Chương 17 Phòng khám
Nằm trên bàn khám bệnh với chỉ cái quần lót, Danny Torrance trông thật bé nhỏ. Nó nhìn lên bác sĩ (“Cứ gọi bác là Bill”) Edmonds, đang đẩy một cái máy màu đen to tướng đến bên cạnh nó. Danny đảo mắt để có thể nhìn cái máy kỹ hơn.
“Cháu đừng sợ nó,” Bill Edmonds nói. “Đây là máy điện não đồ, nó không làm cháu đau đâu.”
“Điện...”
“Bọn bác gọi nó là EEG cho gọn. Bác sẽ đặt mấy sợi dây lên đầu cháu - không, không phải chọc vào đâu, chỉ dán lên thôi - rồi những cây bút ở chỗ này máy sẽ ghi lại sóng não của cháu.”
“Như trong phim Người đàn ông sáu triệu đô ấy ạ?”
“Gần như thế. Khi lớn lên cháu có muốn như Steve Austin không?”
“Không đời nào ạ,” Danny nói trong khi cô y tá bắt đầu gắn dây vào những khoảnh da đầu nhỏ xíu đã được cạo sạch tóc. “Bố cháu nói là sẽ có một ngày chú ta bị chập mạch rồi sa vào vũng c... vũng lầy.”
“Bác biết cái vũng đấy,” bác sĩ Edmonds thân thiện nói. “Bác cũng sa vào rồi thoát ra vài lần rồi, không vẫy vùng gì được. Máy EEG có thể cho ta biết nhiều thứ đấy, Danny.”
“Như là gì ạ?”
“Ví dụ như cháu có bị động kinh hay không. Đó là một căn bệnh nho nhỏ khi...”
“Vâng, cháu biết động kinh là gì ạ.”
“Thật à?”
“Vâng ạ. Ở trường mẫu giáo của cháu ở Vermont có một bạn - hồi còn bé cháu từng đi mẫu giáo ạ - bạn ấy bị thế. Bạn ấy không được chơi bảng đèn màu.”
“Là gì thế Dan?” ông bật máy. Những đường kẻ mỏng mảnh bắt đầu xuất hiện trên giấy.
“Cái bảng có nhiều đèn, đủ các màu khác nhau. Khi bật lên, vài màu nhấp nháy còn những màu khác thì không. Bác phải đếm màu và nếu như bấm đúng nút, bác có thể tắt đi. Brent không được chơi bảng này.”
“Là vì đèn nhấp nháy sáng đôi khi có thể gây ra một cơn động kinh.”
“Ý bác là chơi bảng đèn màu có thể làm cho Brent lên cơn?”
Edmonds và y tá thoáng nhìn nhau, thích thú. “Nói thế hơi bất nhã nhưng chuẩn đấy, Danny.”
“Là sao ạ?”
“Bác nói là cháu nói đúng, có điều cháu nên nói là ‘bị động kinh’ thay vì ‘lên cơn’. Như thế không hay... Được rồi, giờ thì cháu nằm yên như thóc nhé.”
“Vâng ạ.”
“Danny, khi cháu bị... những con ấy, cháu có nhớ là trước đó mình đã nhìn thấy ánh sáng chói lòa nhấp nháy không?”
“Không ạ.”
“Thế tiếng ồn lạ? Tiếng ong ong? Hay âm thanh như tiếng chuông của?”
“Không ạ.”
“Thế còn mùi lạ, giống như mùi cam hay mùn cưa? Hay có mùi thứ gì đó bị thối rữa?”
“Không có ạ.”
“Có khi nào cháu thấy muốn khóc trước khi ngất không? Kể cả khi không thấy buồn?”
“Không khi nào ạ.”
“Thế thì được rồi.”
“Cháu có bị động kinh không, bác sĩ Bill?”
“Bác nghĩ là không đâu, Danny. Cứ nằm yên nhé. Gần xong rồi.”
Cái máy rì rầm và kẻ thêm năm phút nữa, rồi bác sĩ Edmonds tắt nó đi.
“Xong rồi chàng trai,” Edmonds phấn khởi nói. “Giờ thì để Sally tháo những cái điện cực này ra rồi cháu sang phòng bên cạnh nhé. Bác muốn nói chuyện một chút với cháu. Được chứ?”
“Vâng ạ,”
“Sally, cô làm tiếp đi, xét nghiệm lao cho cậu bé trước khi vào phòng nhé.”
“Vâng.”
Edmonds giật một đoạn cuộn giấy dài mà cái máy vừa nhả ra rồi sang phòng bên cạnh, vừa đi vừa xem xét.
“Cô sẽ châm nhẹ tay cháu một chút nhé,” cô y tá nói sau khi Danny đã kéo quần lên. “Để chắc chắn là cháu không bị lao.”
“Năm ngoái cháu cũng bị làm như thế ở trường” Danny nói, không mấy hy vọng.
“Nhưng như thế là lâu quá rồi và cháu đã lớn rồi, phải không?”
“Chắc là thế ạ.” Danny thở dài và chìa cánh tay ra hiến tế.
Khi đã mặc áo và mang giày xong, thằng bé đi qua cánh cửa trượt vào văn phòng bác sĩ Edmonds. Edmonds đang ngồi trên mép bàn làm việc, trầm tư đong đưa chân.
“Chào Danny.”
“Chào bác ạ”
“Tay cháu thế nào rồi?” ông chỉ vào tay trái được băng bó sơ của Danny.
“Khá rồi ạ.”
“Tốt. Bác đang xem EEG của cháu, có vẻ ổn. Nhưng bác sẽ gửi nó cho một người bạn ở Denver, bác ấy chuyên đọc những thứ này. Bác chỉ muốn chắc chắn hơn.”
