← Quay lại trang sách

Chương 12 Chuyến tham quan

“Con yêu, hai người nói chuyện gì vậy?” Wendy hỏi nó khi họ vào nhà.

“Ồ, không có gì nhiều đâu ạ.”

“Không có gì nhiều mà nói lâu thật đấy.”

Nó nhún vai, Wendy nhìn thấy hình bóng người cha trong cử chỉ ấy của Danny; Jack cũng chẳng thể mong được đứa con nào giống mình hơn thế này. Cô không moi được gì nữa từ Danny. Cô thấy vừa bực bội vừa yêu thương, mà yêu thương nhiều hơn: tình yêu thương vốn không thể ngăn được, sự bực bội thì phát xuất từ cảm giác rằng cô bị gạt sang bên một cách có chủ đích. Đôi khi cô cảm thấy mình như người ngoài khi ở bên hai người bọn họ, một diễn viên phụ nhỏ bé vô tình lang thang trở lại sân khấu trong khi cảnh chính đang diễn ra. Mà thôi, họ sẽ không thể nào gạt cô sang bên mùa đông này, hai tên đàn ông đáng ghét ấy của cô; căn hộ họ ở sẽ quá chật chội để làm thế. Cô chợt nhận ra mình đang ghen tức với sự gần gũi giữa chồng và con trai, bèn thấy xấu hổ. Cảm xúc ấy quá giống với những gì mà mẹ cô có thể cũng cảm nhận... giống đến khó chịu.

Trong sảnh không có ai ngoài Ullman và trưởng quầy (họ đang lấy tiền mặt từ máy tính tiền), hai nhân viên phục vụ phòng đã thay quần áo ấm, đang đứng cạnh cửa trước và nhìn ra ngoài, hành lý xếp đống xung quanh, cùng với Watson, nhân viên bảo trì. Ông ta bắt gặp ánh nhìn cô và nháy mắt... một cái nháy rõ ràng dâm đãng. Cô vội vàng nhìn ra chỗ khác. Jack đang đứng bên cửa sổ ngay bên ngoài nhà hàng và ngắm cảnh. Trông gã mê mẩn và mơ màng.

Cái máy tính tiền chắc đã xong việc, vì bây giờ Ullman quyết đoán sập nó lại. Ông ta ký tên xác nhận lên liên lưu và bỏ nó vào một cái hộp nhỏ có khóa kéo. Wendy âm thầm hoan nghênh trưởng quầy, nhìn anh ta rõ ràng như vừa trút được gánh nặng. Ullman trông giống như kiểu người có thể moi bụng người trưởng quầy để đắp vào bất kỳ khoản thiếu hụt nào... mà không làm rơi vãi một giọt máu. Wendy chẳng quan tâm lắm tới Ullman hay cái kiểu thể hiện lăng xăng nhiễu sự của ông ta. Ông ta y hệt mọi người sếp khác cô từng có, đàn ông cũng như đàn bà. Ngọt như mía lùi với khách, nhưng ở hậu trường là bạo chúa đê tiện với nhân viên. Nhưng giờ thì năm học đã kết thúc và niềm vui sướng của người trưởng quầy hiện ra lồ lộ trên mặt. Dẫu sao thì công việc cũng chỉ kết thúc với họ, chứ không phải với cô, Jack và Danny.

“Anh Torrance,” Ullman hống hách gọi. “Anh làm ơn ra đây.”

Jack bước tới, gật đầu ra hiệu cho Wendy và Danny đi cùng.

Sau khi vào văn phòng phía trong, trưởng quầy giờ mặc áo khoác quay ra. “Chúc một mùa đông vui vẻ, ông Ullman.”

“E là khó đấy,” Ullman lơ đãng nói. “Ngày mười hai tháng Năm đấy, Braddock. Không sớm một ngày. Không muộn một ngày.”

“Vâng, thưa ông.”

Braddock đi vòng qua quầy, nét mặt tỉnh táo và trang nghiêm, đúng với vị trí của mình, nhưng khi quay lưng hoàn toàn lại với Ullman, anh ta cười toe toét như một cậu học trò. Anh ta nói vài câu với hai cô gái đang đợi xe ngoài cửa, rồi một tràng cười hinh hích theo sau anh ta ra ngoài.

