiểm chết người. Nó còn quá nhỏ để xác định một trong hai. Nó còn quá nhỏ để hiểu.

“Có chuyện gì thế ạ?” nó kêu lên. “Bác hỏi cháu những chuyện này vì bác lo phải không? Vì sao bác lại lo cho cháu? Vì sao bác lại lo cho bọn cháu ?”

Hallorann đặt bàn tay màu đen to lớn lên đôi vai cậu bé. “Thôi,” ông nói. “Có thể chả có gì đâu. Nhưng lỡ như... Chà, cháu có một thứ rất lớn trong đầu đấy, Danny. Cháu còn phải lớn thêm rất nhiều nữa trước khi nắm giữ được nó, bác nghĩ thế. Cháu phải dũng cảm mà đón nhận nó.”

“Nhưng cháu không hiểu !” Danny thổn thức. “Cháu thấy nhưng lại không hiểu ! Người ta... người ta có những cảm xúc thế này thế kia và cháu cảm thấy được hết, nhưng cháu không hiểu cái mà cháu cảm thấy!” Nó khổ sở nhìn xuống bụng. “Cháu ước gì mình biết đọc. Thỉnh thoảng Tony chỉ cho cháu các biển báo nhưng cháu chẳng đọc được gì cả.”

“Tony là ai?” Hallorann hỏi lại.

“Bố mẹ cháu gọi cậu ấy là ‘bạn chơi vô hình’ của cháu,” Danny nói, thận trọng đọc lên những từ nó đã thuộc lòng. “Nhưng thực sự là cậu ấy có thật. Ít nhất thì cháu nghĩ cậu ấy có thật. Đôi khi, vào những lúc cháu cực kỳ gắng sức để hiểu một điều gì đó thì cậu ấy đến. Cậu ấy nói, ‘Danny này, tôi muốn cho cậu xem một thứ’. Và sau đó cháu cứ như bị ngất đi vậy. Có điều... có những giấc mơ, như bác nói ấy.” Nó nhìn Hallorann và nuốt khan. “Hồi trước thì chúng dễ thương. Nhưng giờ... cháu không nhớ mình gọi những giấc mơ hù dọa và làm người ta phát khóc là gì.”

“Ác mộng?” Hallorann hỏi.

“Phải rồi ạ. Đúng. Ác mộng.”

“Về nơi này? Về Overlook?”

Danny lại nhìn xuống bàn tay nó vẫn hay lấy ngón cái mà mút. “Vâng” nó thầm thì. Rồi sau đó nó nhìn mặt Hallorann, nói the thé, “Nhưng cháu không nói với bố được, bác cũng không được nói! Bố phải nhận công việc này vì đó là việc làm duy nhất mà bác Al có thể kiếm được cho bố và bố phải viết xong vở kịch nếu không bố lại làm Việc Xấu nữa và cháu biết việc đó là gì, đó là uống cho say , chính thế đấy, đó là khi bố lúc nào cũng say và Việc đó là rất Xấu!” Nó ngừng lại, nước mắt chục trào ra.

“Suỵt,” Hallorann nói và kéo mặt Danny dụi vào lớp nỉ thô chiếc áo khoác ông đang mặc. Cái áo thoang thoảng mùi băng phiến. “Không sao cả, cậu bé. Nếu như ngón tay ấy thích cái miệng cháu thế thì cứ để nó được như ý muốn đi.” Nhưng mặt ông nhuốm vẻ lo lắng.

Ông nói, “Cái mà cháu có, bé con ạ, Kinh Thánh cũng gọi là thị kiến và một số nhà khoa học gọi nó là linh cảm. Bác đã tìm hiểu về nó rồi bé con ạ. Bác đã nghiên cứu nó. Tất cả đều có nghĩa là nhìn thấy tương lai. Cháu có hiểu không?”

Danny gật đầu vào áo khoác Hallorann.

“Bác còn nhớ lần năng lực ấy thể hiện mạnh nhất ở bác... Bác không được phép quên. Đó là năm 1955. Bác vẫn đang trong quân ngũ, đóng ở Tây Đức. Còn một tiếng nữa thì đến bữa tối và bác đang đứng bên bồn rửa, la mắng kịch liệt một trong những tên phụ bếp vì gọt khoai tây dày quá. Bác nói, ‘Này, nhìn tôi làm đây này.’ Cậu ta chìa củ khoai tây với cái gọt vỏ ra và thế rồi cả gian bếp biến mất. Bùm, cứ thế đấy. Cháu nói là cháu nhìn thấy anh chàng Tony này trước à... trước khi mơ?”