“Vâng ạ.”
“Nói bác nghe về Tony đi Dan.”
Danny đảo đảo chân. “Cậu ấy chỉ là một người bạn vô hình thôi ạ,” thằng bé nói. “Cháu nghĩ ra cậu ấy đấy. Để bạn bè với cháu.”
Edmonds cười và đặt hai tay lên vai Danny. “Chà, đấy là lời bố mẹ cháu nói. Nhưng lúc này chỉ có bác cháu mình thôi. Bác là bác sĩ của cháu. Hãy nói thực với bác, bác hứa sẽ không nói gì với bố mẹ cháu trừ khi được cháu cho phép.”
Danny nghĩ về điều đó. Thằng bé nhìn Edmonds rồi, với một chút nỗ lực để tập trung, nó tìm cách bắt lấy những ý nghĩ của Edmonds, hoặc ít nhất cũng là màu tâm trạng của ông. Bất ngờ, một hình ảnh dễ chịu lạ lùng xuất hiện trong đầu nó: tủ tài liệu, trên đó những cánh cửa trượt lần lượt đóng lại, khóa đánh lách cách. Trên những tấm thẻ nhỏ gắn ở giữa mỗi cánh cửa đề: A-C, BÍ MẬT;D-G, BÍ MẬT; và cứ thế. Hình ảnh đó khiến Danny cảm thấy hơi thoải mái hơn một chút.
Thằng bé thận trọng nói, “Cháu không biết Tony là ai.”
“Cậu ấy bằng tuổi cháu không?”
“Không ạ. Cậu ấy ít nhất cũng mười một tuổi. Cháu còn nghĩ cậu ấy lớn hơn cơ. Cháu chưa bao giờ nhìn gần cậu ấy cả. Có thể cậu ấy đủ lớn để được lái xe rồi ạ.”
“Cháu chỉ nhìn thấy từ xa thôi phải không?”
“Vâng ạ.”
“Cậu ấy lúc nào cũng đến ngay trước khi cháu ngất?”
“À, cháu không ngất. Giống như cháu đi cùng cậu ấy thôi. Và cậu ấy cho cháu xem các thứ.”
“Những thứ gì vậy?”
"À..." Danny chần chừ một thoáng rồi kể cho Edmonds nghe về cái rương với những trang viết của bố trong đó, về việc hóa ra những người chuyển nhà không làm thất lạc nó đâu đó giữa Vermont và Colorado. Nó vẫn nằm ngay dưới cầu thang từ đầu.
“Và bố cháu tìm thấy nó ở chỗ Tony nói?”
“Ôi vâng ạ. Có điều là Tony không nói với cháu. Cậu ấy chỉ cho cháu.”
“Bác hiểu. Danny, tối qua Tony chỉ cho cháu thấy cái gì? Khi cháu nhốt mình trong phòng tắm ấy?”
“Cháu không nhớ ạ,” Danny nhanh nhảu nói.
“Cháu chắc chứ?”
“Vâng ạ.”
“Vừa rồi bác nói cháu khóa cửa phòng tắm. Nhưng không phải thế, đúng không? Là Tony khóa cửa.”
“Không, thưa bác. Tony không khóa được cửa vì cậu ấy không có thật. Cậu ấy muốn cháu làm thế, nên cháu làm. Cháu khóa của ạ.”
“Có phải Tony lúc nào cũng chỉ cho cháu chỗ những thứ bị thất lạc không?”
“Không, thưa bác. Đôi lúc cậu ấy chỉ cho cháu những điều sẽ xảy đến.”
“Thật à?”
“Đúng ạ. Như có một lần Tony chỉ cho cháu công viên giải trí và động vật hoang dã ở Great Barrington. Tony nói bố sẽ đưa cháu đến đó vào ngày sinh nhật. Bố có đưa cháu đi đấy ạ.”
“Cậu ấy còn chỉ cho cháu những gì nữa?”
Danny nhíu mày. “Những biển báo. Cậu ấy lúc nào cũng chỉ cho cháu những biển báo cũ rích ngu ngốc. Nhưng cháu không đọc được. Gần như không bao giờ đọc được cả.”
“Cháu nghĩ vì sao Tony lại làm thế, Danny?”
“Cháu không biết.” Danny sáng rỡ lên. “Nhưng bố mẹ đang dạy cháu đọc và cháu đang rất cố gắng.”
“Để cháu có thể đọc các biển báo của Tony.”
“À, cháu thực sự muốn học ạ. Nhưng cũng vì thế nữa ạ, vâng.”
“Cháu thích Tony không, Danny?”
Danny nhìn xuống nền nhà lát gạch hoa và không nói gì.
"Danny?”
“Khó nói lắm ạ,” Danny đáp. “Cháu từng thích cậu ấy. Cháu từng hy vọng cậu ấy đến mỗi ngày, vì cậu ấy luôn cho cháu thấy những thứ tốt đẹp, nhất là từ khi bố mẹ không nghĩ đến LY DỊ nữa.” Ánh nhìn của bác sĩ Edmonds trở nên sắc bén, nhưng Danny không nhận ra. Nó đang chăm chú nhìn xuống sàn nhà, tập trung cố diễn đạt bản thân. “Nhưng bây giờ khi đến, cậu ấy chỉ toàn cho cháu thấy những thứ xấu xa. Những thứ khủng khiếp . Như ở trong nhà tắm tối hôm qua ấy. Những thứ cậu ấy cho cháu thấy đều nhức nhối như ong vò vẽ đốt ạ. Có điều chúng làm cháu nhức ở trên này.” Thằng bé rầu rĩ chĩa một ngón tay vào thái dương, một cậu bé vô thức nhại lại hành động tự sát.
“Những thứ gì vậy, Danny?”