Giờ thì Wendy bắt đầu nhận thấy sự im lặng ở nơi này. Nó phủ xuống khách sạn như một tấm chăn nặng nề, bóp nghẹt mọi thứ trừ tiếng đập mơ hồ của cơn gió chiều bên ngoài. Từ nơi đang đứng, cô có thể nhìn vào văn phòng bên trong, lúc này đã gọn gàng tới gần như vô trùng, với hai bàn làm việc trống trơn và hai tủ tài liệu màu xám. Xa hơn nữa, cô có thể nhìn thấy căn bếp sạch bong của Hallorann, cặp cửa lớn có ô kính tròn đang được chèn mở bằng nêm cao su.

“Tôi định sẽ dành thêm vài phút để giới thiệu Khách sạn với các vị,” Ullman nói và Wendy nhận ra rằng ta luôn có thể nghe thấy chữ K được viết hoa qua giọng Ullman. Ông ta muốn ta nghe thấy nó. “Tôi tin là chồng chị sẽ nắm rõ Overlook từ trong ra ngoài như lòng bàn tay, chị Torrance ạ, nhưng chị và con trai dĩ nhiên sẽ ở sảnh và tầng một là chính, là chỗ ở của các vị.”

“Dĩ nhiên rồi,” Wendy dè dặt lầm bầm và Jack lén liếc nhìn cô.

“Nơi này rất đẹp,” Ullman hồ hỏi nói. “Tôi rất thích khoe nó.”

Hẳn là thế rồi, Wendy nghĩ.

“Hãy lên tầng ba trước rồi đi dần xuống,” Ullman nói. Giọng ông ta đầy phấn khích.

“Nếu chúng tôi làm anh...” Jack cất lời.

“Không hề,” Ullman nói. “Cửa hàng đóng cửa rồi. Tout fini - xong hết cả - ít ra là với mùa này. Và tôi định ngủ đêm ở Boulder - tại Boulderado, tất nhiên. Khách sạn tử tế duy nhất ở bên này Denver... tất nhiên là trừ Overlook ra. Đường này.”

Họ cùng vào thang máy. Nó được trang trí cầu kỳ với những hoa văn uốn lượn bằng đồng và thau, nhưng nó chùng xuống thấy rõ trước khi Ullman đóng cửa ngoài lại. Danny hơi bồn chồn cựa người và Ullman mỉm cười với nó. Danny gắng cười đáp lại nhưng không thành công lắm.

“Đừng lo, cậu bé,” Ullman nói. “Cực kỳ an toàn nhé.”

“ Titanic cũng thế,” Jack nói, ngẩng đầu nhìn quả cầu kính ghép ở giữa trần thang máy. Wendy bặm má trong để nén cười.

Ullman không lấy gì làm vui vẻ. Ông ta kéo sập cánh cổng trong lại một cách ầm ĩ. “ Titanic chỉ đi một chuyến, anh Torrance a. Cái thang máy này đã đi hàng ngàn chuyến từ khi được lắp đặt vào năm 1926.”

“Nghe cũng yên tâm,” Jack nói. Anh ta xoa đầu Danny. “Máy bay không rơi được đâu, bác sĩ.”

Ullman kéo cần và trong một thoáng, chẳng có gì ngoài những rung rinh dưới chân cùng với tiếng tru khổ sở của động cơ bên dưới họ. Wendy nhìn thấy cảnh bốn người bọn họ bị kẹt giữa các tầng như những con ruồi trong chai và mãi đến mùa xuân mới được phát hiện... với vài bộ phận bị thiếu mất... như nhóm Donner vậy...

( Thôi đi! )

Thang máy bắt đầu đi lên, sau một chút rung rinh, loảng xoảng và rầm rầm ban đầu từ bên dưới. Sau đó nó chạy êm dần. Ở tầng ba, Ullman đột ngột dừng phắt thang lại, kéo cổng rồi mở cửa. Buồng thang máy vẫn còn thấp hơn nền nhà tới gần mười lăm phân. Danny trố mắt nhìn khoảng cách giữa sàn hành lang tầng ba và sàn thang máy như thể nó vừa nhận ra vũ trụ không phải luôn tỉnh táo như người ta thường nói với nó. Ullman hắng giọng và đưa thang máy lên cao thêm một chút, cho dừng lại làm thang giật một cái (vẫn còn thấp hơn sàn gần năm phân), rồi cả bọn trèo ra ngoài. Khi hết phải chịu trọng lượng của họ, buồng thang máy nẩy lên gần ngang sàn nhà, Wendy không lấy đó làm an tâm chút nào. Có an toàn cực kỳ hay không thì không biết, nhưng cô quyết định sẽ đi thang bộ nếu cần phải lên xuống chỗ này. Và dù thế nào đi nữa cô cũng không cho cả ba người bọn họ cùng bước vào trong cái thứ xập xệ này.

