Chương 15 Ở sân trước
Hai tuần trước Jack tìm thấy một cái ghế đan sơn trắng khổng lồ đằng sau kho dụng cụ và đã kéo nó ra hiên bất chấp Wendy phản đối rằng nó là thứ xấu xí nhất mà cô từng thấy trong đời. Lúc này, gã đang ngồi trên cái ghế ấy, thưởng thức cuốn Chào mừng tới thời đau khổ của E. L. Doctorow, thì vợ và con trai gã xành xạch trên chiếc xe tải khách sạn rẽ vào.
Wendy đỗ xe ở chỗ quay đầu, hơi rồ ga lên trước khi tắt máy. Cái đèn hậu duy nhất của chiếc xe tắt lịm. Động cơ gắt gỏng gầm lên rồi tắt hẳn. Jack đứng dậy, thong thả đi xuống đón họ.
“Chào bố!” Danny gọi, chạy lên đồi. Nó cầm trên tay một cái hộp. “Xem mẹ mua gì cho con này!”
Jack bế thằng bé lên, xoay nó hai vòng sau đó đằm thắm hôn môi nó.
"Jack Torrance Eugene O′Neill của thế hệ mình, Shakespeare của nước Mỹ!” Wendy mỉm cười nói. “Thật vui được gặp ngài ở đây, nơi rừng núi xa xăm này.”
“Đã quá mệt mỏi với đám dân thường, quý cô kính mến” gã nói, vòng tay ôm lấy cô. Họ hôn nhau. “Chuyến đi của em thế nào?”
“Rất tuyệt. Danny than phiền em chạy xe giật quá, nhưng em không làm chết máy lần nào và... ồ, Jack, anh làm xong rồi!”
Cô đang nhìn lên nóc nhà và Danny nhìn theo. Một thoáng cau mày hiện trên mặt nó khi nó nhìn mảng lợp mới trên nóc chái Tây Overlook, có màu xanh lá nhạt hơn so với phần mái nhà còn lại. Sau đó nó nhìn xuống cái hộp đang cầm trên tay và khuôn mặt nó lại sáng lên. Ban đêm, những hình ảnh Tony cho nó xem quay lại ám ảnh nó thật rõ ràng như mới, nhưng dưới ánh nắng ban ngày nó có thể gạt qua chúng dễ hơn.
“Bố xem này!”
Jack cầm cái hộp con trai đưa. Đấy là một chiếc xe mô hình, một trong những thiết kế biến tấu của Big Daddy Roth mà trước đây Danny từng mê mẩn. Đây là chiếc Volkswagen Tím Tàn Bạo, hình vẽ trên hộp đựng thể hiện một chiếc VW màu tím khổng lồ nhưng có đèn hậu dài giống chiếc Cadillac Coupe de Ville đời 1959 đang đốt cháy đường đua đất. Chiếc VW có cửa sổ trời, thò đầu ra ngoài là một con quái vật sần sùi với đôi mắt lồi vằn máu và một nụ cười điên dại, chiếc mũ đua kiểu Anh đội ngược, ha bàn tay móng vuốt để trên vô lăng bên dưới.
Wendy đang cười với gã và Jack nháy mắt với cô.
“Bố thích con ở điểm này đấy, bác sĩ,” Jack nói, trả lại cái hộp. “Con ưa những thứ lặng lẽ, điềm tĩnh và thuộc về nội tâm. Con chắc chắn là con bố rồi.”
“Mẹ bảo bố sẽ giúp con lắp nó ngay sau khi con đọc được hết các bài trong Dick and Jane tập một ạ.”
“Thế thì phải đến cuối tuần này,” Jack nói. “Còn gì trong cái xe tải tuyệt đẹp kia nữa thế, thưa quý cô?”
“Ú ừ.” Cô nắm tay gã kéo lại. “Không được nhìn trộm. Có vài thứ cho anh đấy. Danny và em sẽ đem vào nhà. Anh có thể mang sữa. Dưới sàn buồng lái ấy.”
“Em coi anh chỉ thế thôi à...” Jack la lớn, đập tay lên trán. “Chỉ là một con ngựa thồ, một thứ thú vật tầm thường ngoài đồng. Khênh chỗ này, chuyển chỗ khác, chở khắp nơi.”
“Chỉ thồ chỗ sữa này vào bếp thôi mà, thưa ông”
“Quá đáng rồi!” Gã la lên, lăn xuống đất trong lúc Danny đứng trên gã cười rúc rích.
“Đứng dậy đi, đừng làm trò con bò nữa,” Wendy nói, dúi mũi giày đi bộ vào người gã.
“Thấy chưa?” gã nói với Danny. “Mẹ gọi bố là con bò kia. Con chứng kiến nhé.”
“Chứng kiến, chứng kiến!” Danny phấn khởi đồng ý, nhảy qua người ông bố đang nằm.
Jack ngồi dậy. “Nói mới nhớ. Bố cũng có thứ cho con đây. Trên hiên, cạnh cái gạt tàn.”
“Cái gì ©We-love-ebook thế bố?
“Quên rồi. Con tự xem đi.”
Jack đứng dậy và hai người đứng bên nhau, nhìn Danny chạy qua bãi cỏ rồi nhảy hai bậc cầu thang một lên hiên. Gã vòng tay ôm eo Wendy.
“Em hạnh phúc chứ, em yêu?”
Cô ngẩng lên, nghiêm túc nhìn gã. “Đây là lúc em hạnh phúc nhất từ khi mình lấy nhau.”
“Thật thế chứ?”
“Thề có Chúa.”
Gã siết cô thật chặt. “Anh yêu em.”