Danny gật đầu.

Hallorann vòng tay ôm lấy nó. “Bác thì ngửi thấy mùi cam. Cả chiều hôm ấy bác ngửi thấy mùi cam nhưng không hề nghĩ ngợi gì, vì thực đơn bữa tối hôm ấy có cam - chúng ta có khoảng ba mươi thùng cam Valencia. Tối hôm ấy người nào trong bếp cũng ngửi thấy mùi cam.

“Có vẻ như bác đã ngất đi khoảng một phút. Rồi bác nghe tiếng nổ và nhìn thấy lửa. Có tiếng người la hét. Còi hụ. Và bác nghe thấy tiếng rít mà chỉ có thể là hơi nước. Sau đó dường như bác lại gần cái thứ đó được hơn một chút, dù nó là gì đi nữa, rồi bác nhìn thấy một toa xe lửa lật nghiêng khỏi đường ray với dòng chữ Đường sắt Georgia và Nam Carolina in trên xe và bác biết ngay là em trai Carl của bác ở trong toa xe đó và xe đã trật ray còn Carl thì đã chết. Đơn giản như vậy thôi. Sau đó khung cảnh biến mất và bác lại nhìn thấy cái anh chàng phụ bếp ngu ngốc, bé nhỏ kia ngay trước mặt mình, vẫn còn chìa củ khoai tây và cái gọt vỏ. Cậu ta hỏi, ‘Anh ổn chứ, Trung sĩ?′ Và bác nói, 'Không. Em trai tôi vừa chết ở Georgia.′ Rồi cuối cùng khi bác nhận được cuộc điện thoại quốc tế của mẹ bác, bà đã kể bác nghe chuyện xảy ra.

“Nhưng cháu thấy đó, bé con, bác đã biết chuyện xảy ra như thế nào rồi.”

Ông chậm chạp lắc đầu, như thể gạt đi ký ức ấy, rồi nhìn xuống cậu bé đang mở to mắt.

“Nhưng điều cháu phải nhớ, cậu bé ơi, là thế này: Những thứ đó không phải lúc nào cũng trở thành sự thật. Bác nhớ chỉ mới bốn năm trước, bác nhận làm đầu bếp ở một trại hè nam sinh bên Hồ Long, Maine. Bác đang đứng cạnh cửa ra tàu bay tại Sân bay Logan ở Boston, đợi lên máy bay, thế rồi bác bắt đầu ngửi thấy mùi cam. Lần đầu tiên sau cỡ năm năm. Vậy là bác tự nhủ, ‘Lạy Chúa, có gì trong tiết mục đêm muộn điên rồ này nữa đây?’ và bác đến nhà vệ sinh, tìm một buồng rồi ngồi xuống để được riêng tư. Bác không bị ngất đi, nhưng bắt đầu có cái cảm giác mỗi lúc một mãnh liệt hơn, rằng máy bay sẽ rơi. Sau đó cảm giác ấy biến mất, cả mùi cam nữa, nên bác biết chuyện đó đã kết thúc. Bác quay trở lại quầy hãng Delta Airlines và đổi sang chuyến muộn hơn ba giờ. Và cháu biết chuyện gì xảy ra không?”

“Chuyện gì vậy?” Danny thầm thì.

“Không có gì!” Hallorann nói và cười vang. Ông cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu bé cũng mỉm cười chút xíu. “Không có gì xảy ra cả! Cái máy bay cũ kỹ đó hạ cánh đúng giờ không rung giật cũng chẳng trầy xước. Nên cháu thấy đó... đôi khi những cảm giác ấy không đưa đến đâu cả.”

“Ồ,” Danny nói.

“Hoặc đua ngựa chẳng hạn. Bác cá nhiều và thường trúng cũng nhiều. Bác đứng bên rào chắn khi lũ ngựa đi tới cổng xuất phát và đôi khi bác có một vài thị kiến về con ngựa này hay con ngựa kia. Thường thì những cảm giác đó giúp bác rất nhiều. Bác luôn tự nhủ là một ngày nào đó mình sẽ ăn đậm cùng lúc cả ba con tưởng chừng khó thắng nhất và thắng đủ tiền cược ba con về đích đầu tiên để có thể về hưu sớm. Chuyện đó chưa xảy ra. Nhưng cũng rất nhiều lần bác phải cuốc bộ từ trường đua về thay vì đi taxi với tiền đầy trong ví. Người ta không phải lúc nào cũng có thị kiến đúng đắn cả, có lẽ ngoài Chúa trên thiên giới.”