“Nhìn gì thế bác sĩ?” Jack vui vẻ hỏi. “Có thấy vết bẩn nào không?”

“Tất nhiên là không,” Ullman giận dữ nói. “Tất cả thảm vừa được giặt mới hai ngày trước.”

Wendy nhìn xuống tấm thảm hành lang. Đẹp, nhưng chắc chắn không phải là thứ cô sẽ chọn dùng cho nhà mình, nếu như có ngày nào đó cô sở hữu một ngôi nhà. Thảm nỉ dày màu xanh dương, đan chằng chịt trên bề mặt dường như là khung cảnh một cánh rừng siêu thực đầy những chão cùng dây leo và cây cối với đủ thứ loài chim kỳ lạ đậu trên đó. Khó mà xác định được là những loại chim gì, vì mọi chỗ dệt lẫn với nhau đều có cùng một màu đen đơn sắc, chỉ cho ra các hình cắt bóng.

“Con thích cái thảm không?” Wendy hỏi Danny.

“Có ạ,” nó thờ ơ đáp.

Họ đi dọc theo dãy hành lang rộng rãi thoải mái. Tường được dán giấy lụa, màu xanh dương nhạt tương phản với thảm. Những bóng đèn điện gắn trên tường cách nhau ba mét, cách sàn hơn hai mét. Chúng được thiết kế giống với những ngọn đèn ga thành London, bóng đèn được che sau lớp kính mờ màu kem trong khung kim loại đan chéo nhau.

“Tôi rất thích những cái đèn này,” cô nói.

Ulman gật đầu, tỏ ra hài lòng. “Ông Derwent cho lắp chúng khắp Khách sạn sau cuộc chiến - ý tôi là Thế Chiến II ấy. Thực tế là hầu hết - mặc dù không phải tất cả - các mẫu trang trí tầng ba là ý tưởng của ông ấy. Đây là phòng 300, Suite Tổng Thống.”

Ông ta xoay chìa trong ổ khóa cánh cửa đôi gỗ gụ rồi mở toang chúng ra. Cửa sổ rộng mở về phía Tây phòng khách khiến cả bọn ồ lên, đó có vẻ chính là chủ ý của Ullman. Ông ta cười. “Cảnh đẹp phải không?”

“Chắc rồi,” Jack nói.

Cửa sổ chạy gần hết chiều dài phòng khách và bên ngoài kia, mặt trời đang chiếu thẳng giữa hai đỉnh núi răng cưa, tỏa ánh sáng vàng chói lên mặt đá cùng lớp tuyết bột lấp lánh trên các chóp nhọn cao. Những đám mây vây quanh lẫn lấp ló sau khung cảnh đẹp như tranh này cũng ánh sắc vàng, một tia nắng rọi nhờ nhờ xuống cụm thông mờ tối dưới ranh giới núi và rừng.

Jack và Wendy bị cuốn vào phong cảnh bên ngoài đến mức không còn để ý tới Danny, thằng bé lúc này không nhìn ra ngoài cửa sổ mà chằm chằm nhìn miếng giấy lụa dán tường sọc trắng đỏ bên tay trái, chỗ có một cánh cửa mở vào phòng ngủ bên trong. Nhưng tiếng hổn hển của nó, lẫn vào tiếng kêu kinh ngạc của họ, lại không liên quan gì tới cảnh đẹp.

Những vệt máu khô khổng lồ, vương lẫn những mảnh mô vụn trắng xám, dính đầy trên giấy dán tường. Cảnh tượng làm cho Danny buồn nôn. Nó giống như một bức tranh điên dại vẽ bằng máu, một hình khắc siêu thực khuôn mặt một người đàn ông rụt lại vì kinh hãi và đau đớn, với cái miệng há hốc và nửa đầu đã nát bấy...