“Cháu không nhớ ạ!” Danny hét lớn, đau đớn. “Nếu biết thì cháu đã nói! Cháu không nhớ như thể nó quá xấu xa, tới mức cháu không muốn nhớ vậy. Tất cả những gì cháu nhớ được khi tỉnh dậy là REDRUM.”
"Red drum hay red rum ?”
"Rum ạ.”
“Là gì thế, Danny?”
“Cháu không biết ạ.”
“Danny này?”
“Vâng.”
“Cháu có thể gọi Tony đến ngay bây giờ không?”
“Cháu không biết. Không phải lúc nào cậu ấy cũng đến ạ. Cháu còn không biết cháu có muốn cậu ấy đến nữa không.”
“Cứ thử xem, Danny. Bác ở ngay đây mà.”
Danny ngờ vực nhìn Edmonds. Edmonds gật đầu khuyến khích.
Danny thở dài thườn thượt và gật đầu. “Nhưng cháu không biết liệu có được không. Cháu chưa bao giờ làm thế khi có người nhìn mình. Và dù sao thì Tony không phải lúc nào cũng đến.”
“Nếu cậu ấy không đến thì thôi,” Edmonds nói. “Bác chỉ muốn cháu thử.”
“Được ạ.”
Thằng bé hạ ánh nhìn xuống đôi giày lười đang đong đưa chậm chạp của Edmonds và hướng suy nghĩ đến bố mẹ. Họ đang ở đây, đâu đó. thực ra là ngay bên ngoài bức tường có treo tranh kia. Trong phòng đợi chỗ cả nhà đã vào. Ngồi cạnh nhau nhưng không nói chuyện. Lật xem tạp chí. Lo lắng. Về nó.
Nó tập trung dữ hơn, trán nhăn lại, cố gắng cảm nhận suy nghĩ của mẹ nó. Việc này lúc nào cũng khó khăn hơn khi họ không ở cùng phòng với nó. Sau đó nó bắt đầu cảm nhận được. Mẹ đang nghĩ về một người em gái. Em gái mẹ. Người em gái ấy đã chết. Mẹ nghĩ rằng chính điều đó đã biến mẹ thành một
( mụ khốn? thành một bà già khó chịu. Vì em gái mẹ đã chết. Khi còn bé, dì ấy bị
( xe đâm ôi chúa ơi mình sẽ không bao giờ chịu được bất cứ chuyện gì giống như thế một lần nữa giống như aileen nhưng nếu thằng bé ốm nặng thì sao ung thư viêm màng não mô cầu bạch cầu u não như con trai john gunther hay loạn dưỡng cơ ôi trời ơi những đứa bé ở tuổi nó bị bạch cầu luôn ấy mà xạ trị hóa trị bọn mình không có tiền cho những thứ như thế nhưng tất nhiên người ta không thể vứt nó ra ngoài phố chờ chết phải không và dẫu sao thì nó cũng ổn ổn mà ổn thôi đừng nghĩ ngợi nữa )
( Danny... )
( về aileen và )
( Dan-nii... )
( cái xe ấy )
( Dan-nii... )
Nhưng Tony không có ở đó. Chỉ có giọng nó mà thôi. Và khi giọng nói nhỏ dần, Danny đi theo nó vào bóng tối, ngã và rơi xuống một cái hố ma thuật giữa hai chiếc giày đang đung đưa của bác sĩ Bill, qua một tiếng gõ cửa lớn, xuống nữa, một cái bồn tắm lặng lẽ bơi qua trong bóng tối với thứ gì đó đáng sợ nằm ườn bên trong, qua một âm thanh êm dịu như tiếng chuông nhà thờ, qua một cái đồng hồ dưới mái vòm kính.
Sau đó bóng tối bị một tia sáng đơn độc tỏa như mạng nhện yếu ớt xuyên qua. Ánh sáng nhàn nhạt làm hiện ra một sàn nhà lát đá trông ẩm ướt và khó chịu. Ở đâu đó không xa có tiếng gầm cơ khí đều đặn, nhưng bị bóp nghẹt, không đáng sợ. Buồn ngủ. Đó hẳn là thứ bị quên, Danny nghĩ với chút ngạc nhiên mơ màng.
Khi mắt đã quen với ánh sáng, nó có thể nhìn thấy Tony ở ngay trước mình, một bóng hình. Tony đang nhìn thứ gì đó và Danny căng mắt để xem đó là gì.
( Bố cậu đấy. Thấy bố cậu không? )
Tất nhiên là nó thấy. Làm sao mà nó bỏ qua được bố mình, dù là trong cái ánh sáng yếu ớt của tầng hầm? Bố đang quỳ gối trên sàn, rọi chùm sáng đèn pin lên những cái hộp các tông và thùng gỗ cũ. Hộp các tông trông mủn và cũ kỹ; vài cái bị bục làm giấy bên trong tràn ra sàn nhà. Báo, sách, những mẩu giấy in trông như hóa đơn. Bố nó đang chăm chú xem xét chúng. Sau đó bố ngẩng lên và chiếu đèn sang hướng khác. Luồng sáng chiếu lên một cuốn sách khác, cuốn sách lớn màu trắng được buộc bằng một sợi dây vàng. Bìa sách có vẻ như được làm từ da màu trắng. Đấy là một cuốn sổ lưu trữ các bài báo. Bất ngờ Danny thấy cần hét to lên với bố, nói với bố hãy để cuốn sổ ấy yên, rằng có một số cuốn không nên mở ra. Nhưng bố nó lại bước về phía cuốn sổ ấy.
