Chương 16 Danny
Trong phòng ngủ cuối hành lang, Wendy có thể nghe được tiếng cái máy chữ Jack đã mang lên từ dưới lầu bừng sống dậy trong khoảng ba mươi giây, tắt lịm chừng một hai phút, rồi lại lào rào thêm một lúc nữa. Giống như nghe tiếng súng máy bắn ra từ một lô cốt lẻ loi. Âm thanh đó với cô là tiếng nhạc; Jack chưa bao giờ viết đều đặn như thế từ năm thứ hai sau đám cưới, khi gã viết truyện ngắn được Esquire mua. Gã nói gã nghĩ vở kịch có thể xong vào cuối năm, hay dở gì cũng thế, rồi gã sẽ chuyển sang thứ gì đó mới. Gã nói gã không quan tâm vở Ngôi trường nhỏ có làm nên trò trống gì không khi Phyllis đem nó đi giới thiệu, không quan tâm nếu nó chìm mất tăm tích, Wendy cũng tin là như thế. Chỉ cần gã thực sự ngồi xuống viết thôi cũng đã khiến cô tràn đầy hy vọng, không phải vì cô kỳ vọng điều gì đó lớn lao từ vở kịch mà bởi vì chồng cô có vẻ như đang dần đóng lại cánh cửa khổng lồ của căn phòng chứa đầy quái vật. Gã đã tì vai đẩy cánh cửa này lâu lắm rồi, nhưng giờ thì nó đã bắt đầu đóng lại.
Mỗi con chữ gõ ra khép nó vào thêm một chút.
“Nhìn này, Dick, nhìn này.”
Danny đang cúi người đọc một trong năm cuốn sách vỡ lòng cũ nát mà Jack đã lục ra nhờ đào bới không thương tiếc vô số những cửa hàng sách cũ ở Boulder. Chúng sẽ đưa Danny thẳng lên trình độ đọc lớp hai, một chương trình mà cô nói với Jack là quá tham vọng. Con trai họ thông minh, họ biết, nhưng sẽ là sai lầm nếu ép nó đi xa nhanh quá. Jack đồng ý. Vì vậy không hề có ép buộc. Nhưng nếu thằng bé học nhanh, họ cũng sẽ sẵn sàng. Lúc này thì cô băn khoăn liệu Jack có đúng cả về chuyện này hay không.
Danny - bốn năm được dạy dỗ bởi chương trình Sesame Street cùng với ba năm bởi chương trình Electric Company - có vẻ như đang tiến lên với tốc độ gần như đáng sợ. Điều đó khiến cô lo. Nó cúi gằm xuống những cuốn sách nhỏ vô hại, đặt trên giá kê ngay lưng nó là cái máy thu vô tuyến tinh thể và chiếc máy bay bằng gỗ bấc, cứ như thể cuộc đời nó phụ thuộc vào chuyện nó có thể học đọc hay không. Trong ánh sáng ấm cúng và gần gũi từ cây đèn cổ ngỗng họ đặt trong phòng nó, khuôn mặt nhỏ bé căng thẳng và nhợt nhạt đến mức khiến cô bất an. Nó coi chuyện học rất nghiêm túc, từ việc tập đọc đến những trang bài tập mà bố nó nghĩ ra cho nó mỗi tối. Tranh vẽ quả táo và quả đào. Từ quả táo được viết bên dưới bằng những chữ in hoa viết to, gọn gàng của Jack. Khoanh vào đúng hình phù hợp với từ. Và con trai họ sẽ nhìn từ chữ sang hình, đôi môi nó mấp máy phát âm, thực ra là rặn ra. Và với cây bút chì màu đỏ cỡ đại cuộn chặt trong nắm tay phải mũm mĩm, nó đến nay đã tự viết được hơn ba chục từ.
Ngón tay nó chậm chạp lần dưới các từ trong cuốn học đọc. Bên trên chúng là một hình vẽ Wendy lờ mờ nhớ từ những ngày cô còn đi học, mười chín năm trước. Một cậu bé tóc vàng đang cười, một cô bé mặc váy ngắn với những lọn tóc vàng, một tay cầm dây nhảy. Một con chó tưng tưng chạy theo quả bóng cao su lớn màu đỏ. Bộ ba thần thánh tuổi vỡ lòng. Dick, Jane và Jip.
“Nhìn Jip chạy,” Danny chậm chạp đọc. “Chạy đi, Jip, chạy đi. Chạy, chạy, chạy.” Thằng bé ngừng lại, kéo ngón tay xuống dòng dưới. “Nhìn...” Nó cúi xuống gần hơn, gần như chạm mũi vào trang giấy. “Nhìn...”
“Đừng gần quá thế, bác sĩ..” Wendy nói nhỏ. “Con sẽ bị hỏng mắt đấy. Đọc là...”
“Mẹ đừng chỉ con!” thằng bé nói, bật thẳng dậy. Giọng nó đầy cảnh giác. “Không cần chỉ con đâu mẹ. Con biết mà!”
“Được rồi, con yêu,” cô nói. “Nhưng không sao đâu mà, thực đấy.”
Danny không để ý, lại cúi gập người xuống. Trên khuôn mặt nó là cái vẻ có lẽ thường gặp hơn ở một kỳ thi chứng nhận tốt nghiệp diễn ra trong phòng thể chất trường đại học. Cô càng lúc càng không thích cái vẻ ấy.
“Nhìn... quờ, a, qua, hỏi. Nhìn quả? Nhìn quả bong? Quả bóng! ” Bất ngờ thành công. Dữ dội. Sự dữ dội trong giọng nó làm cô sợ. “ Nhìn quả bóng! ”
“Đúng rồi,” cô nói. “Con yêu, mẹ nghĩ tối nay thế là đủ rồi đấy.”
“Vài trang nữa thôi mà mẹ, đi mẹ?”
“Không được đâu bác sĩ.” Cô cương quyết gập sách lại. “Đến giờ đi ngủ rồi.”
“Đi mà mẹ?”
“Đừng mè nheo chuyện ấy nữa Danny. Mẹ đang mệt.”