( Vậy nên nếu cháu có nhìn thấy gì đó... hãy cú nhìn đi chỗ khác, khi cháu quay lại thì nó sẽ biến mất thôi. Cháu hiểu bác chứ? )

Nó chầm chậm nhìn ra ngoài cửa sổ, cẩn thận không để lộ biểu cảm gì trên mặt; khi tay mẹ nó khép lại quanh tay nó, nó liền nắm lấy, cẩn thận không siết hay gửi đi bất cứ tín hiệu gì cho mẹ.

Người quản lý nói gì đó với bố nó về việc phải đóng cửa chóp cái cửa sổ to kia để tránh gió mạnh thổi nó lật vào trong. Jack gật đầu. Danny thận trọng nhìn lại bức tường. Vết máu khô to tướng đã không còn. Những mảnh vụn trắng xám rải rác quanh đó cũng đã biến mất.

Sau đó Ulman dẫn họ ra ngoài. Mẹ hỏi nó thấy núi có đẹp không. Danny nói có, nhưng thực sự nó chẳng quan tâm gì đến núi non, dù có gặp cảnh tượng ban nãy hay không. Trong lúc Ullman đóng cánh cửa sau lưng họ, Danny ngoái nhìn ra sau. Vết máu đã quay trở lại, có điều bây giờ là máu tươi. Máu đang chảy ròng ròng. Ullman, mắt nhìn thẳng vào chỗ đó, tiếp tục thao thao về những người nổi tiếng đã từng nghỉ ở đây. Danny nhận ra từ nãy giờ mình đã cắn môi mạnh đến chảy cả máu, vậy mà nó chẳng cảm thấy gì. Trong lúc họ đi dọc hành lang, nó tụt lại sau những người khác một chút, lấy mu bàn tay quệt máu trên môi và nghĩ tới

(máu )

(Bác Hallorann đã nhìn thấy máu hay thứ gì đó tệ hại hơn?)

( Bác nghĩ những thứ đó không thể làm hại được cháu đâu. )

Một tiếng thét chát chúa dâng lên ngay sau môi, nhưng nó sẽ không cho thoát ra. Bố và mẹ không nhìn thấy được những thứ đó; họ chưa bao giờ thấy được. Nó sẽ giữ im lặng. Bố mẹ nó yêu thương nhau, điều đó là có thật. Còn những thứ khác chỉ giống như mấy bức tranh trong một cuốn sách. Một vài bức đáng sợ đấy, nhưng chúng không làm hại ta. Chúng... không… thể làm hại... cháu .

Ông Ullman chỉ cho họ xem thêm vài phòng khác trên tầng ba, dẫn họ qua những nhánh hành lang rẽ ngoặt như mê cung. Trên tầng này chỉ toàn là của ngọt [10E] , Ullman nói, mặc dù Danny chẳng thấy cái kẹo nào. Ông ta chỉ cho họ vài phòng nơi có một quý bà tên là Marilyn Monroe từng ở khi bà ta lấy một người đàn ông tên là Arthur Miller (Danny lờ mờ hiểu rằng Marilyn và Arthur đã LY DỊ không lâu sau khi tới nghỉ tại Khách sạn Overlook).

“Mẹ ơi?”

“Gì thế con?”

“Nếu họ đã lấy nhau rồi, thì tại sao họ vẫn mang họ khác? Bố và mẹ có cùng họ mà.”

“Phải rồi, nhưng bố mẹ không phải người nổi tiếng, Danny à,” Jack nói. “Những người phụ nữ nổi tiếng vẫn giữ họ cũ sau khi lấy chồng vì cái tên chính là cần câu cơm của họ mà.”

“Cần câu cơm,” Danny nói, hoàn toàn bối rối.

“Ý bố là người ta từng thích tới rạp chiếu phim để xem Marilyn Monroe,” Wendy nói, “nhưng họ có thể sẽ không thích ra rạp xem Marilyn Miller.”

“Sao không chứ? Bà ấy vẫn là bà ấy mà. Chẳng phải mọi người đều biết vậy sao?”

“Phải rồi, nhưng.” Cô bất lực nhìn Jack.

“Truman Capote đã từng ở phòng này,” Ullman nôn nóng cắt lời họ. Ông ta mở cửa. “Vào thời tôi. Một người dễ thương kinh khủng. Phong thái rất châu Âu.”

