← Quay lại trang sách

Chương 13 Hiên trước

Gia đình Torrance đứng cùng nhau trên cái hiên dài phía trước Khách sạn Overlook như đang chụp một pô ảnh gia đình, Danny đứng giữa, bó trong chiếc áo khoác thu từ năm ngoái mà giờ đã chật và sờn ở khuỷu tay, Wendy đứng sau đặt một tay lên vai nó, còn Jack đứng bên trái, bàn tay đặt nhẹ lên đầu con trai.

Ông Ullman đứng dưới họ một bậc cầu thang, gói kín trong cái áo khoác lông dê màu nâu trông có vẻ đắt tiền. Lúc này mặt trời đã hoàn toàn khuất sau dãy núi, viền lên nó một ngọn lửa vàng, tô tím và kéo dài bóng mọi vật. Ba chiếc xe còn lại trong bãi đỗ là xe tải khách sạn, chiếc Lincoln Continental của Ullman và chiếc VW cũ nát của Torrance.

“Anh có chìa khóa,” Ullman nói với Jack, “và đã hiểu hết về lò nung và lò hơi rồi chứ?”

Jack gật đầu, thực lòng cảm thấy có chút cảm thông cho Ullman. Mùa du lịch đã kết thúc, tất cả đã được dọn dẹp gọn gàng chờ tới ngày 12 tháng Năm năm sau - không sớm không muộn ngày nào - và Ullman, người chịu trách nhiệm về mọi thứ, người luôn nói tới khách sạn bằng một giọng say mê, đâu thể ngăn mình khỏi bới lông tìm vết.

“Tôi nghĩ mình nắm được cả rồi,” Jack nói.

“Tốt, tôi sẽ giữ liên lạc.” Nhưng ông ta vẫn nấn ná thêm một chút, như thể chờ gió cầm lấy tay và có thể là thổi mình ra xe. Ông ta thở dài. “Được rồi. Chúc mùa đông tốt lành, anh chị Torrance. Cả cháu nữa, Danny.”

“Cảm ơn chú,” Danny nói. “Chú cũng thế ạ.”

“Chú e là khó đấy,” Ullman nhắc lại, giọng ông ta có vẻ buồn. “Chỗ ở Florida là cái hố rác, nói trắng ra là thế. Nhiều việc. Overlook là công việc thực sự của tôi. Chăm sóc nó tốt cho tôi nhé, anh Torrance.”

“Tôi nghĩ nó sẽ còn ở đây khi anh quay lại vào mùa xuân tới mà,” Jack nói, rồi một ý nghĩ thoáng qua đầu Danny

(nhưng liệu chúng ta còn không?)

rồi biến mất.

“Đương nhiên. Đương nhiên là nó sẽ còn đấy.”

Ullman nhìn ra sân chơi, nơi những con thú cây cảnh đang xào xạc trong gió. Rồi ông ta gật đầu thật nhanh lần nữa.

“Vậy thì xin tạm biệt.”

Ullman đi với dáng vẻ mau lẹ cứng nhắc ra xe - cái xe to đến nực cười cho một người bé nhỏ như vậy - và ông ta lọt thỏm vào bên trong. Động cơ chiếc Lincoln rít lên, đèn hậu nhấp nháy trong khi ông ta lùi xe ra khỏi chỗ đỗ. Khi chiếc xe rời đi, Jack có thể đọc được tấm biển nhỏ ở đầu chỗ đỗ: DÀNH RIÊNG CHO ÔNG ULLMAN, QUẢN LÝ.

“Được rồi,” Jack nhẹ nhàng nói.

Họ nhìn cho tới khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt xuống sườn dốc phía Đông. Khi nó biến mất, ba người họ quay ra nhìn nhau trong một khoảnh khắc im lặng, gần như là sợ hãi. Họ còn lại một mình. Lá cây dương xoay tròn và dạt đi thành từng đám vô định qua bãi cỏ, đã được cắt tỉa gọn gàng mà chẳng còn ai thưởng lãm. Không còn ai nhìn ngắm những chiếc lá thu bay qua thảm cỏ ngoài ba người họ. Điều đó làm Jack cảm thấy bé nhỏ lạ thường, như thể sức sống gã yếu đi chỉ còn là một đốm lửa, trong khi cái khách sạn và mảnh đất này bất ngờ to lên gấp đôi và trở nên nham hiểm, áp chế họ bằng một thứ sức mạnh ảm đạm, vô tri.

Rồi Wendy nói, “Nhìn con kia, bác sĩ. Nước mũi chảy thành dòng rồi kìa. Ta vào trong thôi.”

Và họ vào nhà, đóng chặt cửa sau lưng chặn lại tiếng gió rít liên hồi.