Tiếng gầm cơ khí - giờ nó nhận ra là tiếng cái lò hơi ở Overlook mà bố nó kiểm tra ba hay bốn lần mỗi ngày - dần chuyển thành tiếng rung giật đều đều đầy đe dọa. Âm thanh bắt đầu nghe như... nghe như tiếng đập chan chát. Rồi mùi giấy mục rữa ẩm mốc đang biến thành một mùi khác - mùi cây bách xù hăng gắt của Nước Xấu. Cái mùi này đeo quanh bố nó như một làn hơi khi bố với tay về phía quyển sổ... và cầm lấy nó.
Tony đang ở đâu đó trong bóng tối
( Cái chỗ phi nhân này biến người thành quái vật. Cái chỗ phi nhân này )
đang nhắc đi nhắc lại cái câu không thể hiểu nổi đó.
( biến người thành quái vật. )
Lại rơi xuyên bóng tối, giờ thì có tiếng nện chát chúa nặng nề đồng hành, không còn là âm thanh cái lò hơi nữa mà là tiếng một cái vồ đang rít lên đập vào các bức tường dán giấy lụa, làm tung bay những đám bụi thạch cao. Rúm người vô vọng trên tấm thảm dệt hình rừng rậm màu xanh-đen.
( Ra đây )
( Cái chỗ phi nhân này )
( mà nhận hình phạt của mày! )
( biến người thành quái vật. )
Thằng bé giãy ra khỏi bóng tối với một tiếng hổn hển vang vọng trong đầu. Những bàn tay nắm lấy nó, mới đầu nó co rúm người lại, tưởng rằng cái thứ đen đúa ở Overlook trong thế giới của Tony đã bằng cách nào đó theo được nó vào thế giới thực - thế rồi bác sĩ Edmonds nói, “Cháu ổn rồi, Danny. Cháu ổn rồi. Mọi thứ đều ổn cả.”
Danny nhận ra ông bác sĩ, rồi đến khung cảnh xung quanh trong văn phòng. Nó bắt đầu run rẩy đầy bất lực. Edmonds ôm lấy nó.
Khi phản ứng dần dịu xuống, Edmonds hỏi, “Cháu nói gì đó về quái vật, Danny - là gì thế cháu?”
“Cái chỗ phi nhân này,” thằng bé thều thào trong cổ. “Tony nói với cháu... cái chỗ phi nhân này... biến... biến...” Nó lắc đầu. “Cháu không nhớ được.”
“Cháu cố xem!”
“Không được ạ.”
“Tony có đến không?”
“Có ạ.”
“Cậu ấy chỉ cho cháu cái gì?”
“Bóng tối. Tiếng nện. Cháu không nhớ.”
“Cháu đã ở đâu?”
“Để cháu yên! Cháu không nhớ! Để cháu yên!” Thằng bé bắt đầu nức nở tuyệt vọng vì sợ hãi và bất lực. Tất cả đã biến mất, tan thành một đám bẩn thỉu ướt át như một đống giấy ướt, ký ức không thể đọc được.
Edmonds ra chỗ bình nước lạnh lấy cho thằng bé cốc nước. Danny uống hết và Edmonds lấy cho thằng bé thêm cốc nữa.
“Khá hơn chưa cháu?”
"Rồi ạ.”
“Danny, bác không muốn quấy rầy cháu... bươi móc cháu về chuyện đó, ý bác là thế. Nhưng cháu có nhớ được gì trước khi Tony đến không?”
“Mẹ cháu,” Danny nói chậm rãi. “Mẹ lo lắng cho cháu.”
“Bà mẹ nào cũng thế, cháu ạ.”
“Không ạ... mẹ cháu có một người em gái mất khi còn nhỏ. Aileen. Mẹ nghĩ đến chuyện dì Aileen đã bị xe đâm và việc đó làm mẹ lo lắng cho cháu. Cháu không còn nhớ được gì nữa.”
Edmonds nhìn xoáy vào nó. “Ngay lúc này mẹ đang nghĩ thế à? Bên ngoài phòng đợi ấy à?”
“Vâng, thưa bác.”
“Danny, làm sao cháu biết?”
“Cháu không biết,” Danny mệt mỏi nói. “Chắc là nhờ thị kiến ạ.”
“Nhờ gì cơ?”
Danny lắc đầu thật chậm. “Cháu mệt lắm. Cháu gặp bố mẹ được không ạ? Cháu không muốn trả lời thêm câu hỏi nào nữa đâu. Cháu mệt. Cháu đau bụng.”
“Cháu có muốn nôn không?”
“Không ạ. Cháu chỉ muốn gặp bố mẹ thôi.”
“Được rồi Danny.” Edmonds đứng dậy. “Cháu ra ngoài gặp bố mẹ một lát, sau đó bảo bố mẹ vào để bác nói chuyện. Được chứ?”
“Vâng ạ.”
“Ở đây có sách xem được đấy. Cháu thích sách đúng không?”
“Vâng ạ,” Danny ngoan ngoãn nói.
“Cháu ngoan lắm, Danny.”
Danny yếu ớt mỉm cười với ông ta.
“Tôi không thấy cháu có gì bất thường,” bác sĩ Edmonds nói với vợ chồng Torrance. “Không vấn đề gì về mặt thể chất. Về mặt trí óc, thằng bé thông minh và có trí tưởng tượng hơi quá phong phú. Thỉnh thoảng cũng có đứa trẻ như thế. Trẻ con phải lớn lên để bắt kịp óc tưởng tượng của chúng, như ta đi vừa dần đôi giày quá cỡ vậy. Óc tưởng tượng của Danny quá lớn đối với cháu. Cháu đã được đo IQ bao giờ chưa?”
“Tôi không tin những thứ ấy lắm, Jack nói. “Chúng gò bó kỳ vọng của cả cha mẹ và giáo viên.”