Cô ôm siết lại gã, thấy cảm động. Những chữ ấy không bao giờ được xem nhẹ với John Torrance; những lần gã nói vậy với cô, kể cả trước và sau khi cưới, cô có thể đếm được trên mười đầu ngón tay.
“Em cũng yêu anh.”
“Mẹ! Mẹ ơi!” Danny đã lên đến hiên, đang rú rít vì phấn khích. “Đến xem này! Trời! Đẹp quá!”
“Cái gì vậy?” Wendy hỏi gã khi hai người nắm tay nhau đi từ bãi xe lên hiên.
“Quên rồi,” Jack nói.
“Rồi anh sẽ biết tay,” cô nói, huých gã. “Cứ chờ mà xem.”
“Ồ, hy vọng anh sẽ được biết ngay tối nay,” gã nhận xét, cô cười. Một thoáng sau gã hỏi,“Em nghĩ sao, Danny có vui không?”
“Anh phải biết chứ. Anh là người đêm nào cũng nói chuyện thật lâu với con trước giờ ngủ mà.”
“Thường anh chỉ nói chuyện nó muốn làm gì khi lớn lên hoặc Ông Già Tuyết có thật hay không thôi. Chuyện đó với nó có vẻ khá quan trọng đó. Anh nghĩ thằng bé Scott bạn cũ của nó cũng đã xì ra cho nó ít nhiều rồi. Không, con không nói gì mấy với anh về Overlook.”
“Với em nó cũng thế,” cô nói. Lúc này họ đang leo bậc thang lên hiên. “Nhưng thằng bé im lặng nhiều quá. Em còn nghĩ nó đang xuống cân đấy Jack, em thực sự thấy thế đấy.”
“Con chỉ cao lên thôi.”
Danny đang quay lưng lại phía họ. Nó đang xem cái gì đó trên bàn bên cạnh ghế Jack, nhưng Wendy không nhìn ra cái gì..
“Con ăn uống không tốt lắm. Nó từng ăn như hạm cơ. Anh có nhớ năm ngoái không?”
“Bọn trẻ tóp lại,” gã nói lơ đãng. “Anh nghĩ anh đọc được trong sách của Benjamin Spock. Đến bảy tuổi nó lại hai tay hai nĩa ngay ấy mà.”
Họ dừng lại ở bậc thang cuối cùng.
“Nó cũng đọc sách chăm chỉ ghê lắm,” cô nói. “Em biết là nó muốn học cách làm thế nào để chúng ta vui... để làm anh vui, cô miễn cưỡng nói thêm.
“Chủ yếu vẫn là để cho nó vui thôi,” Jack nói. “Anh có bắt ép gì nó bao giờ đâu. Thực ra anh còn không muốn nó cố gắng quá thế.”
“Anh nghĩ nếu em hẹn bác sĩ khám cho con thì có ngốc nghếch quá không? Ở Sidewinder có một bác sĩ đa khoa, một cậu thu ngân ở siêu thị nói...”
“Em hơi lo lắng vì tuyết sắp rơi phải không?”
Cô nhún vai. “Có lẽ vậy. Nếu anh nghĩ như thế là hơi ngốc thì...”
“Không đâu. Thực ra em có thể đặt hẹn bác sĩ cho cả ba người chúng ta. Mình sẽ có chứng nhận sức khỏe tốt và như thế tối yên tâm mà ngủ hơn.”
“Chiều nay em sẽ đặt hẹn,” cô nói.
“Mẹ! Nhìn này mẹ!”
Thằng bé chạy tới chỗ cô, cầm trên tay thứ gì đó to to màu xám và, trong một thoáng kinh hãi đến nực cười, Wendy đã nghĩ đó là một bộ não. Cô nhìn thấy nó thực sự là gì và giật lùi theo phản xạ.
Jack vòng tay ôm cô. “Không sao đâu. Con nào không bay khỏi tổ thì cũng bị lắc ra hết rồi. Anh dùng bom diệt côn trùng.”
Cô nhìn cái tổ ong vò vẽ to tướng con mình đang chìa ra, nhưng cô không dám sờ nó. “Anh có chắc nó an toàn không?”
“Chắc chắn. Hồi còn bé anh cũng có một cái như thế trong phòng. Bố anh cho. Có muốn để nó trong phòng con không, Danny?”
“Có ạ. Con làm luôn!”
Thằng bé quay người và lao qua cánh cửa đôi. Họ nghe thấy tiếng chân chạy khe khẽ của thằng bé trên cầu thang chính.
“ Có ong vò vẽ trên kia à anh? Anh có bị đốt không?” cô hỏi.
“Trao huân chương cho anh đi,”gã nói và chìa ngón tay ra. Chỗ sưng đã bắt đầu dịu, nhưng cô vẫn xuýt xoa và dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Anh đã rút ngòi ra chưa?”
“Ong vò vẽ không bỏ ngòi lại. Bọn ong bình thường mới thế. Ngòi chúng có gai. Ngòi ong vò vẽ thì trơn. Thế mới nguy hiểm. Chúng có thể đốt đi đốt lại.”
“Jack, anh chắc là nó an toàn cho con chứ?”
“Anh làm theo hướng dẫn sử dụng của quả bom. Cái thứ đó bảo đảm trong vòng hai giờ giết chết tất cả không chừa con nào, sau đó sẽ tan đi không để lại dư chất gì.”
“Em ghét chúng nó lắm,” cô nói.
“Gì cơ... ong vò vẽ à?”
“Bất cứ thứ gì biết đốt,” cô nói. Cô khoanh tay trước ngực, bàn tay ôm lấy khuỷu.
“Anh cũng thế,” gã nói và ôm cô.