“Vâng ạ,” Danny nói, nghĩ tới cái lần cách đây gần một năm khi Tony chỉ nó xem một em bé mới đẻ nằm trong nôi tại nhà họ ở Stovington. Nó đã rất phấn khởi về chuyện đó và đã đợi chờ, biết rằng chuyện đó sẽ tốn thời gian, nhưng rồi chẳng có em bé nào cả.

“Giờ thì cháu nghe này,” Hallorann nói, cầm lấy hai bàn tay Danny. “Ở đây bác đã có vài cơn ác mộng lẫn các cảm giác tệ hại. Bác đã làm việc ở đây được hai mùa và có lẽ gần một chục lần bác đã mơ thấy... ừm, ác mộng. Và có lẽ khoảng năm sáu lần bác nghĩ là mình đã nhìn thấy gì đó. Không, bác sẽ không nói là thứ gì đâu. Đó không phải điều nên kể cho một cậu bé nhỏ như cháu. Chỉ toàn là những thứ tệ hại thôi. Một trong số đó có liên quan đến những cái cây của nợ được xén tỉa thành hình thú ấy. Lần khác là với một người phục vụ phòng, tên cô ta là Delores Vickery, cô ta cũng có chút chút thị kiến, nhưng bác nghĩ là cô ta không biết điều đó. Ullman đã đuổi việc cô ta... cháu có biết đuổi việc là gì không, bác sĩ?”

“Có ạ,” Danny thật thà nói, “bố cháu bị đuổi việc dạy học và hình như chính vì thế mà bọn cháu ở Colorado ạ.”

“À, Ullman đuổi việc cô ta vì cô ta nói rằng mình đã nhìn thấy gì đó trong một căn phòng mà... à, một căn phòng đã từng có chuyện xấu xảy ra. Đấy là phòng 217 và bác muốn cháu hứa với bác là cháu sẽ không vào đó nhé, Danny. Cả mùa đông. Tránh xa nó ra.”

“Được ạ,” Danny nói. “Cô ấy - cô phục vụ phòng ấy - có nhờ bác đi xem không?”

“Có, có chứ. Và trong đó có một thứ xấu xa. Nhưng... bác nghĩ nó không phải là một thứ xấu xa có thể làm hại người khác, Danny, đấy là điều bác muốn nói với cháu. Những người có khả năng thị kiến đôi khi nhìn thấy được những thứ sẽ xảy ra và, bác nghĩ, đôi khi họ có thể nhìn thấy cả những thứ đã xảy ra nữa. Nhưng những thứ ấy chỉ giống như mấy bức tranh trong sách thôi. Cháu đã bao giờ thấy bức tranh nào trong sách làm mình sợ chưa, Danny?”

“Rồi ạ,” Danny nói, nghĩ tới câu chuyện về Râu Xanh cùng với bức tranh vẽ người vợ mới của Râu Xanh mở cửa và nhìn thấy đống đầu lâu.

“Nhưng cháu biết là nó không thể làm hại cháu đúng không?”

“Vâng a-ạ...” Danny nói với một chút ngần ngại.

“Đấy, ở khách sạn này cũng như thế đấy. Bác không biết vì sao, nhưng có vẻ như với mọi chuyện tệ hại từng xảy ra ở nơi này, những mẩu nhỏ của chúng vẫn còn sót lại rải rác đâu đó, như mấy mẩu móng tay hay gỉ mũi khô mà kẻ thô bỉ nào đó cứ thế trét vào dưới ghế. Bác không biết vì sao chỉ ở đây mới có, những chuyện tệ hại hẳn là xảy ra ở mọi khách sạn trên thế giới, nhưng bác làm việc ở rất nhiều khách sạn rồi mà có gặp rắc rối nào đâu. Chỉ có chỗ này. Nhưng Danny à, bác nghĩ những thứ đó không thể làm hại được ai đâu.” Ông nhấn mạnh từng chữ trong câu bằng cách lắc nhẹ vai thằng bé. “Vậy nên nếu cháu có nhìn thấy gì đó, trên một hành lang hay trong một căn phòng nào đó hay bên ngoài chỗ mấy cái cây... hãy cứ nhìn đi chỗ khác, khi cháu quay lại thì nó sẽ biến mất thôi. Cháu hiểu ý bác chứ?”