Bác sĩ Edmonds gật đầu. “Cũng có thể. Nhưng nếu anh chị đo cho cháu, tôi nghĩ anh chị sẽ thấy cháu vượt khung so với những đứa trẻ cùng tuổi. Khả năng ngôn ngữ của cháu, rất đáng ngạc nhiên với một đứa trẻ sắp lên sáu.”
“Chúng tôi không tỏ vẻ bề trên với cháu,” Jack nói, hơi có chút tự hào.
“Tôi không biết có bao giờ anh chị phải làm thế để cháu thực sự hiểu lời anh chị không.” Edmonds dừng lại, nghịch nghịch cái bút. “Lúc nói chuyện với tôi, cháu có rơi vào trạng thái thôi miên. Theo tôi yêu cầu. Đúng như anh chị tả cháu tối qua trong phòng vệ sinh. Cơ bắp của cháu nhũn đi, cả người sụp xuống, mắt trố ra. Trạng thái tự thôi miên điển hình. Tôi đã rất ngạc nhiên. Giờ tôi vẫn còn ngạc nhiên.”
Hai vợ chồng nhà Torrance nghiêng người tới trước. “Có chuyện gì vậy ạ?” Wendy căng thẳng hỏi và Edmonds thận trọng kể lại con mê của Danny, những câu nói lầm bầm mà trong đó Edmonds chỉ nghe được vài từ “quái vật”, “bóng tối”, “tiếng nện”. Sau đó là nước mắt, gần như kích động, cùng với cồn cào dạ dày.
“Lại Tony à?” Jack nói.
“Như thế là sao?” Wendy hỏi. “Anh có nghĩ ra gì không?”
“Cũng có một ít. Anh chị có thể không thích lắm đâu.”
“Bác sĩ cứ nói đi,” Jack nói với ông ta.
“Từ những gì Danny nói với tôi, người bạn vô hình của cháu từng thực sự là bạn cho tới khi anh chị chuyển từ New England đến đây. Chỉ sau lần chuyển nhà này Tony mới trở thành một nhân vật đe dọa. Những khoảng lặng dễ chịu trở thành ác mộng, thậm chí còn đáng sợ hơn với con trai anh chị vì cậu bé không nhớ được chính xác những cơn ác mộng này. Việc đó khá phổ biến. Tất cả chúng ta thường nhớ rõ những giấc mơ đẹp hơn ác mộng. Dường như có một vùng đệm giữa vô thức và ý thức, nơi đó tràn ngập những thứ quái dị. Bộ lọc này chỉ cho qua một phần nhỏ và những gì qua được chỉ dưới dạng biểu tượng. Đấy là Freud đã giản lược hết mức, nhưng cũng mô tả được những gì mà chúng ta biết về tương tác của trí óc mình với chính nó.”
“Bác sĩ nghĩ việc chuyển nhà ảnh hưởng nhiều đến Danny thế ạ?” Wendy hỏi.
“Có thể đấy, nếu như chuyện đó diễn ra trong một hoàn cảnh không vui,” Edmonds nói. “Có phải vậy không?”
Wendy và Jack liếc nhìn nhau.
“Tôi khi ấy là giáo viên ở một trường dự bị đại học, Jack chậm rãi nói. “Tôi mất việc.”
“Tôi hiểu,” Edmonds nói. Ông đặt lại cái bút đang nghịch trên tay vào giá đỡ. “Tôi e rằng sự việc ở đây còn rắc rối hơn thế. Và có thể khá đau đớn đối với anh chị. Có vẻ con trai anh chị tin rằng anh chị đã rất nghiêm túc tính đến chuyện ly dị. Cậu bé không nói thẳng ra điều đó, nhưng chỉ vì nó tin rằng anh chị không còn tính đến chuyện đó nữa.”
Jack há miệng ngạc nhiên, còn Wendy nẩy lên như bị đánh. Máu dồn lên mặt cô.
“Chúng tôi còn chưa bao giờ bàn đến chuyện đó!” cô nói. “Chưa từng đả động đến trước mặt cháu, thậm chí còn chưa bao giờ nói ra mặt với nhau! Chúng tôi...”
“Tôi nghĩ tốt nhất là nói để anh hiểu được mọi chuyện, bác sĩ ạ,” Jack nói. “Ngay sau khi Danny ra đời, tôi trở nên nghiện rượu. Tôi đã rượu chè nhiều từ hồi đại học, có giảm đi một chút khi gặp Wendy, nhưng hóa tệ hơn khi có Danny và khi tác phẩm tôi nghĩ là tuyệt tác của mình gặp nhiều trở ngại. Khi Danny được ba tuổi rưỡi, nó đánh đổ chút bia lên một chồng bản thảo mà tôi đang viết... bản thảo mà tôi đang chật vật viết thì đúng hơn... và tôi... à... mẹ kiếp.” Giọng gã vỡ ra, nhưng mắt vẫn khô và ráo hoảnh. “Nói ra nghe thật kinh khủng. Khi tôi xoay thằng bé lại để phát vào mông nó thì tôi làm gãy tay nó. Ba tháng sau tôi bỏ rượu. Và ngừng uống từ đó đến giờ.”
“Tôi hiểu rồi,” Edmonds bình thản nói. “Tôi đương nhiên biết có cánh tay gãy. Nó lành tốt lắm.” Ông ta đẩy ghế lùi ra khỏi bàn làm việc một chút và bắt tréo chân. “Thành thật thì, tôi có thể nói rằng từ khi đó đến nay cháu chưa từng bị bạo hành tương tự vậy nữa. Ngoài vết ong đốt, trên người cháu không có gì khác ngoài những chỗ xước xát và bầm tím mà bất cứ đứa trẻ nào cũng có rất nhiều.”
“Đương nhiên là không,” Wendy bực tức nói. “Jack không cố ý...”