“Vâng ạ.” Nó thèm muốn nhìn cuốn học vần.
“Đi hôn bố rồi rửa ráy nhé. Đừng quên đánh răng.”
“Vâng ạ.”
Thằng bé uể oải đứng dậy, một cậu bé nhỏ con mặc quần ngủ liền tất với áo nỉ rộng, phía trước in một quả bóng bầu dục và dòng chữ NEW ENGLAND PATRIOTS đằng sau.
Máy chữ của Jack ngừng lại và cô nghe thấy tiếng Danny đập tay vui vẻ. “Chúc bố ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon, bác sĩ. Con học thế nào?”
“Chắc là ổn ạ. Mẹ bảo con thôi.”
“Mẹ đúng đấy. Quá tám rưỡi rồi. Vào nhà vệ sinh đấy à?”
“Vâng!”
“Tốt. Khoai tây mọc ra từ tai con rồi kia kìa. Cả hành, hẹ, cà rốt nữa đấy...”
Tiếng cười khúc khích của Danny nhạt dần, sau đó biến mất sau tiếng cửa nhà vệ sinh sập lại gọn gàng. Thằng bé rất riêng tư trong chuyện vệ sinh của nó, trong khi cả cô và Jack lại khá thoải mái. Một dấu hiệu nữa - và các dấu hiệu này cứ mãi nhiều thêm - cho thấy có một con người khác hiện diện, không chỉ là bản sao một trong hai người họ hay là sự kết hợp của cả hai. Điều đó khiến cô hơi buồn. Một ngày nào đó con trai sẽ trở thành người lạ với cô, cô sẽ trở thành người lạ với nó... nhưng sẽ không tới mức như mẹ cô trở nên xa lạ với cô. Chúa ơi, xin đừng để chuyện thành ra như thế. Hãy để nó lớn lên mà vẫn còn yêu mẹ.
Cái máy chữ của Jack lại bắt đầu rộ lên những đợt lạch cạch lúc nhanh lúc chậm.
Vẫn ngồi trên ghế cạnh bàn đọc của Danny, cô để ánh mắt mình lang thang trong phòng con trai. Cái cánh máy bay đã được sửa lại. Bàn học nó chất đống sách tranh, sách tô màu, những cuốn truyện tranh Người Nhện cũ bìa đã rách một nửa, bút sáp màu và một đống thanh xếp nhà Lincoln Logs vứt bừa bãi. Cái mô hình xe VW được đặt cẩn thận bên trên những thứ kém giá trị hơn này, lớp màng co vẫn còn nguyên. Thằng bé và bố nó sẽ cùng nhau lắp xe tối mai hoặc tối kia nếu Danny tiếp tục học với tốc độ này, chẳng cần chờ đến cuối tuần. Những bức tranh gấu Pooh, lừa Eyeore và Christopher Robin treo gọn gàng trên tường, chẳng mấy chốc sẽ được thay bằng các tranh ảnh ca sĩ nhạc rock hút chích cho mà xem, cô nghĩ. Từ ngây thơ đến trải đời. Bản chất con người ấy mà cưng. Giật lấy khi có cơ hội. Vậy nhưng cô vẫn thấy buồn. Năm sau là Danny đi học và cô sẽ mất ít nhất một nửa thằng bé, có thể còn nhiều hơn, vào tay bạn bè nó. Có một thời gian cô và Jack từng cố kiếm thêm đứa nữa khi mọi việc ở Stovington có vẻ thuận lợi, nhưng hiện giờ cô đã lại uống thuốc rồi. Tình hình quá bất định. Chỉ Chúa mới biết chín tháng tới họ sẽ ở đâu.
Ánh mắt cô chạm đến cái tổ ong vò vẽ.
Nó chiếm chỗ quan trọng nhất trong phòng Danny, nằm trong một cái đĩa nhựa lớn trên bàn cạnh giường thằng bé. Cô không thích nó, dù nó rỗng ruột cũng vậy. Cô hơi băn khoăn không biết nó có vi trùng hay không, cô nghĩ đến chuyện hỏi Jack, rồi xác định là gã sẽ lại cười cô thôi. Nhưng ngày mai có sẽ hỏi bác sĩ, nếu như cô có thể nói chuyện được với ông ta khi Jack không có bên cạnh. Cô không thích việc cái thứ được xây nên bởi nước bọt và bã nhai của ngần ấy sinh vật ngoại lai lại chỉ nằm cách đầu con trai đang ngủ của cô chưa đến ba mươi phân.
Nước trong nhà tắm vẫn đang chảy, cô đứng dậy và vào phòng ngủ lớn để đảm bảo mọi thứ đều ổn. Jack không ngẩng đầu lên; gã đang chìm đắm trong thế giới mình tạo ra, nhìn chằm chằm cái máy chữ, một điếu thuốc đầu lọc cắn giữa hai hàm răng.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng vệ sinh đang đóng. “Con ổn chứ, bác sĩ? Con ngủ quên à?”
Không có tiếng trả lời.
"Danny?”
Không có tiếng trả lời. Cô thử mở cửa. Nó bị khóa.
“Danny?” Giờ thì cô lo lắng. Không có bất cứ âm thanh nào trên nền tiếng nước chảy đều đặn, điều đó khiến cô thấp thỏm. “Danny? Mở cửa ra đi con yêu.”
Không tiếng trả lời.
"Danny!”
“Chúa ơi, Wendy, anh không suy nghĩ được nếu em cứ đứng đấy đập cửa cả đêm đâu.”
“Danny khóa cửa nhà vệ sinh và nó không trả lời em!”
Jack đi vòng qua bàn làm việc, có vẻ khó chịu. Gã đập của một lần, thật mạnh. “Mở cửa ngay, Danny. Bố không đùa đâu.”
Không tiếng trả lời.
Jack đập cửa mạnh hơn. “Thôi làm trò đi bác sĩ. Giờ đi ngủ là phải đi ngủ. Không mở là ăn đòn vào đít đấy.”