“Vâng ạ,” Danny nói. Nó cảm thấy khá hơn rất nhiều, yên lòng hơn. Nó quỳ lên, hôn má Hallorann và ôm ông thật chặt. Hallorann ôm lại nó.

Khi thả thằng bé ra, ông hỏi, “Bố mẹ cháu, họ không có thị kiến chứ?”

“Không ạ, cháu nghĩ là không.”

“Bác đã thử họ như khi bác thử cháu,” Hallorann nói. “Mẹ cháu chả phản ứng tí nào. Bác nghĩ mọi bà mẹ đều có một chút thị kiến, cháu biết đấy, ít nhất là cho tới khi con cái họ đủ lớn để có thể tự chăm sóc bản thân. Bố cháu...”

Hallorann dừng lời một thoáng. Ông đã thử bố thằng bé nhưng ông vẫn không biết. Cảm giác không giống như khi ông gặp ai đó có thể có thị kiến, nhưng cũng chẳng giống với một người hoàn toàn không thể. Lần thử bố Danny thấy... khác lắm, như thể Jack Torrance có gì đó - gì đó - mà anh ta đang giấu giếm. Hay gì đó anh ta chôn kín trong lòng tới mức không thể chạm đến.

“Bác nghĩ bố cháu không có thị kiến đâu,” Hallorann kết thúc. “Vậy nên cháu không phải lo cho họ. Cháu chỉ cần lo cho mình thôi. Bác nghĩ là không có thứ gì ở đây có thể làm hại cháu . Nên cứ yên tâm nhé, được chứ?”

“Được a.”

“ Danny ơi! Này, bác sĩ! ”

Danny nhìn quanh. “Là mẹ. Mẹ gọi cháu. Cháu phải đi rồi.”

“Bác biết mà,” Hallorann nói. “Cháu ở đây vui nhé, Danny. Chí ít thì cũng vui hết mức có thể.”

“Vâng ạ. Cảm ơn bác Hallorann. Cháu thấy tốt hơn nhiều rồi ạ.”

Một ý nghĩ vui vẻ thoáng qua đầu thằng bé:

(bạn bè gọi là Dick)

(Vâng, là Dick, được ạ)

Mắt họ gặp nhau và Dick Hallorann nháy mắt.

Danny bò qua ghế và mở cửa phía lái phụ. Khi nó đang bước ra, Hallorann nói, “Danny này?”

“Gì ạ?”

“Nếu có rắc rối... cháu gọi bác nhé. Hú một tiếng to như khi nãy. Có lẽ ở tận Florida bác cũng sẽ nghe thấy tiếng cháu đấy. Và nếu nghe thấy, bác sẽ chạy đến thật nhanh.”

“Được ạ,” Danny nói và mỉm cười.

“Bảo trọng nhé, chàng trai.”.

“Vâng ạ.”

Danny sập cửa và chạy qua bãi xe tới hiên nhà, nơi Wendy đang đứng khoanh tay chống gió lạnh. Hallorann nhìn theo, nụ cười rộng dần tan biến.

Bác nghĩ là không có thứ gì ở đây có thể làm hại cháu.

Bác nghĩ là không.

Nhưng nếu ông sai thì sao? Ông đã biết đây mùa cuối mình làm ở Overlook từ khi ông nhìn thấy thứ đó trong bồn tắm phòng 217. Nó kinh khủng hơn bất cứ bức tranh nào trong bất cứ cuốn sách nào, còn cậu bé chạy ra chỗ mẹ mình, từ đây trông thật là nhỏ bé ...

Bác nghĩ là không...

Mắt ông nhìn ra những con thú cây cảnh.

Ông đột ngột khởi động xe, vào số và lái đi, cố gắng không quay đầu nhìn lại. Nhưng tất nhiên là ông đã quay đầu nhìn lại, tất nhiên là ngoài hiên đã không còn ai. Họ đã vào trong. Cứ như thể Overlook đã nuốt chửng lấy họ.