Không có gì đáng chú ý trong những căn phòng đó (ngoài việc nó không thấy bóng dáng món đồ ngọt nào, thứ mà chú Ullman cứ nhắc tới suốt), không có gì làm Danny sợ. Thực ra, chỉ có một thứ khác trên tầng ba khiến Danny thấp thỏm, nhưng nó chẳng thể giải thích được vì sao. Đó là cái bộ cứu hỏa gắn trên tường ngay trước khi họ rẽ qua góc quanh và trở lại chỗ thang máy, thứ đang mở cửa chờ sẵn họ như một cái mồm đầy răng vàng.

Nó là một cái bộ cứu hỏa đòi cổ, một cái ống dẹt được gấp lại cả chục lần, với một đầu gắn vào một van lớn màu đỏ, đầu kia là vòi phun nước bằng đồng. Cuộn ống được gài lại bằng một thanh thép đỏ có khớp. Khi xảy ra hỏa hoạn, ta có thể đẩy mạnh thanh thép lên trên để lấy ống. Danny có thể nhìn ra từng đó; nó rất giỏi nhìn ra cách thức mọi thứ vận hành. Khi được hai tuổi rưỡi, nó đã có thể mở cửa bảo vệ mà bố lắp ở đầu cầu thang trong ngôi nhà ở Stovington. Nó nhìn ra cách hoạt động của cái khóa. Bố nó bảo đó là TÀI LĂNG. TÀI LĂNG là thứ người có người không.

Cái bộ cứu hỏa này hơi cũ hơn những cái nó từng thấy - chẳng hạn như cái ở trường mẫu giáo - nhưng đó không phải chuyện lạ lùng gì lắm. Dù vậy, cái vòi vẫn khiến cho thằng bé thấy hơi bồn chồn, một cuộn ống dựa vào lớp giấy dán tường xanh nhạt như một con rắn đang ngủ. Nó thấy mừng khi cái bộ cứu hỏa đó khuất dạng sau góc quanh.

“Đương nhiên là phải đóng cửa chớp ở tất cả cửa sổ,” ông Ullman nói khi họ bước vào thang máy. Một lần nữa buồng thang máy lại chùng xuống kinh dị dưới chân họ. “Nhưng tôi đặc biệt lo cho cửa sổ trong Suite Tổng Thống. Giá gốc của cái cửa sổ đó là bốn trăm hai mươi đô la, mà đấy là ba mươi năm trước rồi. Bây giờ mà thay nó thì tốn gấp tám lần đấy.”

“Tôi sẽ đóng cửa chớp cho nó,” Jack nói.

Họ xuống tầng hai, nơi có nhiều phòng và lối rẽ qua hành lang nhánh hơn nữa. Ánh sáng từ những ô cửa sổ đã bắt đầu nhạt đi nhiều khi giờ mặt trời đã lặn xuống sau dãy núi. Ông Ullman cho họ xem một hai phòng nữa rồi thôi. Ông ta đi ngang qua phòng 217 - căn phòng mà Dick Hallorann đã cảnh báo nó - mà không hề chậm lại. Danny nhìn tấm biển số phòng đơn điệu treo trên cánh cửa với một cảm giác tò mò không yên.

Sau đó họ xuống tầng một. Ông Ullman không cho họ xem phòng nào dưới này cho đến khi họ gần tới cái cầu thang trải thảm dày dẫn trở xuống sảnh. “Đây là căn hộ của các vị,” ông ta nói. “Có lẽ các vị sẽ thấy nó đủ tiện nghi.”

Họ đi vào. Danny chuẩn bị tinh thần đối mặt bất cứ thứ gì có thể ở trong đó. Chẳng có gì cả.

Wendy Torrance cảm thấy nhẹ cả người. Suite Tổng Thống, với vẻ thanh lịch lạnh lùng của nó, đã khiến cô cảm thấy thật lạc lõng và lúng túng - đi thăm một tòa nhà lịch sử phục dựng với tấm biển trong phòng ngủ thông báo rằng Abraham Lincoln hay Franklin D. Roosevelt đã từng ngủ ở đây, đó là một chuyện, hình dung ra mình với chồng nằm dưới mênh mông là chăn vải và có thể còn làm tình ở nơi mà những người đàn ông vĩ đại nhất thế giới từng nằm (à thì, những người quyền lực nhất, cô thầm sửa lại), đó là một chuyện hoàn toàn khác. Nhưng căn hộ này đơn giản hơn, ấm cúng hơn, gần như là chào đón. Cô nghĩ mình có thể chịu đựng chỗ này qua một mùa mà không gặp quá nhiều khó khăn.