Anh ấy bắt đầu mất kiềm chế, cô nghĩ, rồi trở nên hoảng sợ hơn. Gã đã không giận dữ mà động tay động chân với Danny kể từ cái buổi tối hai năm trước ấy, nhưng lúc này giọng gã nghe có vẻ đủ giận dữ để làm vậy.
“Danny, con yêu...” cô cất lời.
Không tiếng trả lời. Chỉ có tiếng nước chảy.
“Danny, con mà để bố phải phá cái khóa này thì bố bảo đảm là tối nay con phải nằm sấp mà ngủ đấy,” Jack cảnh cáo.
Không có gì.
“Phá cửa đi,” cô nói, đột nhiên thấy khó thốt lên lời. “Nhanh lên.”
Gã nhấc một chân đạp thật mạnh vào bên phải cái núm cửa. Cái khóa cửa rất tồi, nó bung ngay ra, đập vào bức tường nhà tắm lát gạch men và bật lại nửa vòng cung.
“Danny!” cô thét lên.
Vòi nước vẫn chảy hết cỡ ở chậu rửa. Bên cạnh là một ống thuốc đánh răng Crest mở nắp. Danny ngồi trên thành bồn tắm ở bên kia phòng, bàn chải đánh răng cầm lỏng lẻo trong bàn tay trái, lớp bọt kem mỏng phủ quanh mồm. Thằng bé đang chằm chằm nhìn, như bị thôi miên, vào tấm gương mặt ngoài tủ thuốc phía trên chậu rửa. Vẻ mặt nó kinh hoàng như say thuốc và ý nghĩ đầu tiên của cô là thằng bé lên cơn động kinh, có thể nó bị nuốt lưỡi.
"Danny! ”
Danny không trả lời. Những âm thanh ú ở phát ra từ cổ họng thằng bé.
Thế rồi cô bị đẩy sang bên mạnh tới mức va vào giá để khăn và Jack đã quỳ trước mặt thằng bé.
“Danny,” gã nói. “Danny, Danny!” Gã búng tay trước đôi mắt trống rỗng của nó.
“À - được chứ,” Danny nói. “Giải đấu. Đột quỵ. Bónggg…”
"Danny...”
“Bóng cửa!” Danny nói, giọng nó đột nhiên trầm xuống, như giọng đàn ông trưởng thành. “Bóng cửa. Đột quỵ. Vồ đánh bóng... có hai đầu. Gaaaa ...”
“Ôi Jack, Chúa ơi thằng bé bị làm sao vậy? ”
Jack nắm lấy khuỷu tay thằng bé và lắc thật mạnh. Đầu Danny ngật ra sau rồi giật về phía trước như một quả bóng bay buộc trên cái que.
“Bóng cửa. Đột quỵ. Redrum.”
Jack lắc Danny lần nữa và mắt nó bất ngờ tỉnh táo trở lại. Cái bàn chải đánh răng rơi khỏi tay nó xuống sàn nhà tắm lát gạch men phát ra một tiếng cạch nhỏ.
“Vâng ạ?” nó hỏi, nhìn quanh quẩn. Nó thấy bố đang quỳ trước mặt, Wendy đứng sát tường. “Sao ạ?” Danny hỏi lại, giọng lo lắng hơn. “C-c-có g-gì th-thế...”
“Đừng có nói lắp!” bỗng nhiên Jack quát vào mặt nó. Danny thét lên vì sốc, cơ thể nó căng cứng, tìm cách vùng thoát khỏi bố mình, rồi nó khóc òa lên. Jack giật mình, kéo nó lại gần. “Ôi con yêu, bố xin lỗi. Bố xin lỗi nhé bác sĩ. Xin con đấy. Đừng khóc. Bố xin lỗi. Mọi việc ổn rồi.”
Nước chảy không ngừng trong bồn rửa, Wendy cảm thấy như mình đã đột ngột bước vào một cơn ác mộng thảm khốc nơi thời gian trôi ngược, lùi về đến khi người chồng say rượu bẻ gãy tay con trai cô rồi sau đó than thở khóc lóc với thằng bé bằng đúng những lời đó.
( Ôi con yêu. Bố xin lỗi. Bố xin lỗi nhé bác sĩ. Xin lỗi con. Bố xin lỗi con nhiều. )
Cô chạy tới chỗ hai người, bằng cách nào đó lôi được thằng bé khỏi tay Jack (cô nhìn thấy nét giận dữ trên mặt gã nhưng gạt nó sang bên để xem xét sau), rồi cô bồng nó lên. Cô bế nó về phòng ngủ nhỏ, tay Danny quấn quanh cổ cô, Jack đi theo họ.
Cô ngồi xuống giường Danny và đung đưa nó, nựng nịu nó bằng những từ vô nghĩa nhắc đi nhắc lại. Cô ngẩng đầu nhìn Jack, lúc này trong mắt gã chỉ còn sự lo lắng. Gã nhướng mày có ý hỏi cô. Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
“Danny,” cô gọi. “Danny, Danny, Danny. Ổn rồi, bác sĩ. Ổn mà.”
Cuối cùng thì Danny cũng nín, chỉ còn hơi run rẩy trong vòng tay mẹ. Nhưng Jack là người lên tiếng trước, gã giờ đang ngồi cạnh họ trên giường và cô lờ mờ cảm nhận thấy con nhói đau quen thuộc
(Là anh ấy trước hết, lúc nào cũng là anh ấy trước hết)
của lòng ghen tị. Jack quát thằng bé, cô dỗ dành nó, nhưng Danny lại lên tiếng với bố nó, “Con xin lỗi bố con hư.”
“Không có gì phải xin lỗi cả, bác sĩ.” Jack xoa đầu thằng bé. “Có chuyện gì trong đấy vậy?”
Danny chậm chạp, đờ đẫn lắc đầu. “Con... con không biết nữa. Sao bố lại bảo con đừng nói lắp nữa hả bố? Con không nói lắp mà.”