“Thôi nào, Wendy,” Jack nói. “Anh cố tình đấy. Có lẽ đâu đó bên trong anh thực sự muốn làm điều đó với con. Thậm chí còn làm điều gì đó tệ hơn thế.” Gã lại nhìn Edmonds. “Bác sĩ biết gì không? Đây là lần đầu tiên từ ly dị được nhắc đến giữa hai vợ chồng tôi. Và từ nghiện rượu. Và đánh trẻ con. Ba điều đầu tiên chỉ trong vòng có năm phút.”
“Đó có thể chính là gốc rễ vấn đề,” Edmonds nói. “Tôi không phải bác sĩ trị liệu tâm lý. Nếu anh chị muốn cho Danny gặp bác sĩ trị liệu tâm lý nhi khoa, tôi có thể đề cử một bác sĩ giỏi làm việc ở Trung tâm Y tế Mission Ridge ở Boulder. Nhưng tôi khá chắc chắn với chẩn đoán của mình. Danny là một cậu bé thông minh, giàu trí tưởng tượng và nhận thức tốt. Tôi nghĩ là cháu không buồn vì các vấn đề hôn nhân của anh chị nhiều như anh chị đã tin đâu. Trẻ nhỏ có khả năng chấp nhận rất tốt. Chúng không hiểu cảm giác xấu hổ, hay nhu cầu giấu giếm các thứ.”
Jack ngắm nhìn hai bàn tay mình. Wendy cầm lấy một bàn tay và bóp nhẹ.
“Nhưng cháu cảm thấy được những điều không ổn. Từ góc nhìn của cháu, cái chính yếu trong số đó không phải là cánh tay gãy mà là mối liên kết bị đứt gãy - hay đang dần đứt gãy - giữa anh chị. Cháu nói với tôi về ly dị chứ không phải về cánh tay gãy. Khi y tá của tôi nhắc đến chỗ xương lành, cháu chỉ nhún vai cho qua. Đó không phải vấn đề gây áp lực. ‘Chuyện qua lâu rồi, tôi nghĩ cháu đã nói thế.”
“Thằng bé này,” Jack lầm bầm. Gã nghiến chặt hai hàm răng khiến cơ má phồng lên. “Chúng tôi không xứng đáng có nó.”
“Dẫu sao thì anh chị cũng đã có cháu,” Edmonds tỉnh bơ nói. “Dù sao thì, thỉnh thoảng cháu vẫn đi vào thế giới tưởng tượng. Điều đó không có gì là bất thường; rất nhiều trẻ con làm như vậy. Như tôi nhớ, tôi cũng có một người bạn vô hình hồi bằng tuổi Danny, một chú gà trống biết nói tên là Cục-Cục. Tất nhiên là ngoài tôi ra không ai nhìn thấy Cục-Cục cả. Tôi có hai người anh, họ thường bỏ tôi lại đằng sau và những lúc đó thì Cục-Cục vô cùng hữu ích. Và đương nhiên hẳn anh chị hiểu vì sao người bạn vô hình của Danny lại tên là Tony chứ không phải Mike hay Hal hay Dutch chứ?”
“Đương nhiên ạ,” Wendy nói.
“Anh chị đã bao giờ nói cho cháu biết chưa?”
“Chưa,” Jack nói. “Chúng tôi có nên nói không?”
“Không cần đâu. Cứ để cháu tự nhận ra khi đến lúc, theo logic của cháu. Anh chị thấy đấy, các tưởng tượng của Danny sâu sắc hơn nhiều so với những gì thường diễn ra quanh hiện tượng người bạn vô hình thông thường, nhưng cháu cảm thấy mình cần Tony nhiều như thế. Tony sẽ đến và chỉ cho cháu những thứ dễ chịu. Đôi khi là những thứ đáng ngạc nhiên. Luôn là những thứ tốt đẹp. Một lần Tony chỉ cho cháu nó cái rương bị mất của bố... nằm dưới cầu thang. Lần khác Tony chỉ cho cháu biết bố mẹ sẽ đưa cháu đi công viên giải trí vào ngày sinh nhật...”
“Ở Great Barrington!” Wendy thảng thốt. “Nhưng làm sao nó biết được những thứ đó? Thật đáng sợ, những thứ mà đôi khi cháu thốt ra. Gần như là...”
“Cháu có mắt thần?” Edmonds mỉm cười hỏi.
“Lúc đẻ ra đầu cháu có màng,” Wendy yếu ớt nói.
Nụ cười Edmonds biến thành một trận cười giòn tan, ấm áp. Jack và Wendy liếc nhìn nhau rồi cũng mỉm cười, cả hai đều ngạc nhiên khi nở nụ cười lại dễ dàng như thế. Những “phỏng đoán may mắn” đôi khi Danny có được là một điều họ chưa trao đổi nhiều với nhau.
“Khéo anh chị nói với tôi là cháu biết bay nữa đấy,’ Edmonds nói, vẫn cười cười. “Không, không, không, tôi e không đâu. Đấy không phải ngoại cảm mà chỉ là nhận thức thông thường của con người, trong trường hợp Danny là đặc biệt nhạy cảm. Anh Torrance này, cháu biết cái rương của anh ở dưới cầu thang vì anh đã tìm hết những chỗ khác rồi. Phép loại trừ thôi, đúng không? Đơn giản tới mức Ellery Queen cũng thấy buồn cười. Sớm muộn gì thì anh chị cũng nghĩ tới chuyện đó mà thôi.
“Còn chuyến đi đến công viên giải trí ở Great Barrington, ban đầu là ý tưởng của ai? Anh chị hay cháu?”