“Rất tuyệt,” cô nói với Ullman và nghe thấy vẻ biết ơn trong giọng nói mình.

Ullman gật đầu. “Đơn giản nhưng đủ tiện nghi. Vào mùa cao điểm, đây là chỗ đầu bếp ở với vợ hoặc với học trò anh ta.”

“Bác Hallorann từng sống ở đây à?” Danny xen vào.

Ông Ullman trịch thượng nghiêng đầu với Danny. “Phải rồi. Anh ta và anh Nevers.” Ông ta quay lại với Jack và Wendy. “Đây là phòng khách.”

Ở đó có vài chiếc ghế trông có vẻ thoải mái nhưng không đắt tiền, một bàn cà phê đã từng đắt tiền nhưng giờ bị mẻ một miếng dài ở cạnh, hai giá sách (nhét đầy những cuốn sách phiên bản rút gọn tổng hợp của tạp chí Reader's Digest và những cuốn truyện ba trong một của Câu lạc bộ Sách Trinh thám từ thập niên bốn mươi, Wendy xem xét nó với chút thích thú), cùng một cái ti vi không nhãn hiệu thường gặp trong các khách sạn, trông kém thanh lịch hơn rất nhiều so với mấy cái tủ ti vi bằng gỗ đánh bóng loáng ở những phòng kia.

“Tất nhiên là không có bếp,” Ullman nói, “nhưng có thang máy vận chuyển đồ ăn. Căn hộ này ở ngay phía trên nhà bếp.” Ông ta kéo một tấm chắn vuông sang bên, để lộ ra một cái khay vuông rộng màu xám. Ông ta ấn nó một cái và nó biến mất, kéo theo mình một sợi dây.

“Đây là một lối đi bí mật!” Danny phấn khích nói với mẹ nó, lập tức quên đi mọi nỗi sợ hãi mà chú tâm vào cái giếng thang máy đầy mê hoặc đằng sau bức tường “Y hệt như trong phim Abbott và Costello gặp quái vật! ”

Ông Ullman chau mày nhưng Wendy mỉm cười hài lòng. Danny chạy ra chỗ thang máy vận chuyển đồ ăn và nhìn xuống giếng.

“Làm ơn đi lối này.”

Ông ta mở cánh cửa phía bên kia phòng khách. Nó thông sang phòng ngủ rộng và thoáng. Có hai cái giường đơn. Wendy nhìn chồng mình, mỉm cười và nhún vai.

“Không sao,” Jack nói. “Mình có thể đẩy chúng lại sát nhau.”

Ông Ullman ngoái lại nhìn họ, thực tình ngạc nhiên. “Sao cơ?”

“Hai cái giường” Jack vui vẻ nói. “Chúng tôi có thể đẩy chúng lại sát nhau.”

“Ồ, phải rồi” Ullman nói, với một thoáng bối rối. Sau đó mặt ông ta giãn ra, màu đỏ dần lan lên từ cổ áo sơ mi. “Tùy các vị thôi.”

Ông ta dẫn họ quay lại phòng khách, ở đó còn một cánh cửa thứ hai dẫn vào phòng ngủ thứ hai, bên trong này có giường tầng. Một máy sưởi kêu rổn rảng trong một góc, tấm thảm dưới sàn nhà là một tấm thảm thêu xấu xí những cây xương rồng và bụi ngải đắng - Wendy thấy là Danny đã ngay lập tức thích mê nó. Tường căn phòng nhỏ hơn này được ốp bằng gỗ thông tự nhiên.

“Con nghĩ mình ở được trong này không, bác sĩ?” Jack hỏi.

“Chắc chắn rồi ạ. Con sẽ ngủ tầng trên, được không ạ?”

“Nếu con muốn.”

“Cháu thích cả tấm thảm nữa. Chú Ullman, sao chú không trải hết thảm giống như thế?”

Trong một thoáng, Ullman trông như vừa cắn phải quả chanh. Sau đó ông ta cười và xoa đầu Danny. “Đó là toàn bộ chỗ ở của các vị,” ông ta nói, “ngoài ra còn phòng tắm ở cạnh phòng ngủ chính nữa. Căn hộ này không lớn, nhưng đương nhiên là các vị có cả khách sạn để duỗi chân tay. Lò sưởi ở sảnh vẫn hoạt động tốt, ít nhất là Watson nói với tôi thế, các vị cũng có thể thoải mái ăn uống trong phòng ăn nếu thấy thích.” Ông ta nói với giọng của người đang ban phát một ân huệ to lớn.