“Tất nhiên là không rồi,” Jack chân thành nói, nhưng Wendy cảm thấy một ngón tay lạnh lẽo chạm vào tim mình. Đột nhiên Jack trông có vẻ hoảng sợ, như thể gã vừa thấy ma.
“Đồng hồ bấm giờ gì ấy...” Danny lẩm bẩm.
“Cái gì?” Jack chồm tới, Danny rúm người lại trong tay cô.
“Jack, anh làm con sợ đấy!” cô nói với gã, giọng lanh lảnh mang chút buộc tội. Bất ngờ, cô nhận ra rằng tất cả bọn họ đều sợ hãi. Nhưng sợ hãi điều gì?
“Con không biết, con không biết,” Danny nói với bố. “Con... con nói gì vậy bố?”
“Không có gì,” Jack thầm thì. Gã móc khăn mùi soa từ túi quần sau ra và lau mồm. Wendy lại trải qua cái cảm giác thời-gian-trôi-ngược bệnh hoạn đó nữa. Đó là hành động từ hồi gã còn uống rượu mà cô vẫn nhớ rất rõ.
“Danny, sao con lại đóng cửa?” cô dịu dàng hỏi. “Sao con làm thế?”
“Tony,” thằng bé nói. “Tony bảo con đóng.”
Họ nhìn nhau phía trên đầu thằng bé.
“Tony có nói vì sao không con?” Jack hỏi nhỏ “Con đang vừa đánh răng vừa nghĩ đến bài đọc,” Danny nói. “Nghĩ rất căng luôn ạ. Rồi... rồi con nhìn thấy Tony ở sâu trong gương. Cậu ấy nói phải cho con xem lần nữa.”
“Ý con là nó ở đằng sau con?” Wendy hỏi.
“Không ạ, cậu ấy ở trong gương ạ.” Danny rất chắc chắn điều này. “Rất sâu trong gương ạ. Rồi sau đó con đi xuyên qua gương. Sau đó con nhớ là bố lắc con và con nghĩ mình lại phạm lỗi gì rồi.”
Jack nhăn mặt như bị đánh.
“Không phải đâu, bác sĩ,” gã nói nhỏ.
“Tony bảo con khóa cửa à?” Wendy hỏi, vuốt tóc thẳng bé.
“Vâng ạ.”
“Thế nó muốn cho con xem cái gì?”
Danny cứng người trong tay cô; như thể bắp thịt trong người nó căng ra như dây đàn dương cầm. “Con không nhớ, thằng bé nói, vẻ rối bời. “Con không nhớ. Đừng hỏi con. Con... con không nhớ gì hết! ”
“Suỵt,” Wendy sốt sắng nói. Cô lại bắt đầu đung đưa thằng bé. “Con không nhớ cũng không sao, con yêu. Không sao hết.”
Cuối cùng thì Danny cũng bắt đầu thả lỏng trở lại.
“Con có muốn mẹ ở lại với con thêm một lúc nữa không? Đọc truyện con nghe nhé?”
“Không ạ. Để đèn ngủ cho con thôi.” Thằng bé rụt rè nhìn bố. “Bố ở lại được không? Một tí thôi?”
“Được chứ, bác sĩ.”
Wendy thở dài. “Em sẽ ở ngoài phòng khách, Jack nhé.”
“Được rồi.”
Cô đứng dậy, nhìn Danny chui vào trong chăn. Trông nó thật bé nhỏ.
“Con chắc là con ổn chứ, Danny?”
“Con ổn mà mẹ. Cắm Snoopy vào cho con, mẹ nhé.”
“Được rồi.”
Cô cắm điện cái đèn ngủ, trên đó có hình chó Snoopy nằm ngủ trên nóc chuồng. Thằng bé chưa bao giờ muốn bật đèn ngủ cho tới khi họ chuyển vào Overlook, sau đó thì nó đã xin mua một cái. Cô tắt cây đèn cổ ngỗng và đèn trần rồi quay lại nhìn họ, một vòng tròn trắng nhỏ bé là khuôn mặt Danny, ở bên trên là khuôn mặt Jack. Cô do dự trong một thoáng
( rồi sau đó con đi xuyên qua gương )
và lẳng lặng bỏ đi.
“Con buồn ngủ không?” Jack hỏi, vuốt tóc khỏi trán Danny.
“Có ạ.”
“Có muốn uống nước không?”
“Không ạ...”
Sau đó họ im lặng khoảng năm phút. Danny vẫn nằm, ấp dưới tay gã. Nghĩ thằng bé đã thiếp đi, gã định đứng dậy và lẳng lặng rời đi thì Danny nói ở rìa giấc ngủ:
“Vồ.”
Jack quay lại, lạnh xương sống.
"Danny...?”
“Bố sẽ không làm mẹ đau chứ ạ?”
“Không.”
“Cả con nữa chứ ạ?”
“Không.”
Lại im lặng kéo dài.
“Bố ơi?”
“Sao cơ?”
“Tony đến và nói cho con chuyện bóng của.”
“Vậy à, bác sĩ? Nó nói gì vậy?”
“Con không nhớ lắm. Trừ việc nói rằng nó chơi theo hiệp. Như trong bóng chày ấy bố. Buồn cười nhỉ?”
“Ừ.” Tim Jack đập thình thịch trong lồng ngực. Làm thế nào mà thằng bé biết chuyện ấy? Bóng của chơi theo hiệp, không giống bóng chày mà giống như môn bóng gậy.
“Bố...?” Thằng bé đã gần thiếp đi.
“Gì thế?”
“Redrum là gì ạ?”
“Red drum - cái trống đỏ - à? Nghe như món đồ mà thổ dân da đỏ mang ra trận nhỉ.”
Im lặng.
“Này, bác sĩ?”
Nhưng Danny đã ngủ, hơi thở dài và chậm rãi. Jack ngồi nhìn thằng bé một thoáng và tình cảm yêu thương tràn qua gã như thủy triều. Vì sao gã lại quát nạt thằng bé như thế? Nó có hơi lắp bắp một tí thì cũng hoàn toàn bình thường thôi. Nó vừa tỉnh dậy sau một cơn choáng váng, hay là thứ gì đó gần gần như một cơn lên đồng kỳ quặc, mà như thế thì có nói lắp cũng bình thường thôi. Hoàn toàn bình thường. Và nó có đả động gì đến đồng hồ bấm giờ đâu. Nó đã nói thứ gì đó khác, vô nghĩa, vớ vẩn.