“Tất nhiên là của cháu rồi,” Wendy nói. “Người ta quảng cáo về nó khắp các chương trình thiếu nhi buổi sáng. Cháu rất muốn đi. Nhưng bác sĩ ơi, vấn đề là chúng tôi đã không đủ tiền đưa cháu đi. Chúng tôi đã bảo cháu thế.”
“Sau đó một tạp chí dành cho nam giới từng mua của tôi một truyện ngắn hồi năm 1971 gửi cho tôi một tấm séc năm mươi đô,” Jack nói. “Họ in lại truyện đó trong một cuốn đặc san năm gì đó. Và chúng tôi quyết định dành nó cho Danny.”
Edmonds nhún vai. “Ước muốn thành hiện thực cộng thêm một sự trùng hợp may mắn.”
“Khỉ thật, tôi nghĩ đúng là như vậy,” Jack nói.
Edmonds cười nhẹ. “Và chính Danny cũng nói với tôi rằng Tony thường cho cháu thấy những thứ không bao giờ xảy ra. Những viễn cảnh dựa trên nhận thức sai, chỉ thế thôi. Danny đang vô thức làm điều mà những kẻ tự nhận là thần bí hay biết đọc suy nghĩ này thực hiện một cách khá có ý thức và đáng ngờ. Tôi ấn tượng cháu vì thế. Nếu cuộc đời không làm gì để cháu phải rút ăng ten lại, tôi nghĩ cháu sẽ thành một người ra trò đấy.”
Wendy gật đầu - tất nhiên cô nghĩ Danny sẽ thành một người ra trò - nhưng cô thấy lời giải thích của bác sĩ hơi dễ dãi. Nó có vẻ nhạt nhẽo giả tạo. Edmonds không sống cùng họ. Ông ta không có mặt khi Danny tìm thấy những cái cúc bị mất, khi nó nói với cô rằng cuốn Chương trình ti vi ở dưới gầm giường, rằng nó thấy là nên đi ủng đến lớp mẫu giáo cho dù hôm đó trời nắng... và sau đó mẹ con họ đã che ô về nhà dưới cơn mưa tầm tã. Edmonds không thể biết về cái cách lạ lùng mà Danny đọc trước ý định họ. Cô có thể cảm thấy muốn uống một cốc trà chiều trái lệ, vào bếp để rồi phát hiện trong đó đã có cái cốc được đặt sẵn túi trà. Cô có thể nhớ ra những cuốn sách đến hạn trả thư viện rồi lại thấy chúng được xếp gọn gàng trên bàn ngoài hành lang, trên cùng là thẻ thư viện của cô. Hoặc Jack có thể muốn đánh bóng con xe Volkswagen và thấy Danny đã ở bên ngoài, nghe bốn mươi bài hát hay nhất ri rỉ phát ra từ chiếc đài tinh thể trong khi ngồi trên vỉa hè xem bố làm việc.
Cô nói thành tiếng, “Vậy tại sao bây giờ cháu lại có ác mộng? Tại sao Tony bảo cháu khóa cửa phòng vệ sinh?”
“Tôi tin rằng nguyên nhân là Tony đã không còn hữu dụng nữa,” Edmonds nói. “Nó được sinh ra - Tony ấy, không phải Danny - khi chị và chồng chị đang cố gắng giữ cuộc hôn nhân. Chồng chị uống quá nhiều. Đến biến cố gãy tay. Rồi sự im lặng đáng sợ giữa hai người.”
Sự im lặng đáng sợ, đúng thế, câu này thì đúng thật. Những bữa ăn căng thẳng ngột ngạt, khi những đối thoại duy nhất là làm ơn đưa giúp miếng bơ hay Danny ăn nốt cà rốt đi hay con không ăn nữa được không. Những đêm khi Jack đã ra ngoài và cô nằm trên đi văng, mắt ráo hoảnh, trong khi Danny xem ti vi. Buổi sáng khi cô và Jack dè chừng nhau như hai con mèo giận dữ với một con chuột con run rẩy, sợ hãi ở giữa chúng. Đúng là thế thật;
(Chúa ơi, vết sẹo cũ có bao giờ ngừng đau?)
thật đến mức đáng sợ.
Edmonds tiếp tục, “Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Anh chị biết đấy, hành vi tâm thần phân liệt khá phổ biến ở trẻ em. Nó được chấp nhận, bởi vì tất cả người lớn chúng ta có một thỏa thuận bất thành văn rằng trẻ con là bọn điên. Chúng có những người bạn vô hình. Chúng có thể vào ngồi trong tủ khi trầm uất, náu mình khỏi thế giới. Chúng coi một chiếc chăn đặc biệt, một con gấu bông hay một con hổ nhồi quan trọng như bùa hộ mệnh. Chúng mút ngón tay cái. Khi một người lớn nhìn thấy những thứ không tồn tại, chúng ta sẵn sàng cho hắn vào nhà thương điên. Khi một đứa trẻ nói nó nhìn thấy một con quái vật trong phòng ngủ hay một con ma cà rồng bên ngoài cửa sổ, chúng ta chỉ mỉm cười cho qua. Chúng ta có một câu giải thích đơn giản cho tất cả những hiện tượng này của trẻ con...”
“Lớn lên là hết thôi,” Jack nói.
Edmonds chớp mắt. “Chính xác là như thế,” ông nói. “Phải. Hiện tại tôi cho là Danny đã khá đủ điều kiện để trở nên rối loạn tâm thần toàn diện. Cuộc sống gia đình không hạnh phúc, trí tưởng tượng phong phú, một người bạn vô hình thật với cháu đến nỗi gần như là thật với cả anh chị. Thay vì lớn lên sẽ hết chứng tâm thần phân liệt của tuổi thơ, thì rất có thể cháu sẽ càng lớn càng bị nặng”
“Và trở nên tự kỷ?” Wendy hỏi. Cô từng đọc về bệnh tự kỷ. Từ này làm cô hoảng sợ nó nghe như một sự im lặng màu trắng đáng kinh hãi.