“Được thôi,” Jack nói.

“Ta xuống nhà thôi chứ?” ông Ullman hỏi.

“Được,” Wendy nói.

Họ xuống nhà bằng thang máy, lúc này thì sảnh đã hoàn toàn không còn ai ngoài Watson, ông ta đang đứng dựa vào cửa chính, mặc áo da, mồm ngậm một cây tăm.

“Tôi tưởng anh đã đi xa lắc rồi chứ,” ông Ullman nói, giọng có chút lạnh lùng.

“Ở lại chút để nhắc anh Torrance đây về cái lò hơi,” Watson nói, đứng thẳng lên. “Để ý nó kỹ một chút, anh bạn, nó sẽ ổn thôi. Hạ áp suất ngày hai lần nhé. Nó bò đi suốt đấy.”

Nó bò đi suốt, Danny nghĩ và những từ đó vang vọng xuôi một hành lang dài, tĩnh lặng trong đầu nó, một hành lang nhánh hai bên treo đầy những tấm gương chả mấy ai nhìn tới.

“Được thôi,” bố nó nói.

“Anh sẽ ổn thôi,” Watson nói, chìa tay cho Jack. Jack bắt tay ông ta. Watson quay sang Wendy và nghiêng đầu. “Thưa chị,” ông ta nói.

“Hân hạnh,” Wendy nói và nghĩ những lời đó nghe hẳn là ngớ ngẩn. Nhưng không. Cô đến đây từ tận New England, nơi cô đã sống cả cuộc đời mình và có vẻ như chỉ vài câu nói ngắn ngủi là người đàn ông tên Watson với vành tóc xù này đã tóm tắt lại được thế nào là miền Tây. Còn chưa nói đến cái nháy mắt dâm đăng trước đó nữa.

“Cậu chủ nhỏ Torrance,” Watson nói nghiêm trang và chìa tay ra với nó. Danny, đã biết hết các thứ liên quan đến việc bắt tay được gần một năm nay, thận trọng chìa bàn tay mình ra và nhìn nó bị nuốt chủng. “Chăm sóc họ tốt vào nhé, Dan.”

“Vâng, thưa bác.”

Watson thả tay Danny và đứng thẳng người lên. Ông ta nhìn Ullman. “Vậy thì, hẹn gặp ông năm tới nhé,” ông ta nói và chìa tay ra.

Ullman lạnh nhạt chạm tay ông ta. Chiếc nhẫn ngón út của ông ta bắt ánh đèn điện trong sảnh và lóe lên đầy đe dọa.

“Mười hai tháng Năm nhé, Watson,” ông ta nói. “Không sớm không muộn ngày nào.”

“Vâng, thưa ông,” Watson đáp và Jack gần như có thể đọc được phần nối dài trong đầu Watson:. ..thằng oắt lại cái khốn kiếp .

“Chúc một mùa đông tốt lành, ông Ullman.”

“Ồ, tôi e là khó đấy,” Ullman nói xa xăm.

Watson mở một trong hai cánh của chính lớn; gió rít to hơn và thổi phần phật cổ áo khoác ông ta. “Các vị bảo trọng nhé,” ông ta nói.

Danny là người trả lời. “Vâng, thưa bác. Bọn cháu sẽ bảo trọng.”

Watson - người có tổ tiên không-quá-xa từng làm chủ nơi này - khiêm tốn luồn qua cánh cửa. Nó đóng lại phía sau ông ta, chặn đi cơn gió. Họ cùng nhau nhìn ông ta lộp cộp gõ đôi bốt cao bồi cũ nát đi xuống những bậc thang rộng ở hiên trước khách sạn. Những chiếc lá cây dương vàng khô giòn quấn quanh gót chân khi ông ta đi qua bãi đỗ xe ra chỗ chiếc bán tải International Haverster và trèo vào bên trong. Làn khói xanh phun ra từ cái ống xả gỉ sét lúc ông ta nổ máy. Lời nguyền câm lặng níu lấy họ trong khi ông ta lùi xe rồi chạy ra khỏi bãi đỗ. Chiếc bán tải của ông ta biến mất sau sườn đồi rồi lại hiện ra, nhỏ hơn, trên con đường chính chạy về hướng Tây.