Làm sao thằng bé biết được bóng cửa chơi theo hiệp? Có ai nói nó biết ư? Ullman? Hallorann?
Gã nhìn xuống đôi bàn tay thằng bé. Chúng đang nắm chặt lại thành hai nắm đấm đầy căng thẳng
( chúa ơi mình thèm một ly quá đi )
móng tay chọc vào lòng bàn tay thằng bé như những cành cây nhỏ. Gã từ tốn gỡ chúng ra.
“Con yêu bố,” thằng bé thầm thì. “Có Chúa chứng giám.”
Gã ra khỏi phòng. Gã đã lại mất kiềm chế, dù chỉ một chút, nhưng như thế cũng đủ khiến gã thấy buồn nôn và sợ hãi. Một ly sẽ làm cùn đi cảm giác này, đúng rồi. Nó sẽ làm cùn đi cảm giác ấy
(Đồng hồ bấm giờ gì ấy)
và mọi thứ khác nữa. Không thể nào nhầm được những chữ đó. Không. Mỗi chữ thốt ra rõ như một tiếng chuông. Gã dùng bước trên hành lang, quay đầu lại nhìn và máy móc lau môi bằng khăn mùi soa.
Hình dáng của họ chỉ là những mảng bóng tối đen bên trong quầng sáng cây đèn ngủ. Wendy, chỉ mặc đồ lót, đi lại giường Danny và dém chăn cho nó; thằng bé đã đạp chăn ra. Jack đúng bên cửa, nhìn cô đặt cườm tay lên trán thằng bé.
“Con có sốt không?”
“Không.” Cô hôn má nó.
“Ơn Chúa là em đã hẹn bác sĩ,” gã nói khi cô đi ra cửa. “Em nghĩ là anh chàng ấy có giỏi không?”
“Người thu ngân nói anh ta rất giỏi. Em chỉ biết có thế thôi.”
“Nếu có gì không ổn, anh sẽ gửi em và con về với mẹ em nhé, Wendy.”
“Không”
“Anh biết,” gã nói, vòng tay ôm cô, “em cảm thấy thế nào.”
“Anh không biết em cảm thấy thế nào về bà ấy đâu.”
“Wendy, anh không còn chỗ nào khác để đưa em đến cả. Em biết mà.”
“Nếu anh cũng đi...”
“Không có công việc này thì chúng mình hỏng mất,” gã nói đơn giản. “Em biết mà.”
Bóng cô chậm chạp gật đầu. Cô biết.
“Khi anh phỏng vấn với Ullman, anh đã nghĩ có thể hắn chỉ nói khoác. Nhưng giờ thì anh không còn chắc lắm nữa. Có thể anh không thử việc này với hai mẹ con em. Sáu lăm cây số giữa nơi đồng không mông quạnh.”
“Em yêu anh,” cô nói. “Và Danny còn yêu anh nhiều hơn nữa, nếu có thể như thế. Con tim nó sẽ tan nát, Jack ạ. Con sẽ buồn lắm nếu anh đưa mẹ con em đi nơi khác.”
“Đừng nói như thế chứ.”
“Nếu bác sĩ bảo có gì đó không ổn, thì em sẽ tìm việc ở Sidewinder,” cô nói. “Nếu em không tìm được việc ở Sidewinder, em và Danny sẽ về Boulder. Em không về nhà mẹ được, Jack ạ. Không thể, với những điều kiện đó. Đừng bắt em. Em... em đơn giản là không thể.”
“Anh cũng biết thế. Vui lên đi. Có thể sẽ chẳng có gì cả đâu.”
“Có thể.”
“Hẹn bác sĩ lúc hai giờ à?”
"Vâng.”
“Wendy này, cứ để mở cửa phòng ngủ nhé.”
“Em muốn thế. Nhưng em nghĩ từ giờ con sẽ ngủ yên giấc thôi.”
Nhưng nó không ngủ yên giấc.
Thình.. thình… thìnhthìnhTHÌNH THÌNH.. .
Thằng bé chạy trốn những âm thanh vang vọng, chát chúa, nặng nề vang lên giữa các dãy hành lang phụ ngoằn ngoèo như mê cung, đôi bàn chân trần sột soạt trên một cánh rừng thảm lông hai màu xanh và đen. Mỗi khi nghe thấy tiếng vồ đánh bóng nện vào tường đâu đó đằng sau lưng, thằng bé muốn hét lên thành tiếng. Nhưng nó không được hét. Không được. Tiếng hét sẽ chỉ ra chỗ nó và sau đó
(sau đó là REDRUM )
( Ra đây mà nhận hình phạt của mày, đồ khóc nhè mất dạy! )
Ôi và nó có thể nghe thấy người chủ tiếng nói ấy đi tới, tới để bắt nó, lao dọc hành lang như con hổ trong khu rừng rậm màu xanh-đen. Một con thú ăn thịt người.
( Ra đây ngay, thằng ranh con khốn nạn! )
Nếu chạy tới được cầu thang dẫn xuống nhà, nếu ra khỏi tầng ba này, nó có thể sẽ an toàn. Thang máy cũng được. Nếu nó có thể nhớ ra điều đã quên. Nhưng trời thì tối và trong cơn hoảng loạn, nó đã mất phương hướng. Nó đã đi qua một hành lang nhánh, sau đó là một hành lang nhánh nữa, tim nó nhảy lên miệng như một cục nước đá bỏng rát, ở mỗi khúc quanh nó đều sợ là mình sẽ phải mặt đối mặt với con hổ người đang ở trong những dãy hành lang này.
Tiếng thình thình đã ở ngay sau lưng nó, tiếng la hét khàn đặc khủng khiếp.