“Có thể nhưng không nhất thiết. Một ngày nào đó có thể cháu sẽ cứ thế bước vào thế giới của Tony rồi không quay lại với những gì mà cháu gọi là ‘sự vật thật’ nữa.”
“Lạy Chúa,” Jack nói.
“Nhưng bây giờ hoàn cảnh cơ bản đã thay đổi rất đáng kể. Anh Torrance đã ngừng uống. Anh chị đang ở một nơi mới, ở đó các điều kiện đã buộc cả ba người kết thành một gia đình gần gũi nhau hơn bao giờ hết - chắc chắn là gần gũi hơn gia đình tôi, khi vợ tôi và bọn trẻ chỉ nhìn thấy tôi hai hay ba tiếng một ngày. Theo tôi, cháu đang có điều kiện hoàn hảo để lành bệnh. Và tôi nghĩ chính việc cháu có thể phân biệt rõ ràng giữa thế giới của Tony và sự vật thật’ đã nói lên rất nhiều về tình trạng về bản chất là khỏe mạnh của trí óc cháu. Cháu nói rằng anh chị không còn tính đến việc ly dị nữa. Liệu cháu có đúng như tôi nghĩ không?”
“Có,” Wendy nói và Jack siết tay cô chặt đến phát đau. Cô siết lại.
Edmonds gật đầu. “Cháu thực sự không còn cần đến Tony nữa. Danny đang thải nó ra khỏi hệ thống mình. Tony không còn đem tới những viễn cảnh vui thú mà chỉ là những cơn ác mộng hung hãn, đáng sợ đến mức cháu không thể nhớ được gì hết ngoại trừ những mảnh vụn. Cháu đã tạo ra Tony trong một hoàn cảnh sống khó khăn - đúng hơn là tuyệt vọng - và Tony sẽ không ra đi dễ dàng. Nhưng nó đang ra đi rồi. Con trai anh chị cũng hơi giống như một người nghiện đang dứt bỏ thói quen có hại.”
Ông đứng dậy và hai người nhà Torrance cũng đứng lên.
“Như tôi đã nói, tôi không phải bác sĩ trị liệu tâm lý. Nếu những cơn ác mộng vẫn tiếp tục khi công việc của anh ở Overlook kết thúc mùa xuân tới, thì anh Torrance này, tôi nghiêm túc khuyên anh đưa cháu đến gặp người này ở Boulder.”
“Tôi sẽ làm thế.”
“Được rồi, giờ thì hãy ra ngoài và nói với cháu là có thể về nhà được rồi,” Edmonds nói.
“Tôi muốn cảm ơn ông,” Jack đau đớn nói với ông. “Đã rất lâu rồi tôi mới cảm thấy an lòng như thế về toàn bộ chuyện này.”
“Tôi cũng vậy,” Wendy nói.
Đến cửa, Edmonds dừng lại và nhìn Wendy. “Chị có, hay là đã từng có một người em gái phải không, chị Wendy? Tên là Aileen?”
Wendy ngạc nhiên nhìn ông. “Đúng thế. Em ấy mất bên ngoài nhà chúng tôi ở Somersworth, New Hampshire, khi em ấy lên sáu còn tôi thì mười. Em ấy đuổi theo quả bóng ra phố và bị một chiếc xe chuyển phát đâm.”
“Danny có biết chuyện này không?”
“Tôi không biết. Tôi nghĩ là không.”
“Cháu nói chị nghĩ đến cô ấy lúc ngồi trong phòng đợi.”
“Tôi có đấy,” Wendy chậm rãi nói. “Lần đầu tiên sau... ôi, tôi không biết sau bao nhiêu lâu rồi nữa.”
“Từ ‘redrum’ có ý nghĩa gì với anh chị không?”
Wendy lắc đầu nhưng Jack nói, “Cháu có nhắc đến từ ấy tối qua, ngay trước khi đi ngủ. Red drum.”
“Không phải, là rum , Edmonds chỉnh lại. “Cháu có nhấn mạnh chỗ đấy. Rum . Như thứ đồ uống ấy. Rượu rum ấy.”
“Ồ,” Jack nói. “Cũng hợp hoàn cảnh, phải không?” Gã lấy khăn mùi soa từ túi quần sau và dùng nó lau môi.
“Hai chữ ‘thị kiến’ có ý nghĩa gì với anh chị không?”
Lần này cả hai vợ chồng đều lắc đầu.
“Có lẽ không quan trọng gì đâu,” Edmonds nói. Ông mở cánh cửa thông ra phòng chờ. “Ở đây có ai tên là Danny Torrance muốn về nhà không?”
“Chào bố! Chào mẹ!” Thằng bé đứng dậy từ một cái bàn nhỏ chỗ nó nãy giờ ngồi chậm rãi lật xem cuốn Ở nơi quỷ sứ giặc non và lẩm bẩm đọc thành tiếng những từ nó biết.
Thằng bé chạy đến với Jack, Jack bồng nó lên. Wendy xoa đầu thằng bé.
Edmonds nhìn Danny. “Nếu không thích bố mẹ, cháu có thể ở lại với bác Bill tốt bụng.”
“Không, thưa bác!” Danny nói cương quyết. Thằng bé vòng một tay ôm cổ Jack, một tay ôm cổ Wendy và trông rạng ngời hạnh phúc.
“Được rồi,” Edmonds cười nói. Ông nhìn Wendy. “Gọi điện cho tôi nếu có bất cứ vấn đề gì nhé.”
“Vâng”
“Tôi nghĩ anh chị sẽ chẳng gọi đâu,” Edmonds cười nói.