Tiếng xé gió của cái đầu vồ vụt trong không trung
( vồ... vụt... vồ... vụt... REDRUM )
trước lúc nện vào tường. Tiếng chân sột soạt nhẹ nhàng trên tấm thảm rừng rậm. Cơn hoảng loạn ứa ra trong miệng nó như nước ép quả đắng nghét.
( Cậu sẽ nhớ lại điều đã quên... nhưng nó nhớ được không? Là điều gì?)
Nó chạy vòng qua một góc khác và kinh hoàng nhận ra mình đã vào ngõ cụt. Những cánh cửa khóa kín nghiêm nghị nhìn nó từ ba phía. Chái Tây khách sạn. Nó đang ở chái Tây và có thể nghe được tiếng cơn bão, đang hú hét, gào thét ở bên ngoài, dường như bị nghẹn trong cái cổ họng đen ngòm ngập tuyết của chính mình.
Nó lùi vào tường, thổn thức khóc vì hoảng sợ, tim nhảy loạn xạ như tim một con thỏ mắc bẫy. Khi lưng nó chạm vào lớp giấy lụa dán tường màu xanh nhạt với hoa văn trang trí gọn sóng in nổi, chân nó mềm nhũn ra, làm nó sụp xuống thảm, tay dang rộng trên cánh rừng xoắn xít những chão và dây leo, hơi thở nó khò khè trong cổ họng.
To hơn. To hơn nữa.
Trong hành lang có một con hổ, lúc này đã ở sau góc quanh, vẫn còn đang gào thét trong cơn giận dữ chói tai, cục cằn và điên dại, có cả tiếng đập vồ đánh bóng, vì con hổ này đi bằng hai chân và nó là...
Thằng bé giật mình tỉnh giấc với một cái hít vào đột ngột, nó ngồi bật dậy trên giường, hai mắt mở to chằm chằm nhìn vào bóng tối, đôi bàn tay đan tréo trước mặt.
Có thứ gì đó trong một bàn tay. Đương bò.
Ong vò vẽ. Ba con.
Thế rồi mấy con ong đốt thằng bé, dường như cả ba con châm cùng một lúc, đó cũng là lúc những hình ảnh vỡ vụn ra rơi xuống thằng bé như một cơn lũ đen và nó bắt đầu rít lên trong bóng tối, những con ong vò vẽ bám chặt tay trái nó, đốt hết lần này lần khác.
Đèn bật lên, Bố đang đứng đó, mặc quần soóc, mắt nhìn trừng trừng. Mẹ đứng sau bố, ngái ngủ và hoảng sợ.
“Đuổi chúng nó đi!” Danny thét lên.
“Lạy Chúa,” Jack nói. Gã nhìn thấy chúng.
“Jack, có chuyện gì với thằng bé vậy? Chuyện gì vậy? ”
Gã không trả lời cô. Gã chạy đến bên giường, chộp lấy cái gối Danny và đập nó lên cánh tay trái đang run rẩy của thằng bé. Một cú. Thêm cú nữa. Wendy nhìn thấy một hình thù côn trùng chậm chạp bay lên không, kêu vù vù.
“Lấy tờ báo đi!” gã hét ra sau lưng. “Giết chúng nó đi!”
“Ong vò vẽ ư?” cô hỏi và, trong một thoáng, cô lọt thỏm vào bên trong chính mình, gần như tách rời thực tại vào khoảnh khắc nhận ra. Khoảnh khắc tâm trí cô vụt đi-chắp nối và thông tin được liên kết với cảm xúc. “Ong vò vẽ, ôi Chúa ơi, Jack, anh nói...”
“Im mồm ngay và giết chúng nó đi!” gã gầm lên. “ Làm đi! ”
Một con đậu xuống bàn học Danny. Cô cầm lấy cuốn sách tô màu trên bàn thằng bé và đập con ong. Để lại một vết bẩn màu nâu nhầy nhụa.
“Còn con nữa đậu ở rèm,” gã nói và bế Danny chạy qua cô ra ngoài.
Gã đưa thằng bé vào phòng ngủ của họ và đặt nó lên giường bên phía Wendy. “Nằm yên đây nhé Danny. Không được quay lại phòng con cho tới khi bố bảo. Hiểu chưa?”
Mặt sưng phù và đầy nước mắt, Danny gật đầu.
“Con trai dũng cảm của bố.”
Jack chạy qua hành lang tới cầu thang. Phía sau, gã nghe tiếng cuốn sách tô màu đập hai lần, sau đó là tiếng vợ gã thét lên vì đau đớn. Gã không chạy chậm lại mà nhảy hai bậc một cầu thang xuống gian sảnh đang dần tối. Gã đi qua văn phòng Ullman vào bếp, va mạnh đùi ngoài vào góc cái bàn làm việc bằng gỗ sồi của Ullman nhưng gần như không cảm thấy gì. Gã lục lọi trong tủ treo trên bếp rồi đi ra chậu rửa. Đĩa bát bữa tối vừa rửa vẫn còn đang nằm trong rổ, chỗ Wendy đã để cho ráo nước. Gã vơ vội cái bát to trong suốt ở trên cùng. Một cái đĩa rơi xuống sàn vỡ tan. Lờ nó đi, gã quay lại và chạy qua văn phòng rồi lên cầu thang.
Wendy đang đứng ngoài cửa phòng Danny, thở nặng nề. Sắc mặt cô trắng như tấm vải trải bàn. Mắt cô long lanh nhưng mệt mỏi; mái tóc nặng nề xõa xuống cổ. “Em giết hết chúng nó rồi,” cô đờ đẫn nói, “nhưng một con đốt em. Jack, anh nói là chúng chết hết rồi mà.” Cô bắt đầu khóc.
Gã luồn qua cô vào phòng mà không trả lời và đem bát đến chỗ cái tổ cạnh giường Danny. Nó bất động. Không có gì trong đó. Ít nhất là nhìn từ bên ngoài. Gã úp mạnh cái bát xuống tổ.
“Rồi,” gã nói. “Đi nào.”
Họ quay trở lại phòng ngủ của mình.
“Nó đốt em ở đâu?” gã hỏi cô.
“Vào... vào cổ tay em.”
“Xem nào.”
Cô cho gã xem. Ngay trên những đường ngấn giữa cổ tay và bàn tay là một cái lỗ tròn nhỏ. Da thịt xung quanh đã phù lên.
“Em có bị dị ứng ong đốt không?” gã hỏi. “Nghĩ cho kỹ vào! Nếu có thì Danny cũng có thể bị đấy. Lũ khốn ấy đốt thằng bé năm sáu lần liền.”
“Không,” cô trả lời, lúc này đã bình tĩnh hơn. “Em... em chỉ ghét chúng nó thôi. Thậm ghét chúng nó.”
Danny đang ngồi cuối giường, nắm bàn tay trái mình và nhìn họ. Đôi mắt trên khuôn mặt trắng bệch vì sốc của thằng bé nhìn Jack đầy trách móc.
“Bố, bố nói đã giết hết chúng nó rồi cơ mà. Tay con... đau lắm ấy.”
“Để xem nào, bác sĩ... không, bố sẽ không sờ vào đấy đâu. Thế sẽ làm cơn đau hơn đấy. Chỉ cần chìa tay ra thôi.”
Thằng bé làm theo và Wendy rên lên. “Ôi Danny... ôi bàn tay tội nghiệp của con!”
Về sau bác sĩ đếm được mười bảy vết đốt. Nhưng ngay lúc này tất cả những gì họ thấy là những lỗ nhỏ lấm chấm, như thể lòng bàn tay và ngón tay thằng bé bị rải ớt bột. Sưng khá nặng. Bàn tay thằng bé bắt đầu trông như trong phim hoạt hình, khi Thỏ Bugs hay Vịt Daffy lấy búa đập phải tay mình.
“Wendy, em đi lấy cái lọ xịt trong nhà tắm nhé,” gã nói.
Cô đi lấy cái lọ, còn gã ngồi xuống cạnh Danny và vòng tay ôm vai nó.
“Xịt tay xong bố sẽ lấy máy ảnh chụp tay con vài tấm. Sau đó con sẽ ngủ tiếp, với bố mẹ, được không?”
“Được ạ,” Danny nói. “Nhưng sao bố chụp ảnh làm gì?”
“Biết đâu ta có thể kiện cho vài kẻ phải sấp mặt.”
Wendy quay trở lại cầm theo lọ xịt, vẻ ngoài trông giống bình cứu hỏa.
“Không đau đâu con yêu,” cô nói trong khi mở nắp lọ xịt.
Danny chìa bàn tay ra để cô xịt cả hai bên cho tới khi bóng loáng. Thằng bé thở ra một tiếng dài, run rẩy.
“Đau không con?” cô hỏi.
“Không ạ. Đỡ hơn rồi.”
“Giờ thì cái này. Nhai nhỏ ra nhé.” Cô đưa ra năm viên aspirin nhỏ cho trẻ em màu vàng. Danny cầm lấy rồi bỏ từng viên vào móm.
"Thế có nhiều aspirin quá không đấy?” Jack hỏi.
“Nhiều vết đốt lắm,” cô giận dữ vặc lại. “Anh đi vứt ngay cái tổ ấy đi, John Torrance. Ngay và luôn.”
“Đợi chút đã.”
Gã ra tủ com mốt lấy chiếc máy ảnh chụp lấy ngay từ ngăn kéo trên cùng. Gã lục lọi thêm một lúc và tìm được vài bộ đèn flash.
“Jack, anh làm gì đấy?” cô hỏi, hơi có chút bấn loạn.
“Bố sẽ chụp ảnh tay con đấy,” Danny rầu rĩ nói, “rồi sau đấy chúng mình sẽ kiện sấp mặt vài kẻ luôn. Đúng không bố?”
“Chuẩn rồi,” Jack nói dứt khoát. Gã đã tìm thấy cái gá đèn flash, gắn nó vào máy ảnh. “Chìa tay ra nào con trai. Bố tính phải năm nghìn đô một vết đốt đấy.”
“Anh nói cái gì thế?” Wendy gần như hét lên.
“Anh sẽ nói em nghe là cái gì nhé,” gã nói. “Anh làm theo đúng hướng dẫn sử dụng của cái quả bom khói khốn kiếp ấy. Ta sẽ kiện bọn chúng. Cái của nợ ấy là đồ phế phẩm. Chắc chắn như thế. Không thì giải thích chuyện này như thế nào?”
“Ồ,” cô nói nhẹ giọng hơn.
Gã chụp bốn tấm, kéo ra từng tấm ảnh cho Wendy ghi lại thời gian theo chiếc đồng hồ mặt dây chuyền cô đang đeo ở cổ. Danny, phấn khích vì chuyện bàn tay bị ong đốt của nó có thể có giá hàng nghìn đô, bắt đầu bớt sợ sệt và tỏ ra hứng thú rõ rệt. Bàn tay nó đau râm ran còn đầu thì nhưng nhức.
Khi Jack đã cất máy ảnh đi và trải mấy tấm ảnh lên nóc tủ com mốt cho khô, Wendy nói, “Tối nay mình có nên đưa con đi bác sĩ không anh?”
“Nếu như con không quá đau đớn thì thôi,” Jack nói. “Người nào bị dị ứng nghiêm trọng với nọc độc ong vò vẽ thì phản ứng sẽ xảy ra trong vòng ba mươi giây.”
“Phản ứng? Ý anh là...”
“Mê sảng. Hay co giật.”
“Ô. Ôi Chúa ơi.” Cô vòng tay quanh người, ôm lấy khuỷu, trông xanh xao, nhợt nhạt.
“Con thế nào rồi con trai? Con nghĩ mình ngủ tiếp được không?”
Danny chớp mắt nhìn họ. cơn ác mộng đã nhòa đi thành màn sương mờ mịt, u ám trong đầu, nhưng nó vẫn còn thấy sợ.
“Con có thể ngủ với bố mẹ được không?”
“Tất nhiên rồi,” Wendy nói. “Ôi con yêu, mẹ rất xin lỗi con.”
“Không sao đâu mẹ.”
Cô lại bật khóc và Jack đặt hai tay lên vai cô. “Wendy, anh thề với em là anh đã làm đúng chỉ dẫn.”
“Sáng mai anh làm ơn vứt nó đi được không? Nhé?”
“Tất nhiên rồi.”
Ba người cùng nhau lên giường, Jack chuẩn bị tắt đèn đầu giường thì đột nhiên dừng lại và đẩy chăn ra. “Anh muốn chụp ảnh cả cái tổ nữa.”
“Quay lại ngay nhé.”
“Được.”
Gã đến chỗ tủ com mốt, lấy máy ảnh và đèn flash, rồi chụm ngón trỏ và ngón cái thành vòng tròn ra dấu OK cho Danny. Danny mỉm cười và ra dấu lại với gã bằng bàn tay lành.
Một đứa trẻ tuyệt vời. Gã nghĩ thầm trong lúc qua phòng Danny. Còn hơn cả tuyệt vời nữa .
Đèn trần vẫn sáng. Jack băng qua phòng đến chỗ cái giường tầng và, liếc mắt nhìn cái bàn kê bên cạnh, gã nổi da gà toàn thân. Đám lông tóc tơ trên gáy gã dựng đứng.
Gã gần như không còn nhìn thấy cái tổ trong cái bát trong suốt nữa. Bên dưới lớp thủy tinh đầy ngập ong vò vẽ đang bò lổm ngổm. Khó mà đoán được có bao nhiêu con. Ít nhất là năm mươi. Có thể tới một trăm.
Tim gã chầm chậm đập trong lồng ngực, gã chụp mấy tấm ảnh và đặt máy xuống để đợi ảnh lên hình. Gã lấy mu bàn tay chùi môi. Một ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu gã, vang vọng
( Mày đã mất kiềm chế. Mày đã mất kiềm chế. Mày đã mất kiềm chế. )
cùng với một nỗi sợ gần như mê tín. Chúng đã quay trở lại. Gã đã giết chết lũ ong nhưng chúng quay trở lại.
Trong đầu, gã nghe tiếng mình đang hét vào mặt đứa con trai hoảng sợ, khóc lóc của mình: Đừng có nói lắp !
Gã lại chùi môi lần nữa.
Gã đến chỗ bàn học Danny, lục lọi trong ngăn kéo và tìm thấy một bộ ghép hình lớn có khung bìa cứng. Gã đem nó ra chỗ bàn đầu giường và thận trọng rê cái bát có chứa cái tổ lên. Lũ ong vo ve giận dữ trong nhà tù của chúng. Sau đó, gã đè chặt tay lên phía trên cái bát để nó không bị trượt và đi ra hành lang.
“Vào giường chưa Jack?” Wendy hỏi.
“Vào giường chưa bố?”
“Bố phải xuống nhà một lúc đã,” gã nói, cố làm giọng nhẹ nhàng.
Sao lại thế được? Chúa ơi, sao lại thế được ?
Quả bom khói rõ ràng không bị xịt. Gã đã thấy làn khói trắng đặc sệt bay ra khi gã kéo cái khoen. Và hai tiếng sau, khi quay trở lên, gã đã lắc ra một lô lốc các xác chết tí hon từ cái lỗ trên cùng.
Vậy thì tại sao? Sự tự sinh ư ?
Thật là điên. Thứ học thuyết vớ vẩn ở thế kỷ mười bảy ấy. Côn trùng không tự sinh ra. Mà kể cả trứng ong vò vẽ có thể nở và lớn thành những con côn trùng trưởng thành trong vòng mười hai tiếng thì bây giờ cũng không phải mùa ong chúa đẻ trứng. Mùa đó là khoảng tháng Tư hoặc tháng Năm. Mùa thu là lúc chúng chết.
Một mâu thuẫn sống, những con ong vò vẽ điên cuồng vo ve bên trong cái bát.
Gã đem chúng xuống lầu, qua nhà bếp. Đằng sau bếp có một cửa mở ra ngoài. Gió lạnh ban đêm thổi vào cơ thể gần như trần trụi của gã, bàn chân gã tê dại gần như ngay khoảnh khắc đặt lên mặt sân bê tông lạnh lẽo mà gã đang đứng, cái sân để chất sữa giao đến trong mùa khách sạn hoạt động. Gã thận trọng đặt khung xếp hình cùng cái bát xuống và khi đứng lên, gã nhìn nhiệt kế đóng bên ngoài cửa. TƯƠI MÁT CÙNG 7-UP là dòng chữ đề trên nhiệt kế, cột thủy ngân dừng ở âm bốn độ. Tới sáng, cái lạnh sẽ giết hết bọn chúng. Gã vào nhà và đóng cửa thật chặt. Sau một thoáng suy nghĩ, gã khóa nó lại luôn.
Gã lại đi qua nhà bếp và tắt đèn. Gã đứng một thoáng trong bóng tối, suy nghĩ, muốn uống gì đó. Đột nhiên cả khách sạn dường như tràn ngập hàng ngàn âm thanh khe khẽ: tiếng kẽo kẹt, rên rỉ cùng với tiếng khụt khịt đánh hơi nhẹ nhàng của gió bên dưới các mái hiên, nơi có thể còn những cái tổ ong vò vẽ khác đang treo lơ lửng như thứ trái cây chết chóc.
Chúng đã quay lại.
Và gã bất ngờ thấy mình không còn thích Overlook nhiều như trước nữa, cứ như thể không phải lũ ong sống sót một cách thần kỳ sau vụ tấn công bom khói đã đốt con trai gã, mà chính cái khách sạn làm việc đó.
Ý nghĩ cuối cùng của gã khi lên cầu thang về với vợ con mình
( từ giờ trở đi mày phải giữ bình tĩnh. Bất Kể Có Chuyện Gì. )
đầy quyết tâm, cứng rắn và chắc chắn.
Trên hành lang về với họ, gã chùi môi bằng mu bàn tay.